Edit: Mon Miêu
Cô khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào người đàn ông không biết xuất hiện trong vườn hoa ở phía trước từ lúc nào.
Anh vẫn xuất chúng, sáng ngời như vậy, đẹp đến mức khiến cho người khác hít thở không thông.
Nhưng anh chỉ thản nhiên nhìn cô, bộ dạng thờ ơ này, khiến Thanh Thần biết rõ ràng, anh chỉ là người đứng xem, anh sẽ không đến giúp cô.
Cô nhắm mắt lại, khổ sở lôi kéo khóe miệng.
Mộ Thanh Thần, cô là gì với anh, tại sao anh phải giúp cô?
“Tại sao cô không nói chuyện? Mộ tiểu thư?” Lý Ngữ Na nhướng mày, bàn tay tăng thêm sức lực: “Anh ấy chỉ là gặp dịp thì chơi, cô thật sự cho rằng một người đàn ông sẵn lòng lái xe, đi dạo phố với cô, chính là yêu cô sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô càng tái nhợt. Cô còn nhớ rõ, một lần kia, cô gọi điện thoại cho anh, đầu điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Lúc ấy, người ở bên cạnh anh, chính là Lý Ngữ Na sao, cô ấy gọi anh là Tiêu, thật thân mật, tự nhiên. Quan hệ này, không phải là bình thường.
Tại sao ở trước mặt cô, anh lại không chân thật như vậy? Có phải anh làm bất cứ chuyện gì, từng câu từng chữ anh nói, đều là lừa gạt hay không?
Cô mím môi, ý nghĩ như vậy khiến Thanh Thần hơi bất lực.
Bây giờ cô đang đứng ở bên hồ bơi, nếu như cô cố gắng thoát khỏi kiểm soát của cô ấy, thì rất có khả năng cô sẽ rơi vào trong hồ nước lạnh thấu xương.
Nhưng nếu cô không thoát khỏi cô ấy, cổ tay cô sẽ rất đau, tim của cô cũng sẽ càng đau.
Tình cảnh bây giờ, người duy nhất có thể cứu cô lại thờ ơ.
Thanh Thần hít một hơi, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lý Ngữ Na, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Mời cô buông tay.”
“Mộ Thanh Thần, tôi cho cô biết, cả đời này, cô đều không thể nào lấy được anh ấy!” Lời của cô khiến Lý Ngữ Na bất mãn, cảm giác được cô dùng hết sức muốn thoát khỏi kiểm soát của cô ta, Lý Ngữ Na lạnh lùng cười.
“Muốn đi sao? Được, tôi giúp cô.”
Lý Ngữ Na đột nhiên buông tay Thanh Thần ra, tay phải chợt đẩy, cô ta nhẫn tâm đẩy thân hình màu trắng trước người mình vào hồ bơi bên cạnh.
“Tùm. . . . . .”
Thanh Thần không có lực chống đỡ, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không kịp nói, cả người liền rơi vào trong hồ nước lạnh lẽo.
“Ưm. . . . . .”
Từ các phía, nước mùa đông ụp tới lạnh thấu xương, đè thân thể yếu đuối của cô xuống.
Đôi tay của cô theo sức nổi, vươn về trước.
Cô cứ tưởng rằng, cô sẽ giãy giụa, cô cứ tưởng rằng, cô biết sợ, nhưng thực sự trong giây phút kia, khi chính mình rơi vào trong nước, trong lòng Thanh Thần lại yên tĩnh cùng thản nhiên trước nay chưa từng có.
Nước trong hồ tràn qua đầu cô, hoàn toàn nhấn chìm thân thể cô, nước mắt theo hốc mắt, chậm rãi chảy ra, hòa tan vào trong hồ nước lạnh lẽo này.
Cô không kêu cứu, không giãy giụa, bởi vì cô biết, cho dù cô giãy giụa, cô cũng không thoát được màn nước lạnh thấu xương này, cho dù cô kêu cứu, thì người kia, cũng sẽ không tới cứu cô.
Bởi vì cô không quên được, không quên được trước khi cô rơi xuống, Mạc Lãnh Tiêu đứng ở phía trước, thấy ánh mắt cầu cứu của cô, nhưng ánh mắt của anh thật lạnh lẽo, vẻ mặt của anh không một chút để ý, cô vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Có lẽ, đây chính là điều anh muốn nhìn thấy, nếu như cô chết rồi, anh và Bạch Tử Nhược sẽ không còn gì cản trở, và anh cũng không cần vì người phiền toái như cô mà hao tổn tinh thần.
Tim thật đau, khóe miệng Thanh Thần nhẹ nhàng giương lên.
Lãnh, nếu tất cả điều này, là điều mà anh muốn nhìn thấy, vậy có phải em nên làm theo mong muốn của anh hay không. . . . . .
Như vậy, cũng coi như là em thay anh làm chút chuyện.
Anh và Tử Nhược có thể ở bên nhau đến già, còn em cũng có thể đi đoàn tụ với cha mẹ, không cần ở trên đời này cảm thấy cô độc và tịch mịch đến chết.
