Đến tận lúc chuẩn bị ăn trưa, quản gia Trương mới nhìn thấy đôi vợ chồng son kia dắt tay nhau đi xuống, còn cười nói vui vẻ.
Thiếu gia nhà ông ân cần dịu dàng với Hạ Thi Văn, thiếu phu nhân cũng không còn dáng vẻ lạnh nhạt không vui trước đây, trong lòng ông không khỏi mở cờ.
Bất chợt nhớ ra điều gì, mặt ông sau đó tức khắc lại tối sầm, chạy đến đón hai người, tự giác nhận tội.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tỉnh rồi! Thứ lỗi, tôi tưởng hai người ở trên phòng không ăn trưa….nên không cho người chuẩn bị bữa trưa, bây giờ lập tức chuẩn bị ngay!”
Lời ông vừa nói khiến Hạ Thi Văn mặt mũi đỏ bừng.
Cái gì mà ở trên phòng không ăn trưa cơ chứ? Anh quần cô cả buổi sáng cô đã cảm thấy mệt đến lả rồi, không ăn trưa chắc cô ngất ra đó mất.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Tư Hạo Hiên bất đắc dĩ phì cười.
Da mặt cô nhóc này mỏng thật!
“Không cần đâu, chúng tôi ra ngoài ăn.”
Nói rồi, anh ôm lấy eo cô đi ra khỏi cửa chính, quản gia cũng theo đó thở phào…
Lên đến xe, Hạ Thi Văn vẫn hậm hực khó chịu, anh đã để ý thấy. Một bàn tay không yên phận định nắm lấy tay cô, sau đó liền bị cô hất ra không chút thương tiếc.
“Em sao vậy?”
“Còn không phải tại anh à! Cả sáng không chịu xuống, cứ….làm quản gia hiểu lầm rồi kia kìa!”
Mắt cô tức giận đến độ trừng sang nhìn anh.
“Nhưng mà…anh cảm thấy em lúc đó cũng đâu có từ chối!”
Cái tên này, rốt cuộc không nói được cái gì đứng đắn hơn hả?
Hạ Thi Văn trừng mắt nhìn anh, Tư Hạo Hiên đành mỉm cười cho qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô mà nịnh nọt:
“Được rồi, được rồi, anh không nhắc nữa. Chúng ta bây giờ liền đi ăn trưa, được không?”
Cô không nói gì, nhưng trong lòng rõ ràng cũng đã ngấm ngầm đồng ý. Anh lại đưa cô đến nhà hàng hôm qua, cùng ở trong căn phòng ấy.
Nếu như hôm qua chỉ có một bầu không khí trầm lặng, vậy nhưng hôm nay lại là một bầu không khí ngọt ngào giữa hai người. Tư Hạo Hiên cũng không còn làm vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc kia nữa, bây giờ trên gương mặt lúc nào cũng nở ra nụ cười yêu chiều. Dần dần, những vị khách quý, những người có tiếng nói trong giới kinh doanh đều nhìn ra, vợ chồng nhà Tư thiếu vô cùng ngọt ngào, Tư thiếu sủng vợ lên tận trời….
Bầu không khí bữa cơm đang diễn ra suôn sẻ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cả hai người trong lòng không vui.
Tư Hạo Hiên đưa tay móc chiếc điện thoại từ trong túi ra, cái tên xuất hiện làm lông mày anh nhíu chặt vào nhau, suy nghĩ một hồi rồi quyết định tắt máy.
Cô ngồi bên cạnh thấy thế cũng không nói gì, tiếp tục dùng bữa. Nhưng tiếng chuông điện thoại không vì thế mà chịu thua, ngừng một lúc lại tiếp tục vang lên.
“Anh nghe máy đi, chắc là có chuyện quan trọng đó!”
Anh do dự một lát, sau đó đưa tay xoa đầu cô cưng chiều, trầm giọng báo cáo:
“Vậy em đợi anh một chút, anh ra ngoài nghe điện.”
Hạ Thi Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, trong lòng có chút không yên.
“Có chuyện gì?”
Anh đứng tựa mình vào bờ tường lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lẽo theo, khác hẳn giọng yêu chiều lúc nãy.
Đối với anh, người này vốn dĩ không đủ trách nhiệm làm mẹ. Năm anh tuổi, bà mang anh sang Hà Lan sống ly thân với cha, nhưng cuối cùng lại vứt anh lênh đênh ở trên biển, còn bà ta thì không biết đi đâu.
Trong lòng anh, người mẹ này vốn dĩ không xứng!
“Mẹ là mẹ con, sao con có thể xưng hô xa lạ như vậy chứ?”
Mạ Sênh ở đầu dây bên kia cất lên chất giọng lẳng lơ. Không những chất giọng, vẻ mặt bà cũng giống y như giọng nói vậy, gương mặt đó lúc nào cũng không thiếu những người đàn ông vây quanh. Nhưng chỉ vì cha anh giàu có, nên bà ta mới chịu gả đi, sau đó tập đoàn suýt phá sản nên lập tức đá bay cha anh để bay lên một cành cao, trở thành một con phượng hoàng bên cạnh người đàn ông khác.
Bất quá, chim sẻ dù có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành phượng hoàng được!
“Nực cười! Một người còn chẳng quan tâm đến sống chết của tôi cũng xứng để tôi gọi bằng “mẹ” sao?”
Tư Hạo Hiên cười nhạt. Quả nhiên, người này từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi….
“Con vẫn còn giận mẹ sao? Năm đó có chuyện mẹ không thể nói rõ, nhưng con….”
“Nếu không có chuyện gì tôi cúp đây.”
Anh đã mất hết kiên nhẫn rồi. Đã bao năm không liên lạc với người mẹ này, giờ bà ta lại gọi cho anh, đương nhiên là sẽ có vấn đề.
“Ấy đừng, đừng cúp. Mẹ nghe nói, con có vợ rồi?”
“Trình độ bắt sóng của bà cũng thật nhanh a! Nhưng mà, tôi lấy vợ hay chưa thì có liên quan gì đến bà sao?”
Anh lạnh nhạt lên tiếng, tay đặt ở bên dưới đã nắm lại thành quyền.
“Đừng nói vậy chứ, con bé dù sao cũng là con dâu ta cơ mà!”
“Cô ấy không liên quan đến bà, càng không phải con dâu của bà! Nên nhớ, từ mười năm trước chúng ta đã chấm dứt quan hệ rồi!”
Anh tức giận định cúp máy. Nhưng vừa định ấn vào nút kết thúc cuộc gọi, Mạ Sênh đã lại lên tiếng làm cả người anh cứng đờ.
- Đoán xem nam đã nghe thấy điều gì nào?
- Sau kì nghỉ tui tặng mọi người chương ngọt, nhớ like với bỏ phiếu cho tui đó nhá!