“Tỷ tỷ?” Nhạc An giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt Hữu Hòa, “Tỷ nhìn cái gì vậy?”
Hữu Hòa nhíu mày quay mặt đi, ánh mắt ngơ ngẩn, liếc Nhạc An một cái, đột nhiên đứng dậy: “Ta xuống lầu hít thở chút, muội ăn trước đi”.
“Ơ ―― tỷ tỷ!”
Đương lúc Nhạc An còn sửng sốt, Hữu Hòa đã chạy đến cầu thang đi xuống lầu.
Ngược lại Thu Đàm phản ứng nhanh hơn, vội vội vàng vàng theo sau.
“Ôi, sao… sao lại thế này?” Đột nhiên bị bỏ lại, Nhạc An không biết sao làm gì còn có tâm tư ăn nữa, vì thế nhanh chóng tính tiền, chạy xuống lầu đuổi theo.
Ba binh phủ chờ ở bên ngoài Phượng Lan Lâu vừa nhìn thấy Hữu Hòa công chúa chạy vội ra, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên, lại thấy công chúa khẩn trương đứng ở cửa Phượng Lan lâu nhìn xung quanh, nhìn biểu tình giống đang tìm ai đó.
“Phu nhân?” Một binh phủ đứng đầu bước nhanh đến gần, khom người hỏi, “Có gì phân phó ạ?”
Hữu Hòa thu hồi tầm mắt đang nhìn xung quanh, hơi nhíu mày, “Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy một nam nhân không? Hắn mặc áo choàng màu xanh đen, đại khái… Đại khái cũng cao bằng Tướng quân các ngươi, không… có lẽ thấp hơn một chút”.
Ngữ khí Hữu Hòa gấp gáp, thanh âm cũng không lớn.
Ba binh phủ đều lắc đầu: “Thuộc hạ không chú ý”.
Nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là bảo vệ công chúa, người cần chú ý dĩ nhiên là công chúa, há có thể chú ý người khác, huống chi còn là nam nhân.
Có điều, bọn họ ngược lại có chút tò mò, là ai mà khiến cho công chúa tự mình đuổi theo ra cửa tìm? Còn nữa, việc này trở về có nên bẩm báo với tướng quân hay không đây?
Hữu Hòa không hỏi nữa, mặt mày chăm chú đến nghiêm túc.
Lúc này, Thu Đàm và Nhạc An một trước một sau đuổi theo tới.
“Làm sao vậy? Sao thế?” Nhạc An chạy vội, bắt một bên cánh tay Hữu Hòa vừa dốc vừa hỏi.
Hữu Hòa lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên, qua loa lấy lệ nói: “Không có gì, ta nhận nhầm người thôi”.
Nhạc An “Ừ” một tiếng, không hỏi nhiều, Thu Đàm nhìn ra sắc mặt Hữu Hòa công chúa không còn thoải mái như trước, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi.
Mành trướng đã được kết lại, giờ trở về ăn cũng không còn ý thú vị, hơn nữa, bây giờ Hữu Hòa nào có tâm tư, muốn hồi phủ, Nhạc An cũng không ý kiến.
Không ngờ, xe ngựa đi mới được nửa đường, đi ngang qua Tê Nhạn quán, gặp được một màn quỷ dị.
・
Xe ngựa của công chúa chỉ ngừng ở trước Tê Nhạn quán giây lát, phu xe nghe lệnh, nhanh chóng giơ roi giục ngựa.
Chẳng qua là, vào lúc này trong xe ngựa đã không còn là ba người.
Trong xe, Nhạc An quận chúa một tay bịt mũi, một tay quạt, thỉnh thoảng chán ghét nhìn nam nhân ngồi phía đối diện, ánh mắt lạnh đi vài phần, nhịn hồi lâu, rốt cuộc không thở nổi nữa, mới buông tay ra, hướng cửa sổ hít thở, lúc quay đầu lại, sắc mặt càng thêm không tốt, nhíu mày nói với Hữu Hòa công chúa và Thu Đàm: “Sao hai người có thể nhịn được thế?”
