Edit: Mon Miêu
“Ừ. . . . . .” Hơi thở nóng rực này, làm cho thân thể của cô không nhịn được run rẩy, con ngươi xinh đẹp tự nhiên nhắm lại, đầu không ngừng lắc lắc.
Môi mỏng của anh nhẹ nhàng giương lên, nhìn thấy mặt của cô nhiễm một tầng đỏ ửng tràn ngập khẩn trương, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu nở nụ cười, trong con ngươi lạnh lẽo kia, cũng hiện lên một chút ý cười.
Tiếng cười vui vẻ này khiến Thanh Thần ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên sao?
Anh đang ở trước mặt cô, cười đến vui vẻ như thế, giống như ở chung một chỗ với cô, anh cũng vui vẻ.
Tim bỗng ngưng lại một chút, đau đớn bắt đầu dâng lên.
Tại sao anh muốn thấy cô đau khổ, thậm chí muốn chết, thì anh mới có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy.
Nhưng cô lại luyến tiếc sự dịu dàng này.
Nếu như, nếu như thực sự giống như cô nghĩ, cô đau đớn thì có thể đổi lấy sự dịu dàng của anh, vậy thì, cô thà rằng cứ tiếp tục đau đớn như vậy.
Mộ Thanh Thần, cô đúng là đần, đúng là ngốc.
Rõ ràng, anh không phải là chồng của cô, vậy mà cô vẫn khăng khăng yêu anh, yêu không từ bỏ như vậy.
Rõ ràng trong lòng của anh, không có cô, nhưng vì một chút dịu dàng này, cô lại cam tâm tình nguyện.
Ngày trước, không phải loại người mà cô xem thường nhất chính là người con gái không có khí phách sao? Nhưng hôm nay. . . . . . Mộ Thanh Thần, đúng là mỉa mai nha, yêu anh, lại khiến cho cô mất đi chính mình. . . . . .
Trán hơi lạnh của cô dựa vào vai của Mạc Lãnh Tiêu, cổ tay mảnh khảnh, trắng mịn của cô kéo gáy của anh, Thanh Thần cứ tựa vào trong ngực của anh như thế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong phòng tắm tràn ngập sương trắng.
Thanh Thần nuốt xuống buồn phiền, nuốt xuống đau khổ, thả lỏng bản thân ở trong yên tĩnh, suy nghĩ miên man.
Nảy giờ, Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, nhẹ nhàng áp sát thân thể của cô, dịu dàng sửa lại tóc của cô, không có bất kỳ động tác nào nữa.
Không khí như vậy, vừa mập mờ vừa ấm áp, Thanh Thần dựa vào trong ngực anh, vừa chờ đợi, vừa sợ hãi.
Nước ấp áp đã mang đi hết sự lạnh giá trên người cô, nhịp tim vững vàng của anh làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Tay nhỏ bé của cô vòng quanh eo săn chắc của anh, Thanh Thần hít mũi một cái, thân thể cứng ngắc cũng bắt đầu thả lỏng.
Rét lạnh, sợ hãi biến mất, cô cứ tựa vào trong ngực anh như thế, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Cho dù là mơ, cô cũng mong sao có thể mơ lâu một chút.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể buông lỏng bản thân, cảm thụ tất cả mọi thứ của anh.
Bây giờ, anh chỉ là “Lãnh” của một mình cô, trong ngực của anh, chỉ có cô.
Khóe môi nâng lên một nụ cười ngọt ngào, cô chỉ muốn, giờ phút này, trong mắt của anh, trong ngực của anh, chỉ có cô, như vậy cũng đủ rồi.
Còn tâm của anh. . . . . . Cô không muốn nghĩ đến.
Trong phòng tắm yên tĩnh, truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô.
Mạc Lãnh Tiêu vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn vẻ mặt đang ngủ say của cô, khóe miệng cô còn hiện lên ý cười, khiến cho anh hơi nhíu mày.
Cô gái này, mơ thấy ai mà cười thỏa mãn như vậy?
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, da thịt mềm mại giống như trẻ sơ sinh khiến anh có chút say mê.
Anh từng có rất nhiều người phụ nữ, không biết có bao nhiêu, đều xinh đẹp hơn cô.
Nhưng cho tới bây giờ, không có bất kỳ một người phụ nữ nào, làn da lại trơn mềm như cô, cảm xúc nhẵn mịn này thật sự khiến anh say mê.
Phải nói, bất kỳ người đàn ông nào, cũng không chịu được sự hấp dẫn của cô.
Nhưng mà, thân thể của cô, chỉ có thể là của một mình anh.
Con mắt âm u, bá đạo nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh, trong trẻo của cô, nhìn thân thể mềm mại của cô không muốn xa rời sự ôm ấp của anh, bỗng nhiên anh cảm thấy, cảm giác này, hình như rất tốt, rất dễ khiến cho người khác thỏa mãn.
