- Con lười kia, dậy mau… Con rể hôm nay đích thân đến đón mày đi làm kìa – mama nó mới sáng sớm đã réo um xùm
- Ư…mama ơi…con mệt…con mún ngủ – Sau đêm làm bạn với WC nó có cảm tưởng mình đã nôn sạch lục phủ ngũ tạng trong người ra rồi… tại tên chết tiệt kia báo ko
- Dậy mau, hôm nay con rễ Jun đích thân tới rước mày đi đấy… hay muốn đi bộ hả? – Mama nó nói như gầm rú lên
- Oa!!! Con dậy rồi – nó mạch phắn vào toilet… dù gì bệnh lười vẫn bự hơn bệnh nướng… =))
…
p sau….
…Cạch….
Nó vừa mở cửa bước ra đã thấy dáng người siêu mẫu quần áo sơ mi khoác vest bảnh bao, khuôn mặt tuấn tú đang đứng tựa vào chiếc xe láng cóng chờ nó… anh chàng sáng ngời ngời làm ấy bà mấy cô trong xóm cứ đi qua liếc cái đi lại ngó cái… chưa kể mấy bà chị hàng xóm hôm nay tập thể dục kiểu gì mà cứ chạy lươn qua lượn lại nhà nó thế ko biết… thật là mệt con mắt
- Sáng nào em cũng làm con rùa thế này à? – Jun cười trêu nó…
- Xì!!! Ai mượn anh hôm nay hứng lên đến đón tôi làm chi mà giờ than – đối với nụ cười chết người này của Jun thật đau lòng là nó ko xi nhê =))
- Đc rồi!! anh xin lỗi…chúng ta đi thôi – Jun cười khổ
…
Nó bước xuống xe Jun với hàng trăm con mắt tò mò đổ dồn trong công ty…Nó càng ngày càng nổi tiếng nha…Mọi người càng ngày càng muốn biết quan hệ giữa nó và Jun…
Nó quá quen với lũ động vật siêu tò mò này …nên cũng chẳng bận tâm cùng Jun bước vào thang máy…
- Giám đốc…đợi đã…
Cửa thang máy vừa khép thì có giọng nói với theo…lập tức chiếc cửa lần nữa mở ra…
- Chào anh trợ lý Kim – Nó mỉm cười vui vẻ chào người vừa bước vào
Trợ lý Kim bước vào thang máy nhìn nó mỉm cười lịch sự gật đầu rồi quay sang Jun…
- Giám đốc, ngày mai ngài có buổi tiệc quan trọng liên quan đến dự án lớn lần này…Tiệc đc tổ chức ở đảo Cheju, vì vậy ngay hôm nay chúng ta phải khởi hành cho kịp… Tôi đã chuẩn bị sẵn vé máy bay cho ngài… – Trợ lý Kim nói nhỏ với Jun
Anh chau mày… việc đi công tác đối với anh là cơm bữa… nhưng…hiện tại thì…
Anh nhướng mày liếc nhìn nó cái…đầu óc bắt đầu hoạt động… môi khẽ giật giật nụ cười ma quỷ
- Chuẩn bị thêm cho tôi vé nữa – Jun trầm giọng phân phó cho trợ lý Kim
- Sao cơ ạ? – Trợ lý Kim ngạc nhiên
Jun chỉ mỉm cười liếc mắt nhìn nó ko nói…trợ lý ko cần phải nói thêm cũng đã hiểu nguyên do…
- Vâng – trợ lý Kim cười cười cúi đầu đáp
…Ding…
Cửa thang máy mở ra… nó cùng Jun tiến vào phòng àm việc…
- Boo, cô chuẩn chút nữa đi công tác với tôi – Anh cởi bỏ chiếc áo khoác vest ngoài trầm tĩnh nói với nó
- Công tác? Tôi đi theo làm gì – nó hơi ngạc nhiên…vì mỗi ngày nó ngoài việc táy máy làm quen với cái máy vi tính, sắp xếp sổ giúp Jun cho giết thời gian thì chẳng có làm được cái gì ra hồn
- Chơi – Jun nhún vai bình thản buông câu gọn lõn
- Chơi? Anh đi công tác ở đâu mà chơi? – Nó ngạc nhiên tột độ
Jun mỉm cười tà tà gian gian nhìn nó như con sói nham hiểm ko nói…
…
tiếng sau…
- Cái này anh gọi là đi công tác à? – nó mặt chằm dằm phồng má liếc mắt hỏi Jun
- Ừ – anh nhìn cái mặt nó mà nhịn cười đau cả ruột gọn gàng đáp