Thu Đàm che miệng cười, không nói gì.
Hữu Hòa liếc nhìn nam nhân ngồi ở một góc xe, nhịn cười, kiên nhẫn trấn an Nhạc An: “Lục đại nhân không dễ dàng gì, muội nhịn một lát”.
“Hừ”, Nhạc An hừ lạnh, giọng điệu mỉa mai không hề che giấu, “Thật là lạ nha, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại chuyện này, thế nhân toàn tán dương Lục đại nhân tài mạo song toàn, kinh tài phong dật, phong lưu phóng khoáng…… Hôm nay quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, ta cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tài, tử, phong, lưu!”
“Nhạc An!” Hữu Hòa trừng nàng ta.
“Đúng là thế mà! Muội không có nói bậy!” Nhạc An không đồng ý, dứt lời ra oai liếc Lục Lâm Ngộ.
Bị Nhạc An ghét bỏ, Lục Lâm Ngộ cũng không cho rằng Nhạc An ngang ngược, đối với ánh mắt chê cười của Nhạc An, chỉ là nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhạt: “Sớm nghe nói Nhạc An quận chúa miệng lưỡi sắc bén, Lục mỗ may mắn, hôm nay lại có thêm kiến thức”.
“Ngươi ――” Nhạc An biến sắc, liều chết trừng y, bất mãn quay đầu nhìn về phía Hữu Hòa, “Giờ không còn việc gì, tỷ tỷ còn cho y ngồi ở đây làm gì, muốn dùng mùi son phấn làm ngộp chết chúng ta à?”
Nói cũng quá khoa trương rồi? Hữu Hòa bất đắc dĩ nói, “Tiện đường mà nhỉ? Đưa Lục đại nhân về cũng không sao”.
“Cái gì? Còn muốn đưa y về?” Nhạc An khó mà tiếp nhận được, “Y là một đại nam nhân, cùng chúng ta ngồi chung một xe, vốn dĩ là không đúng rồi, tỷ còn muốn đưa y về…” Càng nói càng thêm oán niệm, “Y không phải có chân có tay sao?”
“Lúc Lục đại nhân nhảy cửa sổ chân đã bị thương mà?” Tuy Hữu Hòa biết xưa nay Nhạc An không thích mùi phấn son, nhưng hiện giờ tỏ vẻ chán ghét người ta thẳng mặt thế này có hơi thất lễ, không khỏi nhíu mày.
Nhạc An không nói nữa, trong lòng tức tối, liếc Lục Lâm Ngộ lẩm bẩm: “Đều là do y tự tìm… đi kỹ viện thì đi thôi, còn chơi nhảy cửa sổ? Công phu không tốt, bày đặt giả làm liệt nam trong sáng, thật buồn cười…”
Thanh âm tuy không lớn, nhưng trong xe ngựa chỉ có vài người cho nên tất cả đều nghe thấy được.
Thu Đàm muốn cười, lại không dám, chỉ có thể cố gắng nhịn cười.
Hữu Hòa nghe vậy lạnh mặt lại, Thụy Vương phi mất sớm, Thụy Vương lại là người cuồng công việc, trước nay đối với khuê nữ không quan tâm cho lắm, tính tình Nhạc An từ nhỏ không được ai quản tốt, cô nương này lễ nghĩa cũng không quá để ý, thường xuyên không biết lựa lời, bây giờ lời nói ra càng không thuận tai, Hữu Hòa thân là tỷ tỷ, mở miệng răn dạy là hợp tình hợp lý, “Nhạc An, không được vô lễ!”
Thấy sắc mặt Hữu Hòa khó coi, Nhạc An thức thời ngoan ngoãn câm miệng, nhưng trong lòng lại có chút không phục, quay mặt đi chỗ khác che kín miệng mũi, lấy hành động tỏ vẻ mình chán ghét mùi son phấn trên người Lục Lâm Ngộ.
“Nhạc An không hiểu chuyện, mong Lục đại nhân chớ để tâm”.