Chỉ là, Lãnh, em rất vui vì được biết anh.
Nước mắt trong suốt, hòa vào hồ nước, nước này lại lạnh, cuối cùng vẫn lạnh, chỉ là nước này rơi xuống lại gần như thiêu cháy trái tim cô.
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở bên cạnh bể bơi, tay run lên, hô hấp trong nháy mắt cứng lại.
Lý Ngữ Na lạnh lùng cười, vô ý xoay người, nhìn bóng dáng của người phía sau, mơ hồ chau mày: “Tiêu, anh, sao anh lại ra đây?”
Hơn nữa, sắc mặt của anh thật là khó coi, tròng mắt lạnh lẽo, mặc dù cô đã quen biết anh hai mươi năm, nhưng cô cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh.
Chẳng lẽ. . . . . .
Giọng nói của cô kéo thần trí của người đàn ông này trở lại, tâm tư tàn nhẫn của anh trầm xuống, lông mi dài thu lại.
Mạc Lãnh Tiêu chạy thật nhanh về phía hồ bơi.
“Tiêu. . . . . .”
Mạc Lãnh Tiêu như vậy, khiến mắt Lý Ngữ Na choáng váng, cô đưa tay muốn kéo anh lại.
“Cút.” Anh hất tay của cô ra, nóng nảy gầm lên giận dữ với cô: “Lý Ngữ Na, từ giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở trong biệt thự này nữa.”
Bỏ lại lời cảnh cáo với cô, thân thể cao lớn của anh đã nhảy vào trong nước.
Mộ Thanh Thần, người phụ nữ đáng chết này, cô cho rằng anh không biết sao? Cô biết bơi, hơn nữa còn bơi rất giỏi.
Bây giờ cô không giãy giụa, không cầu cứu, như vậy là có ý gì? Là tố cáo anh thờ ơ, lạnh nhạt với cô sao? Cô dùng phương thức như thế tới để chống lại áp bức của anh sao?
Đáng chết, nữ nhân đáng chết.
Chẳng lẽ cô không nhìn ra, anh đang tức giận sao?
Suốt tám ngày qua, cô không xuất hiện, điện thoại thì tắt máy, một lời nhắn cũng không có.
Anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả là mấy ngày nay, cô và người người đàn ông kia ở cùng nhau sao! Lại còn để cho anh ta đưa cô về nhà, cô xem anh là gì? Xem người chồng chưa cưới này của cô là gì?
Ra oai sao?
Mộ Thanh Thần, rốt cuộc em có cái gì hấp dẫn, khiến nhiều người đàn ông sẵn lòng trông coi em như vậy.
Dịch Hàn đã ở bên cạnh anh mười lăm năm, là người không có tình cảm, là người đàn ông không hiểu hỉ, nộ, ái, ố(), vậy mà lại sẵn lòng trông coi ở bên cạnh cô, chăm sóc cô
() Hỉ, nộ, ái, ố: chỉ trạng thái tình cảm của con người, hỉ: vui; nộ: giận; ái: yêu; ố: ghét
Còn có một người đàn ông nguyện ý bỏ ra giá tiền trên trời để mua một cây đàn Piano cho cô, chỉ vì anh ta muốn đổi lấy một tiếng cười của cô, thậm chí vì để cho cô rời khỏi anh, người kia còn tìm hai mươi tỷ cho Tiểu Nhược làm giải phẫu.
Hôm nay, lại có người đàn ông đưa cô về nhà.
Là anh quá coi thường cô? Hay là. . . . . .
Ngực của Mạc Lãnh Tiêu bởi vì một màn trước mắt mà chấn động dữ dội, ở trong làn nước lạnh thấu xương, anh kéo thân thể của cô.
Cho dù anh tức giận và buồn bực, nhưng anh không muốn thừa nhận cũng không được, Mộ Thanh Thần, cô đã chống cự thắng, anh không thể nào nhìn cô chết đi như vậy.
Cô làm cho tinh thần của anh không yên.
Bàn tay anh nâng mặt của cô lên, hôn lên môi cô, chuyển hơi thở của anh qua cho cô.
Nhưng mà cô lại không có một chút phản ứng nào, đôi tay theo dòng nước khẽ vươn về phía trước, đôi mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn không chịu mở.
Cô như vậy khiến lòng của Mạc Lãnh Tiêu dâng lên một niềm sợ hãi.
Tay phải của anh nâng mặt của cô lên, tay trái ôm thật chặt hông của cô, kéo thân thể của cô về phía anh.
Miệng của anh ở trên môi cô, không ngừng thổi khí, anh muốn dùng phương thức hô hấp này để cô có phản ứng.
“Ào. . . . . .” Anh ôm cô, hai người bỗng chốc thoát khỏi mặt nước, một tay anh siết chặt lấy thân thể của cô, Mạc Lãnh Tiêu ôm cô bơi đến bên bờ hồ.
“Mộ Thanh Thần!” Giọng nói của anh lại càng to hơn: “Tỉnh lại cho anh!”