- Thì đỡ tốn bữa mà – nó lú đầu ra khỏi chăn, mắt ti hí nhìn mama nó
- Mày… trời ơi… Có dậy mau hay ko – Mama nó cứng họng tức muốn đứt gân mạch máu mà chết cho rồi…
- Hì hì hì
Từ cửa phát ra âm thanh như ai đó đang cố nhịn cười đến sắp phát nổ làm nó phải ngơ ngác lú đầu lần nửa ra nhìn…
Một mắt…lại mắt…cuối cùng là trợn tròng… Nó nhíu mắt lại mở to ra…nhíu lại, mở ra…hành động này đc lặp lại chục lần…xong…để kiểm chứng những gì đang thù lù trước mặt ko phải là nằm mơ nó lấy tay dụi dụi mắt……..…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Oaaa…những gì trước mắt là thiệt… – Sao…ao anh lại ở đây? – nó lắp bắp chỉ tay về “thù lù trước mặt” thảng thốt kêu lên…
- Là bác gái mở cửa cho anh vào – Anh mỉm cười
- Mẹ… – Nó chui lại vào chăn, quấn lại như cái bánh ú hét lên
- Mẹ mới nói con nên dậy đi – Mama nó cười hề hề nhún vai bỏ đi – Các con từ từ nói chuyện
- Này…em ra đi, tính trốn trong đó tới chùng nào… Muốn làm bánh ú à? …Dù gì bộ dạng khi ngủ và lúc thức dậy của em anh đã thấy hết rồi…ngại gì nữa
- Ken… – nó hét lên ngượng ngùng…lú con mắt ra trừng trừng nhìn Ken
- Hà hà…hahaaaaaaa – Anh nhìn bộ dạng của nó bật cười nghiêng ngã
- Cười gì chứ? Sao anh lại ở đây? – Nó ngại ngùng long lanh mắt ko dám nhìn anh
- Đến thăm em – Ken run giọng chưa dứt cười đc lên tiếng
- À phải rồi, sao hôm qua anh lại về sớm vậy? ko nói tiếng nào mà đi luôn thế? – Nó chợt nhớ điều gì từ trong chăn chui ra
Câu hỏi của nó làm anh đột ngột ngưng lại.. khuôn mặt trầm xuống biểu hiện trạng thái khó hiểu… anh trầm ngâm ko nói gì, bất động như pho tượng…đôi mắt xám xịt…
- Ken…Ken…anh sao vậy? – Nó nhìn anh kì lạ ko khỏi bất an – Ken… Ken – Nó lay gọi anh lo lắng
- Boo… – lúc lâu anh trầm giọng khàn khàn
- Hửm? – Nó ngó ngó anh
- Em thích Jun phải ko?- Anh nói đè nén chất giọng đang sôi sục trong yết hầu
- Ơ…sao…sao chứ? – Nó nhảy dựng lên,đưa tay che ngang mặt che giấu sự xấu hổ đang đỏ gắt gao
- Em thích Jun đúng ko? – Anh nghiêm giọng nói
- Em…em…em ko biết… em…em – Nó ấp úng, mặt lại thêm phần hồng đỏ
Mặt Ken sa sầm rõ … nó càng thêm xám đen… thái độ vừa ngượng vừa ánh lên nét vui khi nhắc đến người đàn ông khác của nó làm anh muốn tiết lên bóp chết nó ngay tức khắc…
- Á… Anh làm gì vậy? – Nó bất ngờ thét lên
Ken ko nói mà lôi nó khỏi giường, ôm lấy nó bước ra ngoài…
- Buông em ra, anh điên hả? …buông ra
Anh bế xốc nó đi xuống nhà…ngang qua phòng khách… anh nghiêm mặt cúi chào vị tiền bối…
- Cháu xin lỗi hơn đường đột… bác cho cháu mượn Boo vài hôm ạ
