Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Tích Gia Di nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, nhíu mày một chút rồi mới bắt máy:
“Nghe?”
“….”
“Biết, tôi sẽ làm như bà nói.”
Sau đó, đầu dây bên kia nói thêm một câu gì đó khiến cô ta nhíu mày càng chặt:
“Cô ta lúc nào cũng ở đó, hầu như không có khả năng…”
“….”
“Bà….bà thật độc ác.”
Nói rồi, Tích Gia Di cúp máy, ném điện thoại ra thật xa, chôn thật sâu mặt vào đầu gối, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Tư Hạo Hiên, anh là tia hy vọng cuối cùng của em….
…………..
Mấy ngày trôi qua, ngày nào sau khi lên lớp, Hạ Thi Văn cũng chạy vào bệnh viện để chăm sóc cho ông cô.
Còn về phần Tích Gia Di, vì vết thương ở cổ tay khá sâu khiến cô ta không thể nào trở lại trường dạy học trong nửa tháng.
Nhưng gần đây, Hạ Thi Văn phải ở lại trường tới khá muộn, vì sắp tới có nhà thiết kế thời trang nổi tiếng tới khoa để chọn một vài nhân tài đem sang Pháp bồi dưỡng, vậy nên cô nhất định phải hoàn thành ba bản mẫu thiết kế.
Sang Pháp – Kinh Đô Thời Trang, ai mà chả muốn, nhất là đối với những nhà thiết kế thời trang đều mong một lần.
Cô cũng là không ngoại lệ.
Từ sau khi hồi phục phần kí ức đã mất, ước mơ đi du học của cô lại càng mạnh mẽ. Cô muốn trở thành một người như mẹ cô, đem tất cả linh hồn vào tác phẩm, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất.
Chỉ là, cô không nỡ để anh ở nơi đây một mình, vậy nên ước mơ này vẫn cứ bị cô đẩy lùi dần. Nhưng bây giờ có cơ hội, cô không thể ngu ngốc mà không cho chính bản thân một hy vọng.
Tuy biết rằng khá xa vời, nhưng đời người ai biết được chữ “nếu”….
Hôm nay là buổi tối đầu tiên cô không ngủ lại phòng bệnh mà về thẳng nhà.
Đã một tuần, cô để anh ngủ giường không chiếu rộng, cảm thấy mình có chút quá đáng với ông chồng nhỏ này, với cả, bản thảo ngày mai phải nộp bản demo, vậy nên cô phải quay về nhà, có không gian yên tĩnh để xem xét lại thiết kế của mình.
Vừa mở cửa nhà, lão Trương đã chạy ra phấn khởi đón cô, khiến cô không khỏi cảm thấy thoải mái.
Đã rất lâu, cô không quay trở lại nơi này, mọi khi để tiện chạy đi chạy lại chăm sóc ông, cô luôn ở lại biệt thự Hạ gia.
Mặc dù đó cũng là nhà, nhưng về lại nơi này, nơi có Tư Hạo Hiên ở đây, có chồng cô ở đây, cô vẫn cảm thấy thật ấm áp.
Khỏi phải nói, vừa mới nghe thấy giọng nói của cô, Tư Hạo Hiên là người ngạc nhiên nhất.
Anh đang định xách túi đi lên tập đoàn để tăng ca, nhưng khi nghe thấy tiếng của cô, chả còn quan tâm đến điều gì mà trực tiếp nhảy ra trước cửa.
“Em….em về rồi?”
Tư Hạo Hiên nghi hoặc nhìn cô.
“Đúng vậy! Ông xã, em về rồi!”
Cô vừa cười vừa nói, dang tay ra chạy tới ôm lấy anh.
Mùi hương này, thân thể này….là của anh. Thực sự là của anh.
Cô đã rất, rất,….rất nhớ.
Lúc cô nói cô sẽ không về đây một thời gian, anh có chút không nỡ, nhưng sau cùng vẫn là nghe theo cô mà không dám nói gì.