- Ko phải là nhà hàng…ko phải là khách sạn xa hoa hay khuôn viên tập đoàn hoành tráng bình thường sao? Anh có điên ko? – Nó tức tối hét lên
- Này…em hét to thế ảnh hưởng người khác đấy… chúng ta đang trên máy bay chứ ko phải phòng làm việc đâu – Jun giả vờ nhăn mặt, miệng cười tốt bụng nhắc nhở
Nó chợt giật mình nhớ ra hoàn cảnh, mặt ngượng đỏ bừng đành khoanh tay, phồng căng má hồng hồng,mắt vì tức, uất quá ngấn lệ long lanh trừng mắt nhìn Jun cái rồi ngồi tựa vào ghế ngắm nhìn những tảng mây lập lờ ngoài cửa sổ…
Anh thấy nó cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn mà ngồi yên nên cười lắc đầu cái an tâm híp đôi mắt lại…tâm tình bây giờ của anh khá phấn khích vì vui vẻ…
…
Nguyên lai mọi việc trên chính nó – nhân vật chính còn chưa kịp định hình để xem chuyện gì đã xảy ra… tiếng trước Jun bảo nó và anh cùng đi công tác… vốn nghĩ chỉ là buổi tiệc xã giao đơn thuần ở nhà hàng,khách sạn lớn nào đó nên nghe lời đi theo anh…và kết quả là tiếng sau nó đang cư vị trên máy bay tiến thẳng đến hòn đảo thiên nhiên nổi tiếng của Hàn Quốc… đảo Cheju =))
…
- Ư oakkkkk!!! Ngồi muốn mục xương, ở trên máy bay chán muốn chết – Nó vương vai ngáp cái khi vừa bước xuống phi trường…
Jun nhíu mày miệng cười khổ… rõ ràng nó ngủ li bì suốt đến khi máy bay đáp, có thể làm gì đâu mà bảo chán…
- Đi thôi, xe ở ngoài kia chờ chúng ta – anh nắm tay kéo nó đi ra ngoài…
…
- Còn giận anh à? – Jun trìu mến nhìn nó ôn nhu hỏi
Nó lên xe vẫn còn giả vờ làm mặt dỗi, mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ ko thèm quan tâm đến anh…anh lắc đầu cười khổ lặng ngồi ngắm nó…
Cảnh vẫn lướt qua tấm cửa kính màu sắc, quang cảnh rực rỡ, dãy phố, nhà cổ,những quán ăn đầy màu sắc xinh đẹp…mắt nó càng nhìn càng bị thu hút…lúc đầu chỉ là giả vờ giận nên nhìn ra cửa sổ…nhưng ai dè càng nhìn càng hứng thú, cơn giận và bực bội cũng ta tành mây khói… tay áp lên cửa kính xe, miệng cười kinh ngạc ngoác đến tận mang tai, đôi mắt to mở rộng thau hết toàn bộ vào mắt…
- Jun…Jun coi kìa…nhìn bức tượng kìa…woak woak…cái quán ăn đó xinh quá…Jun Jun em muốn ăn cái kia – Nó hào hứng quên hết mọi thứ, như con nít t lần đầu đc đi sở thú, cứ kéo lôi tay Jun giật giật, miệng la ý ới, ngay cả chân cũng phóng tọt quỳ lên ghế ngồi…
Jun ngậm cười đau cả ruột, người anh run run lên, ko dám cười thành tiềng sẽ phá mất hứng thú của nó…
- Này!!! Em ngồi xuống đi kẻo té – anh cười cười nói…nhưng có vẻ chẳng ảnh hưởng gì đến nó
…két…
- Á
Chưa nói hết lời, chiếc xe bỗng thắng gấp, nó mất thế chúi ngã…nó hét lên tiếng nhắm mắt lại…kiểu này đầu ko u cho vài cục ko đc… nhưng lặng hồi vẫn ko thấy động tĩnh, lại còn té rất êm… nó mới hé mắt ra nhìn chút… đập vào mắt là khuôn mặt giận dữ tái xanh của jun đang nhìn nó chằm chằm… và nó đang ngồi trong lòng Jun rất thoải mái như đứa trẻ…
Jun vừa bị thắng gấp thấy nó mất đà té ngã đã vội đỡ lấy, kéo nó ôm trọn vào lòng…
- A…hì…cám ơn anh – nó có chút biết lỗi cười xuề xòa làm hòa rồi xoay người định trở về chỗ ngồi…nhưng… – A…Jun, anh buông ra em mới về chỗ ngồi đc – Nó cười ngượng nhắc Jun
Anh chàng ko hề nhúc nhích tẹo, đã vậy còn ôm chặt hơn giống như sợ buông tay sẽ vỡ mất hòn ngọc thủy tinh vậy… Cứ thế anh để nó ngồi trên đùi, ôm chặt lấy nó nhìn chằm chằm…
- Anh sao vậy? buông em ra đi chứ – nó khó chịu vặn vẽo, vùng vẫy ra khỏi người Jun, má bắt đầu đỏ hồng lên
- Em ngồi yên đi – nhìn nó chút, anh quay mặt đi che giấu gì đó tựa như khuôn mặt cũng đang đỏ lên
- Ko!! Thả em ra – nó cứ ko biết chuyện mà cựa quậy trên người anh
- Nếu em ko ngồi yên anh sẽ hôn em đấy – Anh chịu đựng ko nổi gầm lên giận dữ
- Anh… anh – nó nước mắt bắt đầu dâng sóng, mắt long lên lấp lánh, má hồng hồng và đôi môi nhỏ đỏ như son mấp máy tức giận
Bộ dáng tức giận của nó đang yêu khiến người ta thật khó kiếm lòng đc…Jun lợi hại lại có thể chịu đựng tốt như vậy, mặc dù máu mũi đã chực sẵn, lúc nào cũng có thể phun ra =))
- Anh cứ đùa – nó chu cái mỏ lên phản bát, lắc người qua lại vẫn ko thoát đc vòng tay anh
- Em nghĩ anh đang giỡn à?…đừng thử thách tính chịu đựng của anh – Jun lườm mắt nhìn nó như mún thiêu nó cháy rụi
Dứt lời…mắt ngấn lệ của nó mở to, người đông cứng ngắc… miệng khô rát bị xâm chiếm bất ngờ…
Vốn giận vì nó bướng bỉnh, ko ngờ lúc đỡ lấy nó kéo vào lòng, anh lại ko thể tự chủ mà ôm lấy nó, đã vậy luyến tiếc ko muốn buông nữa… giờ còn khiêu khích tính chịu đựng của anh… anh cuối người trừng trị nó bằng đôi môi của mình…
Bất ngờ hành động của anh, nó như con mèo nhỏ bất động dùng đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, môi cứ thế bị anh xâm chiếm hưởng thụ nguồn ngọt ngào ở đầu lưỡi…
Nó nhíu mày, người bắt đầu phản kháng khi oxi đang bị anh rút cạn… lúc này anh mới tiếc rẻ trở dậy… nó bị hù phen sợ cứng cả người, rúc đầu ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh…trái tim đập như muốn văng ra ngoài… đôi tay nhẹ chạm vào đôi môi vừa bị anh hôn còn ướt… cảm xúc khó tả xâm chiếm khiến trí óc cứ quay cuồng…
Anh nhìn con mèo nhỏ cuối cùng cũng thau vuốt quy hàng hài lòng nở nụ cười…anh có thể dịu dàng…nhưng anh cũng là thằng đàn ông,sức chịu đựng cũng có hạn…hôm nay chỉ là nụ hôn để chấn áp lại con tim anh, giúp anh bình tĩnh… anh có thể lạnh lùng…nhưng anh cũng là tên báo đạo =))
… Ring…ring…
Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan đi bầu ko khí im lặng… Nó vội lôi chiếc điện thoại ra bấm nghe…
- Alo
- Boo!!! Em đang ở đâu?
- Ken?
- Em sao vậy?em đang ở đâu thế? – Ken bảo quản lý Hiro đến công ty đón nó thì đc báo lại là nó đã đi cùng Jun
- Ở đâu? A… – Nó chợt nhớ… lúc sáng bị lôi đi đến giờ nó lo giận mà quên ko báo lại cho Ken – Em…em đang ở…đảo Cheju
- Cái gì? Đảo Cheju? – Ken như hét lên trong điện thoại – Em làm gì ở đó?
- Jun dẫn em cùng đi công tác với anh ấy…xin lỗi…gấp quá em chưa kịp báo cho anh…xin lỗi – nó ái ngại
- Được rồi!!! Cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, xong việc chúng tôi sẽ về, cậu ko cần phải lo
- Aaa…Anh – nó hoảng hốt hét lên
Jun giật phắt điện thoại nó nói gọn câu với đầu dây bên rồi ngang nhiên cúp máy, ném điện thoại nó sang bên…