Giờ đã là đầu thu, trong không khí tỏa ra hương vị của một loài hoa thơm mát, gió thổi nhẹ nhẹ qua những kẽ lá, những chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đánh dấu sự thay da đổi thịt của thời tiết.
Những bước chân của các cô cậu sinh viên giẫm lên lá nghe giòn rụm vui tai vô cùng…
Sân trường đại học Tinh Tú, ngôi trường đào tạo ra những tinh anh, những tài năng về các lĩnh vực, các ngành nghề cho thành phố JK và vươn xa ra toàn Thế giới.
Tiếng gió thổi xào xạc làm những chiếc lá vàng mỏng manh trên cây rơi xuống sân trường, khung cảnh vô cùng bình yên.
Hạ Thi Văn bước đi trên con đường trải đầy lá vàng, chiêm ngưỡng khung cảnh xung quanh sân trường rộng lớn được bao bọc với bốn tòa nhà hiện đại xung quanh, trên sân là khung cảnh thiên nhiên với một loạt các hàng cây xanh hùng vĩ đứng sừng sững.
Đây chính là trường học của cô!
Mải ngắm vòng quanh sân trường, cô lỡ chân đạp trúng một hòn đá, suýt chút nữa té sấp mặt xuống nền gạch lạnh buốt, cũng may trong thời khắc đó, có một vòng tay mảnh khảnh vươn ra ôm lấy cơ thể cô rồi cùng ngã nhào xuống đất.
Hạ Thi Văn bị ngã nhưng lại không hề đau, cô cứ nghĩ cái khuôn mặt này không thể bảo toàn được nữa rồi, ai ngờ lúc ngồi dậy nhìn xuống lại thấy một cô gái đang nằm sõng soài ở dưới, mình thì đè lên người cô ấy….
“Thật…thật xin lỗi!”
Cô luống cuống chống tay đứng dậy, cúi đầu thật thấp, vừa để tỏ lòng cảm ơn, vừa là để xin lỗi.
“Tôi không sao.”
Tích Gia Di một tay chống lên đầu, một tay vơ lấy tập giáo án bị văng tóe tung trên mặt đất. Lúc nãy khi Hạ Thi Văn suýt chút ngã, phản ứng đầu tiên của cô ta là lao vào đỡ lấy cô.
“A để tôi giúp cô! Thật xin lỗi, lúc nãy do tôi đạp chân phải hòn đá nên mới té ngã. Có đụng trúng chỗ nào trên người cô không? Có cần đi bệnh viện không? A ở đây có phòng y tế nhỉ, tôi đưa cô qua phòng y tế!”
Thấy Hạ Thi Văn lúng túng như vậy, Tích Gia Di chỉ nở nụ cười, Hạ Thi Văn thấy thế cũng đơ người nhìn theo, trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ…
Lúc nãy, Hạ Thi Văn không để ý đến gương mặt cô gái này, nhưng bây giờ khi cô ấy ngẩng mặt lên cô mới để ý kĩ.
Cô gái này rất xinh đẹp, không phải là kiểu đơn thuần xinh đẹp, mà là kiểu thoạt nhìn rất hiền dịu, có vẻ không có chút gì nổi bật, nhưng nhìn kĩ thì lại ngay lập tức bị hớp hồn vào trong đó.
Khuôn mặt căn chuẩn theo tỉ lệ vàng, mang một chút tinh tế pha trộn một chút quyến rũ của người phụ nữ, không quá nhức mắt nhưng cũng không quá mộc mạc. Đôi mắt lúc nào cũng long lanh như hai giọt nước để lộ ra ánh mắt có hồn tràn đầy hy vọng, và cả hàng lông mi cong vút, chiếc mũi thanh mảnh nhỏ nhắn, đôi môi trái tim càng nhìn lại càng đẹp, đến ngay cả Hạ Thi Văn cũng không thể cưỡng lại nổi.
Hạ Thi Văn mặc dù cũng được tính là khá xinh đẹp, nhưng cô gái này thật sự còn xinh đẹp hơn rất nhiều, thân hình cô ta còn có chút mỏng manh khiến người khác có cảm giác như muốn ra tay che chở.
“Tôi hoàn toàn không sao. Lần sau nếu có đi đường thì chú ý một chút nhé! Nếu có duyên thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại, đến lúc đó tôi nhất định sẽ lấy lại phần ân huệ này!”
Tích Gia Di nhìn Hạ Thi Văn rất lâu, trong đầu cũng sinh ra rất nhiều lời khen đối với nhan sắc thiên thần trong sáng, thuần khiết của cô.
Cảm thấy cô rất đáng yêu, còn có chút ngây thơ!
Thoạt nhìn là biết, Hạ Thi Văn là sinh viên mới tới đăng kí học, cô gái này, lựa chọn làm bạn quả thực không tồi!
Nói rồi, Tích Gia Di cầm lấy tập giáo án, sau đó đi mất.
Cô cảm thấy cô gái này có chút kì lạ, nhưng rồi cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm gì nữa. Chân cô lúc nãy khi ngã có chút đau, đoán chừng là bị trật mắt cá chân mất rồi, vậy nên chỉ còn cách khập khiễng đi vào trong văn phòng đăng kí chương trình học mà thôi, nếu không đăng kí nhanh, lớp học thiết kế sẽ hết chỗ mất thôi!
Đứng trước cửa văn phòng giáo viên được sơn màu trắng, Hạ Thi Văn bất giác cảm thấy mình có chút nhỏ bé. Mạnh mẽ đẩy cửa bước vào trong, cô cất giọng khe khẽ chào hỏi:
“Xin chào, em là sinh viên mới đến, xin hỏi nộp hồ sơ khoa thiết kế ở đâu vậy ạ?”
“A, em đi thẳng hết đường rồi rẽ trái, ở bàn cuối cùng, giáo sư Tích Gia Di nhé!”
Một thầy giáo ngồi ngay gần cửa tận tình chỉ lối đi cho cô, Hạ Thi Văn lịch sự nói hai tiếng “cảm ơn” rồi không chần chừ mà đi theo chỉ dẫn.
Đi đến hết đường, cô theo lời chỉ dẫn nhìn sang phía bên trái, quả nhiên thấy một bàn làm việc với rất rất nhiều các tập tư liệu thiết kế thời trang cùng với bài tập của sinh viên trên mặt bàn. Còn vị giảng viên ngồi ở bàn đang chăm chú xem xét hồ sơ của người tới trước, nhìn bóng dáng sau lưng rất mảnh khảnh, bộ đồ còn có chút quen thuộc với cô!
Không…phải chứ?
“Giáo sư Tích Gia Di?”
Cô có chút mất tự nhiên gọi nhỏ.