Ngón tay anh khẽ vuốt qua hàng lông mày thanh tú hơi chau lại của cô, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, làm cho anh cảm thấy hơi chói mắt.
Cô như vậy, lại làm cho anh cảm thấy hơi mềm lòng, thậm chí, có chút đau lòng!
Thân thể chợt ngẩn ra.
Ý nghĩ như vậy khiến Mạc Lãnh Tiêu cảnh giác nhăn mày.
Đối với cô, anh không nên mềm lòng.
Mạc Lãnh Tiêu nhắm mắt lại, khi anh mở mắt ra, sự dịu dàng lúc nãy đã bị lạnh lẽo thay thế.
Trừ Bạch Tử Nhược, không có bất kỳ ai có thể chi phối cảm xúc của anh.
Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, tương lai cũng phải vậy!
Khóe môi lạnh lùng mê hoặc của anh khẽ nhấp, lấy áo choàng tắm bọc thân thể của cô, đi ra khỏi phòng tắm.
Mạc Lãnh Tiêu hơi dựa vào đầu giường, để mặc cho tay nhỏ bé của cô khoát lên cổ anh, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh không có biểu cảm.
Cô gái này, rõ ràng ngày thường yếu đuối như vậy, nhỏ nhắn như vậy, nhưng lại dũng cảm, làm việc gì cũng không chùn bước.
Anh còn nhớ rõ, lúc ở bệnh viện, cô ra vẻ trấn định khi nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại cố làm ra vẻ.
Hình của cô bị sao chép xôn xao, cô mới mười bảy tuổi, lại có thể thản nhiên đi xa nhà, bình yên bắt đầu cuộc sống của mình.
Nhìn ngọn lửa cướp đi tính mạng của người thân, cô tự tử không được, lại dám nói điều kiện với anh, thậm chí ký hợp đồng với anh.
Ở thành phố xa lạ, anh cho cô một cuộc sống an nhàn, cô lại không chịu, cô chỉ muốn tự lo cho cuộc sống của mình.
Trong tuyết, đối mặt với nguy hiểm, cô không sợ chết xuất hiện ở trước mắt anh. . . . . .
Rốt cuộc cô là người con gái như thế nào?
Đối mặt với những tổn thương do anh gây ra, cô chẳng những không lùi bước, mà lại càng dữ dội hơn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không chùn bước .
Cô im lặng chống cự, lấy cái chết để đáp trả anh.
Mạc Lãnh Tiêu khẽ thở dài, anh không thể không thừa nhận, cô gái đơn giản này, làm cho anh mê muội.
Anh rất muốn biết, trong lòng của cô, rốt cuộc chứa đựng sức mạnh gì.
“Cậu chủ. . . . . .”
Trong lúc anh đang ngây ngẩn mất hồn, thì giọng nói thật thấp của quản gia vang lên.
“Nói?”
Đè thấp giọng nói, anh vô ý thức nhìn người đang ngủ say ở trong lòng.
“Hức, chuyện đó. . . . . . Cậu hai và cậu Lâm Sách ở phòng khách. . . . . . Bọn họ nhờ tôi hỏi cậu, khi nào thì có thể xuống. . . . . . Gặp bọn họ. . . . . .”
Quản gia nói xong lời mình muốn nói, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Hazz, ông đi theo cậu chủ nhiều năm như vậy, tính tình của cậu chủ, ông hiểu rõ hơn ai hết.
Mới vừa nãy, Mộ tiểu thư rơi xuống nước, nhìn vẻ mặt của cậu chủ, chính là cực kì căng thẳng, cậu chủ luôn luôn tỉnh táo, bình tĩnh, nhưng lại vì Mộ tiểu thư rơi xuống nước mà mất đi tinh thần, đủ để chứng minh, Mộ tiểu thư ở trong lòng cậu chủ, không giống với những người khác.
Lúc này, ông lại tới quấy rầy bọn họ, thật sự, thật sự. . . . . .
Nhưng nếu không đi, ánh mắt của hai cậu chủ ở phòng khách. . . . . . Hazz!
Giọng nói cung kính, xuyên qua cánh cửa, truyền vào tai của anh.
Mạc Lãnh Tiêu quay đầu lại, thay cô sửa lại chăn, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang khoác ở trên vai của anh xuống, rời khỏi giường lớn.
“Lãnh. . . . . .”
Người trên giường bị di chuyển vị trí, lo lắng cử động, miệng cô phát ra tiếng dịu dàng nỉ non.
Người đàn ông đứng ở mép giường, bỗng nhiên chấn động, anh quay người lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt trong suốt của cô.
Cô gọi tên anh. Người trong mộng của cô là anh.
Mạc Lãnh Tiêu hài lòng ngoắc ngoắc môi mỏng, anh cúi người, hôn lên trán cô thật sâu, thật mạnh.
Ngay cả chính anh cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy.