Tư Hạo Hiên thở dài một tiếng rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tuyết Nhi nghe. Tuyết Nhi không khỏi thốt lên một câu:
- Không ngờ nha! Tôi còn bảo vì sao anh đi cùng Hạ Thi Văn mà chỉ có một mình cô ấy bị bắt. Cô ấy tức là đúng thôi!
- Diệp tiểu thư à! Tôi còn không hiểu tôi sai cái gì mà cô ấy không cho tôi một cơ hội giải thích?
Không cho hắn một cơ hội giải thích, đơn giản thôi, vì cô ấy không hề muốn nghe hắn!
Nếu như Hạ Thi văn còn muốn nghe, cô sẽ bắt hắn giải thích. Còn không thì kể cả hắn có đứng trước mặt cô giải thích, cô cũng sẽ không vào tai!
Tất cả những chuyện này đối với Hạ Thi Văn mà nói đã trở thành một kí ức vô cùng đáng sợ, vô cùng ám ảnh. Chỉ cần một người nhắc lại thôi Hạ Thi Văn sẽ cảm thấy run sợ, dấu vết cô bị đánh vẫn còn đó, muốn quên cũng không thể quên! Dấu vết đó như nhắc cô phải nhớ kĩ tất cả những chuyện đã xảy ra!
Mà Tư Hạo Hiên, lúc đấy hắn đi theo Hạ Thi Văn, nếu như nhanh cứu cô ra khỏi đó, mọi chuyện cũng sẽ không như thế này!
- Vậy tôi hỏi anh, sao lúc đó anh lại chần chừ không cứu cô ấy ngay từ đầu?
Câu hỏi của Tuyết Nhi như một con dao chí mạng đối với Tư Hạo Hiên.
Phải! Tại sao hắn lại không cứu cô sớm hơn?
- Tôi…không biết nữa!
Đôi mắt Tư Hạo Hiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Con người đen của một con mãnh thú trên thương trường giờ đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt của một chàng trai bình thường, đang vô cùng day dứt!
- Ha! Vậy để tôi cho anh biết nhé, anh tin rằng Mallor sẽ không làm chuyện gì quá đáng đúng không? Nói đúng hơn, anh là tin tưởng Mallor!
Tư Hạo Hiên như tỉnh ra. Hắn đứng im, cúi đầu không nói gì nữa!
Tuyết Nhi cũng không buông tha, cô tiếp tục khích:
- Thừa nhận rồi? Cũng đúng thôi, hai người là anh em họ, dù sao cũng tin tưởng nhau hơn người ngoài! Hắn ta cũng đâu làm gì quá đáng với con gái đâu, chỉ khiến bọn họ biến thành nô lệ, không cách nào ngẩng mặt lên thôi!
Nói rồi, không đợi Tư Hạo Hiên phản ứng, Tuyết Nhi đã quay người rời đi, để lại một mình Tư Hạo Hiên đứng ngẩn ở đó.
Sân bay thành phố JK…
- Cuối cùng cũng về rồi!
Tuyết Nhi phấn khích ra mặt, đứng giơ hai tay vươn vai một cái, mặt đầy sảng khoái.
- Về nhà vẫn là thích nhất nhỉ, Thi Thi?
Cô xoay người đi lại chỗ Hạ Thi Văn đang cầm hành lí, bám vào tay bạn mình, ánh mắt đầy vui vẻ.
Ngược lại với Tuyết Nhi, Hạ Thi Văn từ lúc đi ra khỏi bệnh viện đến khi về đến đây vẫn là vẻ mặt u sầu đó. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại có vẻ mặt như thế này, cô chỉ biết bây giờ mình không có tâm trạng làm gì cả, cười một cái với cô bây giờ cũng rất khó!
- Ừ! Tuyết Nhi nè, mình có phần hơi mệt, mình về trước, hai cậu về sau nhé!
Hạ Thi Văn cười gượng một cái rồi nhanh tay xách hành lí định đi mất. Chưa kịp đi, Tuyết Nhi đã kéo tay cô lại, mặt không còn vẻ gì phấn khích nữa, giọng hơi man mác buồn tủi, hỏi:
- Cậu đợi chút, bọn mình cùng về! Cậu vừa mới xuống giường bệnh xong, như vậy không tốt cho lắm!
- Mình không sao! Mình về nhà sớm nghỉ chút, cậu yên tâm đi!
Nói rồi, Hạ Thi Văn lấy tay mình nhẹ nhàng gỡ tay Tuyết Nhi ra, giơ tay chào tạm biệt với cô một cái rồi đi mất.
Tay Hạ Thi Văn vừa rời, Tuyết Nhi lại cảm thấy có gì đó hụt hẫng và không yên tâm. Mới vừa rồi, khi Hạ Thi Văn gỡ tay cô ra, cô tựa như có dòng điện chạy xẹt qua người mình một cái, bỗng có cảm giác bất an cứ nhen nhói trong lòng khiến cô không muốn buông tay.
- Hạ Thi Văn về trước rồi?
Từ đằng sau vang lên một giọng nói, giọng nói này khiến Tuyết Nhi cảm thấy cô rất an tâm, đó là Lưu Niên. Không giấu được vẻ mặt lo lắng, Tuyết Nhi quay ra, lo lắng hỏi:
- A Niên, chắc Thi Thi không có chuyện gì đâu nhỉ?
Lưu Niên ôm cô vào trong lòng, ánh mắt chứa đầy trìu mến, dùng tay vuốt nhẹ đầu cô, trấn an:
- Hạ Thi Văn cũng đâu phải trẻ con, em biết cô ấy mạnh mẽ thế nào rồi mà! Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng!
Được ở trong lòng người mình yêu an ủi, Tuyết Nhi cảm thấy bớt đi phần nào lo lắng. Cô không nghĩ ngợi gì nữa, vòng tay đáp lại cái ôm ấm áp của người mình yêu thương.
- Vậy mai em sẽ đến thăm cậu ấy vậy! Hôm nay cậu ấy mệt rồi!
- Được, giờ về thôi!
Ở bên ngoài sân bay, Hạ Thi Văn bây giờ đã gọi được một chiếc taxi và đang trên đường về nhà. Vừa mới xuống giường bệnh, đầu cô có phần vẫn còn choáng, chưa thể tỉnh táo hẳn nên phải dựa vào một bên cửa sổ để ngồi cho vững.
- Về khu Lâm hoa viên!
Cô nói với giọng mệt mỏi, cũng không quan tâm vẻ mặt của tên tài xế lúc này. Từ lúc cô bước vào, mắt hắn đã sáng lên khi nhìn thấy vị khách của mình. Hạ Thi Văn mặc một chiếc váy màu trắng hở vai, dài đến đầu gối, vẻ đẹp không khác gì thiên sứ làm hắn nảy lên ý định xấu.
- Được, cô bé cứ yên tâm đi!
Mắt hắn giờ đang ngập tràn dục vọng, chiếc xe định mệnh bắt đầu khởi hành.