Tư Hạo Hiên cũng dang rộng vòng tay ôm lấy cô gái bé bỏng trước mặt.
Cô ấy về rồi, thật tốt!
Cô ấy không biết, không có cô nằm bên cạnh, anh thật sự ngủ không thấy ngon.
Cô ấy không biết, bàn ăn thiếu đi ánh nắng tinh nghịch của cô ấy, trống vắng tới mức nào.
Cô ấy không biết, khi cô ấy không ở đây, căn nhà lạnh lẽo đi bao nhiêu.
Cô ấy không biết, anh ngày nào cũng lên tập đoàn làm việc rồi ngủ gục ở bàn bao nhiêu đêm.
Thời gian cô đi là bao nhiêu, thời gian anh ở lại tập đoàn là bấy nhiêu.
Nhưng giờ cô lại về rồi, thật tốt!
Để ý thấy chiếc túi anh vứt ở sô pha, hơn nữa người anh vẫn mặc bộ âu phục, cô nghi hoặc hỏi:
“Nếu như em không về, có phải anh định lên tập đoàn tăng ca cả đêm không?”
Tư Hạo Hiên á khẩu.
Hạ Thi Văn tức giận, mắng:
“Anh lớn rồi, chả lẽ còn không biết chăm sóc bản thân sao? Đã tuổi rồi, anh còn…”
“Không có em, anh ngủ không nổi. Thà để trí não làm việc qua đêm rồi thiếp đi như vậy, mới không thấy nhớ đến em nữa….”
Lời cô vừa định nói ra khỏi miệng, lại bị chặn lại bởi câu nói của anh.
Hóa ra…cô không ở đây, anh lại khó chịu đến mức vậy.
Để ý kĩ thêm một chút, cô mới thấy hình như anh lại gầy đi rồi.
“Không có em, anh ăn uống cũng không đàng hoàng phải không?”
Tư Hạo Hiên không nói dối, thẳng thắn gật đầu.
Hạ Thi Văn thở dài.
Người đàn ông này….
Ai cũng nói anh là tổng tài bá đạo, sao cô thấy giống như một đứa trẻ vậy!
Không có cô ở đây, liền giống như đứa trẻ không có mẹ, ăn không ngon, ngủ không yên.
Cũng thật là…hết cách mà!
Cô không nói gì nữa, đưa túi đồ có bản vẽ và dụng cụ cá nhân cho quản gia, lao vào phòng bếp.
Vốn dĩ Hạ Thi Văn định làm cho anh một ít đồ ăn tối, giờ cũng đã muộn, chắc anh chưa có ăn gì mấy. Nhưng thế nào hình ảnh này xẹt qua mắt Tư Hạo Hiên, lại khiến anh tưởng là cô giận mình.
Vậy nên vừa thấy cô đi vào phòng bếp, anh lập tức chạy vào theo.
“Bà xã, em giận anh hả?”
“….”
“Anh không cố ý để bản thân mình thành ra như vậy mà, em đừng giận chứ?”
“…”
“Hạ Thi Văn!”
Thấy cô mãi không đáp lại, anh liền hét to hơn.
Lúc này, cô mới tháo tai nghe quay ra, mặt ngơ ngác hỏi:
“Hả? Anh gọi gì em sao? Thật xin lỗi, em định làm chút đồ ăn bồi bổ cho anh, tai đeo tai nghe nên không có nghe thấy!”
Cô thấy thời gian trước bản thân có chút quá đáng, vậy nên muốn vỗ béo anh lại như lúc trước, không nếu mất phong độ, không phải người ta sẽ nói Tư thái thái cô là không biết chăm sóc chồng thì biết làm sao?
“Không có gì, anh tưởng em tức giận, muốn xin lỗi.”
Anh thở phào, chạy lại ôm cô, ngửi mùi hương bồ kết quen thuộc.
Hạ Thi Văn cũng an ủi:
“Anh không cần phải xin lỗi em, anh phải tự biết chăm sóc bản thân chứ. Lần sau đừng có như vậy nữa!”
“Tuân lệnh bà xã đại nhân!