Chiếc xe Limousine vẫn phóng vù vù trên con đường rộng thênh thang, xung quanh là đồng không mông quạnh, không có lấy một bóng xe.
Chiếc xe tải đằng sau vẫn cứ bám sát lấy, hai xe giằng co nhau trên đường, người ngồi trong xe, Hạ Thi Văn lúc này vô cùng hoảng hốt, sợ hãi đến độ hai tay nắm chặt thành đấm.
Gương mặt rạng rỡ vừa rồi chuyển sắc thành trắng bệch, đôi môi tái nhợt không còn chút máu cứ cắn chặt vào nhau, máu bắt đầu chảy ra.
Nhưng cô cũng mặc kệ, nếu nỗi đau này khiến cô tỉnh táo hơn một chút thì cứ mặc kệ đi, máu chảy như vậy cũng được!
“Hạ Thi Văn, em sao vậy!?”
Một tiếng gọi vọng ra từ máy điện thoại khiến Hạ Thi Văn tỉnh lại sau cơn ác mộng.
Tay cô run run, áp máy vào tai, giọng không giấu nổi sợ hãi, tưởng như sắp bật khóc lên thành tiếng:
“Tư Hạo Hiên, có người muốn hại tôi!”
“Bình tĩnh, đừng hoảng. Em bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức qua!”
Tư Hạo Hiên bên kia đầu dây đã bật dậy khỏi ghế, mở cửa xông thẳng ra ngoài phòng làm việc.
Dạo này vì làm trợ lí cho Hạ Thi Văn mà công việc của tập đoàn bị đình trệ. Hắn chỉ có thể tranh thủ lúc tối muộn để sắp xếp công việc, nên dạo này rất thường xuyên ngủ ở tập đoàn.
Tư Hạo Hiên vừa xông ra cửa, trợ lí của hắn đã nhìn thấy, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy sắc mặt sầm xuống, ánh mắt đen co rút hằn tơ máu thì không dám lên tiếng nữa
Theo hắn mấy năm rồi, anh ta đâu có ngu mà chọc giận sếp mình cơ chứ! Đằng bất đắc dĩ đi hủy hết tất cả công việc trong lịch trình của Tư Hạo Hiên.
Mà Tư Hạo Hiên lúc này đã xuống đến hầm, nhảy vào trong xe ngồi. Chỉ chờ khi Hạ Thi Văn nói ra địa chỉ, hắn lập tức phóng xe đi tìm cô.
“Tôi đang ở…Á”
Chiếc xe phanh “kít” lại một tiếng chói tai, Hạ Thi Văn người không tự chủ, mất đà lao về phía trước...
Kết quả bị đập đầu vào chiếc ghế lái đằng trước.
Cô chưa kịp đỡ người dậy, một tiếng “choang” của cửa sổ bị vỡ đã làm cô giật bắn mình.
Cửa ghế lái bị bật tung ra, anh chàng lái xe bị lôi xuống dưới đường, đánh tới tấp mà không thể gượng dậy.
Hạ Thi Văn ngồi ghế sau, nhìn rõ mồn một cảnh tượng đó, người lập tức đóng băng, không tự chủ được run lên, co rúm lại một góc, miệng như bị ai đó bóp nghẹt không thể nói thành tiếng.
Nhưng Hạ Thi Văn cũng không phải kẻ ngốc, dù đang rất sợ hãi, cô vẫn tìm được cách chạy trốn khỏi chỗ này.
Hạ Thi Văn canh rất chuẩn thời cơ khi mấy tên côn đồ đang đánh tài xế, cô mở cửa nhẹ nhàng để không bị phát hiện rồi lập tức chạy khỏi chỗ này mà không bị phát hiện.
Chạy được nửa đường, một tên mới nhìn ra, hắn lập tức báo:
“Đại ca, con nhỏ kia trốn rồi!”
“Đệt! Đuổi theo, đừng để cô ta thoát!”
Cũng may hôm nay Hạ Thi Văn đi giày thể thao, vết thương trên người cô cũng đã khỏi hẳn nên cô chạy thoát được một cách rất dễ dàng.
