Tư Hạo Hiên đứng sau, giơ tay lên, nở nụ cười vẫy vẫy cô:
- Hi! Hạ tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Vậy thì hai đứa chuẩn bị làm việc đi nhé, ông đi trước!
Hạ lão gia không thể hiểu nổi người này. Lúc nãy, ở trong phòng họp cổ đông, rõ ràng khí chất bá đạo ngang ngược như vị vương trên cao. Vốn dĩ hắn nắm phần trăm cổ phần khá nhiều, đẩy Lôi Âu Ngạo Thiên xuống vị trí phó tổng, cho hắn một chỗ đứng ở Hạ gia tốt như vậy, vậy mà hắn lại từ chối!
Nhớ lúc ở đó, hắn nói:
- Nghe nói Hạ tổng bây giờ là Hạ Thi Văn nhỉ? Cô ấy còn đang phụ trách một hạng mục quan trọng với Verne nữa! Vậy cứ để tôi làm trợ lí cho cô ấy, đến khi hợp đồng này xong, tôi sẽ trở về thành cổ đông, cũng giả lại chức giám đốc cho Lôi tổng đây, được chứ?
- Nhưng mà…
Một vị giám đốc của một tập đoàn nằm trong cổ đông của Hạ gia định lên tiếng. Nhưng rồi bị ánh mắt sắc lạnh như rắn độc của Tư Hạo Hiên nhìn qua, hắn thấy sống lưng lạnh buốt, ngậm chặt không dám nói gì nữa.
- Cứ tiến hành theo ý Tư tổng đi! Mọi chuyện đã xong, giải tán cả đi!
Nghe lời Hạ lão gia, tất cả nhanh chóng đứng lên ra về. Chỉ còn Tư Hạo Hiên ở lại, để Hạ lão gia dẫn hắn xuống văn phòng của Hạ Thi Văn.
Hạ Thi Văn vừa nhìn thấy Tư Hạo Hiên thì như đứng hình, cô cứ đứng đờ ra ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đến lúc ông cô đã đi ra khỏi phòng, cánh cửa phòng đóng lại thì cô mới nhận ra, lên tiếng:
- Ông…ông! Chờ đã!
Nhưng dù cô có gọi thế nào thì ông cô cũng không thể nghe được, ông ấy đã đi khỏi phòng từ lâu lắm rồi.
Trong phòng này không chỉ có Hạ Thi Văn ngơ ngác ra mà ngay cả Khúc Thiên Minh cũng đang bị câu chuyện vừa rồi làm cho hãi hùng.
Hôm trước khi từ bệnh viện trở về, Khúc Thiên Minh đã cho người điều tra qua về Tư Hạo Hiên. Sở dĩ hắn muốn điều tra Tư Hạo Hiên là vì khi hắn còn bé, bố mẹ hắn đã nhận nuôi một đứa trẻ có tên giống hệt như cậu ta, vậy nên hắn mới tìm hiểu thật kĩ về người này!
Rất nhanh, một tệp tài liệu dày cộp về Tư Hạo Hiên đã được để trên bàn hắn.
Tư Hạo Hiên, bằng tuổi Khúc Thiên Minh, là chủ tịch tập đoàn Tư thị, hành tung vô cùng thần bí, rất ít người biết khuôn mặt thật của hắn.
Năm hắn tuổi bị lạc ở bên Hà Lan, gia đình Khúc Thiên Minh đã đón hắn về nuôi nấng, chăm sóc. Đến một năm trước khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, Tư Hạo Hiên đã được Tư gia đón về, trở thành đại thiếu gia của Tư gia.
Nhớ đến tập tài liệu về danh tính của hắn, Khúc Thiên Minh mới ngập ngừng lên tiếng, ánh mắt híp vào, đầy nghi hoặc:
- Cậu…cậu không phải là…
Cậu ta đến đây là muốn làm gì em gái mình!?
Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Khúc Thiên Minh, Tư Hạo Hiên chỉ cười, đặt ngón cái lên miệng rồi nháy mắt một trỏ lên miệng, Khúc Thiên Minh hiểu ý ngay!
Cũng được thôi, ai bảo hồi xưa khi Tư Hạo Hiên ở nhà với hắn lại thân thiết với nhau như vậy! Để Tư Hạo Hiên ở bên cạnh giúp đỡ em gái hắn, hắn cũng yên tâm!
- Khoan đã! Tại sao bỗng nhiên anh lại thành trợ lí của tôi rồi!?
Bây giờ Hạ Thi Văn mới có thể sắp xếp lại một loạt các thông tin và lời nói của ông cô vừa rồi, chỉ thẳng tay vào mặt Tư Hạo Hiên mà hỏi.
- Vì tôi đến ứng tuyển a! Ông cô thấy tôi ổn nên để tôi làm trợ lí của cô!
Nói rồi, Tư Hạo Hiên đi đến, cầm lấy mấy tập tài liệu lúc nãy Hạ Thi Văn đưa cho Khúc Thiên Minh rồi mời anh ta ngồi xuống. Thấy Hạ Thi Văn vẫn đứng sững người, hắn gọi nhẹ:
- Hạ tổng, bắt đầu làm việc thôi!
Cứ thế mà hắn trở thành trợ lí của cô rồi hả? Lại chuyện quái gì đang diễn ra nữa đây?
Trong đầu Hạ Thi Văn lúc này vô cùng nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cô cũng phải dồn nén chúng xuống, ngồi vào ghế tiếp tục cuộc đàm phán.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa rồi! Hợp đồng hôm nay đàm phán cũng khá thành công, nếu không nhờ Tư Hạo Hiên ở cạnh cô, nhắc cô những phần quan trọng trong hợp đồng, không thì cô đã thành kẻ phá hoại của Hạ gia rồi!
Bỗng nhiên, cô lại thấy, có hắn làm trợ lí cũng không tồi!
- Hôm nay bàn bạc cũng khá thành công rồi, cũng có thể coi là phân nửa! Vậy để anh mời em đi ăn một bữa nữa nhé!
Khúc Thiên Minh đứng lên, định ra về rồi. Nhưng hắn lại muốn ở bên em gái thêm chút nữa bèn lên tiếng gặng hỏi.
- Hạ tổng, bây giờ cô là tổng giám đốc, nếu như ăn trưa cô không xuống phòng ăn cấp cao thì mọi người có thể có dị nghị đấy!
Tư Hạo Hiên lên tiếng nhắc nhở cô, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm trêu ngươi Khúc Thiên Minh. Đây đều là hai con sói lớn ở trên thương trường, vậy mà ở trước mặt cô gái nhỏ bé này lại bày ra bộ mặt như vậy, quả nhiên không giống họ chút nào!
- Vậy được, để hôm khác tôi sẽ đi cùng anh! Hôm nay cảm ơn anh, anh về cẩn thận!