Hạ Thi Văn nghe câu chuyện Tư Hạo Hiên kể mà có chút mất mát. Giọng nói Tư Hạo Hiên khi nói về Khúc Thuần Nhã vô cùng dịu dàng, còn có vài phần nuông chiều khiến cô không nhịn được mà cảm thấy buồn.
Hạ Thi Văn à Hạ Thi Văn! Mày rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện của hắn thì liên quan gì đến mày cơ chứ? Sao lại để tâm như vậy?
“Hóa ra là vậy! nếu như anh gọi đến đây để xin lỗi thì tôi chấp nhận rồi. Tôi còn phải nghỉ ngơi, cúp trước đây!”
Nói rồi cô vội vã cúp máy, vứt điện thoại xuống giường.
Sáng hôm sau…
Quả nhiên đây là buổi sáng vui vẻ nhất cuộc đời Hạ Thi Văn!
Cô vừa từ trong thư phòng bước ra, nhảy chân sáo lên phòng, khuôn miệng nhỏ còn không nhịn được ngân nga huýt sáo.
Chạy về phòng, cô nhanh tay vớ lấy chiếc điện thoại quăng trên giường, mở máy gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia vừa được kết nối, Hạ Thi Văn đã hét lớn:
“Tuyết Nhi, mai mình sang Hà Lan rồi!”
“Vậy hả? Chúc mừng cậu nha! Nhớ mua quà về cho mình đó”
Tuyết Nhi luống cuống đáp lại, giọng đầy khẩn trương.
Hạ Thi Văn nghe vậy thì im lặng, ánh mắt bồ câu của cô lóe lên tia xảo quyệt.
Chắc chắn cô nàng Diệp Tuyết Nhi này đang ở cạnh Lưu Niên đây mà. Một nam một nữ ở cạnh nhau, còn có thể làm gì chứ?
Ôi những con người có tình yêu!
Hạ Thi Văn thở dài thườn thượt trong lòng, nhưng ngoài miệng giọng vẫn trêu đùa:
“Dô, mới sáng sớm mà cậu với Lưu Niên…”
“Thi Thi!”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Tuyết Nhi ở đầu dây bên kia đã hét lớn một tiếng khiến cô phải bỏ xa chiếc điện thoại khỏi tai.
Nếu không cô sợ tiếng hét đó sẽ làm cô thủng màng nhĩ mất. Ngồi bên này đầu dây, Hạ Thi Văn cũng có thể tưởng tượng được bên kia đầu dây, mặt Tuyết Nhi đã thành như thế nào.
Chắc chắn là đang đỏ như quả cà chua rồi!
“Được được, mình hiểu rồi! Để không gian cho hai cậu đó, mình cúp đây”
Dù còn muốn trò chuyện với Tuyết Nhi thêm một chút nữa nhưng rồi Hạ Thi Văn vẫn là quyết định cúp máy.
Đặt chiếc máy điện thoại xuống, Hạ Thi Văn bắt đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc yêu là gì…
Diệp Tuyết Nhi vốn dĩ là một con người trước giờ chỉ biết vùi đầu vào công việc, học tập.
Lúc đó, khi Hạ Thi Văn hỏi cô ấy rằng: “Cậu không nghĩ tìm một người đàn ông để cậu dựa vào sẽ tốt hơn sao?”
Cô ấy chỉ đáp lại rằng: "Tình yêu không phải cậu muốn là sẽ có được, nó cũng không phải là trò chơi đuổi bắt.
Không có tình yêu đâu phải là không thể sống nổi, hiện giờ mình đang sống rất tốt nè!”
Ngập ngừng một lát, cô ấy nói tiếp: “Hạ Thi Văn, tuy thật sự tình yêu cũng là một trong những hương vị cuộc sống, nhưng nó vốn dĩ không phải là hương vị chính...
Không cần tình yêu, con gái chúng ta càng độc lập, càng tự do, không phải sao?
Hạ Thi Văn lại tiếp tục: “Nhưng sẽ cô đơn, phải không?”
Tuyết Nhi vẫn chỉ nhẹ nhàng đáp: “Vậy cậu nói xem, đến lúc có người yêu, hai người giận dỗi nhau, chàng trai đi với cô gái khác, cậu không phải vừa đau khổ, vừa cô đơn sao?
Mình ấy à, thà cô đơn như thế này còn hơn là cô đơn trong chính mối quan hệ của mình!
Vả lại, mình còn có cậu mà!”
Mười chín năm rồi, Hạ Thi Văn vẫn chưa thể hiểu được thế nào là tình ái trên thế gian này.
Tình yêu là bao dung, là cảm thông, là thấu hiểu, là cãi vã, là ủng hộ, là anh theo em, em theo anh....
Vậy mà nó lại có thể thay đổi được cả một con người, thay đổi Diệp Tuyết Nhi từ một cô gái trầm lặng chỉ biết vùi đầu vào công việc thành một cô gái cởi mở hơn như bây giờ.
Có phải khi gặp mẹ cô, bố cô cũng đã từng nguyện thay đổi tất cả để trao tình yêu cho mẹ cô không?
Dù ông ngoại cô chưa từng một lần nhắc đến bố từ khi cô sinh ra, đến ngay cả một bức ảnh, ông cũng không hề cho cô xem.
Khi cô hỏi đến bố, ông ngoại đã nói:
“Ba con từ sau khi mẹ con sinh ra con thì đã rời đi rồi, ông cũng không biết nó ở đâu nữa! Vậy nên, giờ mẹ con và ông ngoại chỉ còn có con thôi”
Câu nói đó đã làm cho Hạ Thi Văn từng rất giận bố.
Cô nghĩ ông không yêu mẹ con cô nên mới làm vậy.
Nhưng giờ cô lớn rồi cô biết, bố cô chắc hẳn phải yêu mẹ cô rất nhiều. Ông cô từng nói rằng khi mẹ mang thai cô, bố cô ngày nào cũng nói chuyện cùng cô, rất quan tâm chăm sóc cả hai mẹ con.
Sức mạnh của tình yêu, nó… thật sự đáng sợ vậy sao?
Hạ Thi Văn mệt mỏi, cô không nghĩ nữa, đứng lên đẩy chiếc vali chuẩn bị từ hai tháng trước để ra trước cửa, dọn dẹp lại số đồ đạc cô để lại.
Một tháng nữa, cô mới trở về căn phòng này.
Không biết Hà Lan bây giờ đã thay đổi như thế nào rồi nhỉ?
Mang theo suy nghĩ này, Hạ Thi Văn ngậm ngùi nhìn ngôi nhà đang dần rời khỏi tầm mắt của cô, lên đường đến sân bay với tâm trạng háo hức, mong chờ!