“Hạ Thi Văn, em sao rồi!?”
Điện thoại vẫn còn đang kết nối, giọng nói ở đầu bên kia vang lên đầy lo lắng.
“Tôi...tôi vừa thoát ra ngoài rồi. Nhưng tôi cũng không biết mình đang ở đâu?”
Hạ Thi Văn vừa chạy thục mạng, vừa nhìn ngó xung quanh. Nhưng tiếng của Tư Hạo Hiên vẫn còn đó, khiến cô an tâm hơn một chút.
Nơi đây căn bản là không phải là đường trong thành phố. Lúc nãy để trốn bọn côn đồ kia, tài xế đã chạy xe vào cái nơi khỉ ho cò gáy nào, cô cũng không biết nữa.
“Em trốn ra được là tốt rồi. Giờ em hãy tìm một chỗ nào đó trốn thật kĩ, trước khi tôi tìm được em, không được tắt điện thoại”
Giọng Tư Hạo Hiên rất bình tĩnh an ủi cô, nhưng trong lòng hắn đang vô cùng sốt sắng, như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Hắn tự bảo rằng hắn nhất định phải tìm được cô!
“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được em!”
Câu nói này đã mang theo tất cả tâm tư của Tư Hạo Hiên đối với cô.
Vốn dĩ lúc đầu hắn chỉ thấy cô rất thú vị, muốn trêu đùa với cô một chút. Nhưng hắn cũng không biết từ lúc nào, cô lại quan trọng như vậy!
Vì để gần cô, hắn đã tốn không ít công sức để đi làm trợ lí, bỏ bê cả tập đoàn của mình.
Cũng vì cô, hắn bỏ đi sự sắp xếp hôn nhân giữa hai nhà Tư gia, Khúc gia.
Bây giờ hắn lại vì cô mà lo lắng vô cùng như vậy!
Đến chính hắn cũng muốn biết, tại sao từ sau khi gặp được cô hắn lại có thể thay đổi như thế!
Nhưng giờ Hạ Thi Văn không hề để tâm đến lời nói ấy!
Cũng phải thôi, tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cô còn thời gian quan tâm đến tư tình của người khác dành cho mình ư?
Hạ Thi Văn tìm được một con hẻm nhỏ trong đó có một góc tối thích hợp để trốn. Thế là cô không ngần ngại, lập tức nhảy vào đó ngồi thụp xuống, thở dốc.
“Tư Hạo Hiên, tôi tìm thấy chỗ trốn rồi!”
Cùng lúc này, bộ phận quản lí mạng của công ty hắn cũng đã xác định được vị trí nơi cô đang ở. Hắn không nghĩ ngợi gì, đánh xe lập tức phi đến đó.
Từ công ty của hắn đến nơi đó, dù đi nhanh cũng phải mất đến nửa tiếng. Trong khoảng thời gian đó, Hạ Thi Văn làm sao có thể trụ được cơ chứ…
Chết tiệt!
Chưa bao giờ hắn tức giận giống như bây giờ.
Cũng chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng đến như vậy!
Rõ ràng giọng nói rất gần nhau, vậy mà người lại xa cách đến thế.
“Nó nhất định trốn trong hẻm này, tìm cho kĩ vào!”
Là tiếng của bọn côn đồ!
Bọn chúng đã tìm tới đây rồi ư? Không thể nào!
Hạ Thi Văn lòng chưa hết bàng hoàng, tim cô vốn dĩ lúc nãy đã trở lại bình thường thì bây giờ lại đập mạnh, tưởng chừng nó sắp rớt ra khỏi lồng ngực.
Hạ Thi Văn nhỏ tiếng nói khẽ vào điện thoại:
“Tư Hạo Hiên, chúng tìm tới rồi!
“…”
Đáp lại cô, đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Cô nghĩ giọng của mình chưa đủ lớn, bèn tăng âm lượng lên một chút, tiếp tục:
“Tư Hạo Hiên, tôi phải làm sao bây giờ?”
“…”
Sao vậy? Tư Hạo Hiên, anh đi đâu rồi!?