Mama and papa nó nghệch mặt ra ko hiểu cái mô tê gì gật đầu cái rụp như cái máy =))… Anh cúi đầu chao lần nữa rồi đem nó đi thẳng ra ngoài…
- Ken, anh đang làm gì vậy, buông em xuống… Anh muốn đi đâu cũng phải đợi em thay đồ đã chứ – Nó vùng vẫy hét lên chói lói
- Ko cần…- Anh lạnh giọng nói nghe đáng sợ đến buốt người
Nó nhìn anh đến sững sờ… Người trước mặt nó ko phải là Ken vẫn hay vui cười hay nóng giận chọc phá nó… mà đó là người lạnh lùng, ánh mắt ko tia xúc cảm…người này thật đáng sợ… Nước mắt nơi khóe mắt ràn rụa ra… Sợ quá…
Bước ra khỏi cổng, anh toan đặt nó vào xe thì bị bàn tay giữ lại…
- Anh là…? – Ken nhíu mày nghi hoặc
- Xin lỗi, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Jun…Tôi đc phân phó đến đón cô Boo đi – Trợ lý Kim thản nhiên nói
Ken nhíu mày gay gắt, trừng mắt nhìn trợ lý Kim như hổ dữ, vùng người thô bạo hất tay trợ lý Kim ra, bước đến mở cửa đặt nó xe mạnh bạo sập cửa rồi bước đến trợ lý Kim…
- Phiền anh về nhắn lại với hắn… Cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, xong việc chúng tôi sẽ về, ko cần hắn lo lắng – Anh nói, môi nhếch lên cười cao ngạo như đế vương
Anh bỏ vào xe nhấn ga…chiếc xe xé gió lao đi như vũ bão…
…
- Huk…huk…huhuhuhuhu – Nó thút thít như đứa trẻ bị bắt cóc đang sợ hãi… nhưng thật sự là đang bị bắt cóc thì phải
- Em đừng khóc nữa – Anh nhẹ giọng nói, mắt vẫn cắm về phía trước lao đi
- Huk…huk…huhuhuhu… chúng…chúng ta…đi…đi đâu… em….em muốn…muốn…về…về nhà – Nó nức nở vòi về
- Ko đc – Anh lạnh lùng nói
- Tại sao?…ko…em muốn… về nhà…cho em về – Nó khóc thét lên
- Ko…em đi với anh – Anh cũng hét lên…giọng anh đầy nỗi tức giận ko kiềm chế đc nữa
Nó giật mình… gò má thắm lệ ướt át… mắt tròn xoe nhìn anh đầy sự sợ hãi… ánh mắt sợ hãi…làm anh… thấy đau…
Nó ko khóc nữa… răng cắn chặt môi dưới… người run run…nước mắt lòa nhòa hướng ra cứa sổ né tránh ánh mắt anh… cổ họng cứ đôi lúc nấc lên nghẹn ngào…
…
Anh lái xe hơn tiếng đồng hồ rồi dừng lại… Nó khóc đến mệt nhoài thiếp đi lúc nào ko hay… anh nhìn nó xót xa tràn ngập yêu thương… bàn tay khẽ vuốt ve lên đôi má mềm mềm ướt nước mát lạnh…khuôn mặt tinh khiết lúc ngủ của nó thật ấm áp và bình yên… anh cúi người hôn lên đôi mắt, nuốt đi những hạt pha phê tinh khiến còn đọng trên khóe mi, hôn lên cả cánh hoa anh đào mềm mại ngọt lịm…
- Anh xin lỗi…nhưng anh sẽ ko buông tay đâu
Đôi mắt cương nghị ánh lên tia tham lam, bá đạo và chiếm hữu… Đúng… anh ko thể buông tay… anh sẽ ko buông tay khi mà chưa bắt đầu…
Anh bước ra khỏi xe rồi vòng qua mở cửa, ẵm nó nằm gọn trong lòng bước đi…