Dù sao cũng là tỷ muội nhà mình, Hữu Hòa tự nhiên cũng muốn bày tỏ áy náy một chút.
“Công chúa nói quá”, Lục Lâm Ngộ rộng lượng cười, mắt đào hoa trong trẻo như hồ nước, “Hôm nay đúng là vi thần thất lễ, may mắn được công chúa và quận chúa cứu giúp, thần vô cùng cảm kích”, dứt lời, ánh mắt khẽ dời, dừng lại trên người Nhạc An, lãnh đạm nhếch môi mỏng lên, “Quận chúa nói không sai, cả người vi thần toàn là son phấn đích thực khó ngửi, chẳng qua không còn cách nào, chỉ có thể thỉnh cầu quận chúa nhẫn nại thêm chút, ngày khác vi thần chuẩn bị lễ mọn, hướng quận chúa bồi tội”.
“Hừ”.
Nhạc An không nói gì, chỉ hừ một cái, ai cần y bồi tội, thật đáng ghét!
Suy nghĩ một lát, Nhạc An lại nhăn mày, không hiểu tại sao cả người xú nam nhân kia lại khó ngửi như vậy? Hôm nay bị huân lâu thế này, không biết ban đêm người có bị nổi mẩn hay không……
Hữu Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng phu xe bên ngoài ghìm thu cương ngựa, nghi hoặc lắng nghe, cảm giác thấy xe ngựa ngừng lại.
“Tướng quân!”
Vừa nghe thanh âm này, bốn người trong xe đều có chút kinh ngạc.
Ngược lại Lục Lâm Ngộ phản ứng mau lẹ, vén mành nhỏ bên vách tường, nhìn qua cửa sổ hướng Tiêu Trực chào hỏi, “A Trực!”
Đôi mắt y mỉm cười, môi đỏ nở nụ cười to, một hàm răng trắng bóng loáng lộ ra, lại thấy Tiêu Trực lộ vẻ kinh ngạc, giây lát khuôn mặt tuấn tú lập tức đen thui, “Sao ngươi ở đây? Công chúa đâu?”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Trực đã nhảy từ lưng ngựa xuống, tiến lên xốc màn che.
“Tiêu Trực!” Hữu Hòa vừa thấy hắn, mắt lộ kinh hỉ, “Chàng tới đây làm gì vậy?”
“Ta tới đón nàng”.
Đang lúc một hỏi một đáp, ánh mắt hắn lướt qua xe ngựa, cuối cùng dừng trên mặt Lục Lâm Ngộ, mặt vô biểu tình nói, “Xuống”.
Hữu Hòa thấy sắc mặt Tiêu Trực trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng không tốt, nhìn bộ dạng này của hắn, nhát định là lại muốn uống giấm (ghen), vội vàng giải thích: “Chân Lục đại nhân bị thương, chúng ta gặp được y trên đường!”
Ánh mắt Tiêu Trực ngừng lại, liếc nhìn chân của Lục Lâm Ngộ: “Sao thế này?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Phong lưu không thành còn mất nắm gạo chứ sao!” Nhạc An tận dụng mọi thứ, châm chọc đến không lưu đường sống, thẳng đến khi bị Hữu Hòa nhéo cổ tay mới hậm hực im miệng.
Lục Lâm Ngộ xua xua tay, ngượng ngùng nói: “Nhất thời bất cẩn bị Ly quận vương và Vĩnh Lăng Hầu gài bẫy, thật không ngờ cái Tê Nhạn quán đó chướng khí mù mịt, ta nửa đường đoạt cửa sổ mà chạy, không nghĩ lầu kia lại cao vậy… Eo, thật sự đen đủi, không nói tới nữa, may mà gặp được công chúa, nếu không người tàn phế như ta chỉ sợ khó có thể chạy khỏi hố lửa, sớm biết như thế, lúc trước nên cố gắng theo ngươi học công phu cho tốt…” Dứt lời lắc đầu, vẻ mặt biết vậy chẳng làm.
Cứ tưởng được huynh đệ đồng tình, ngờ đâu Tiêu Trực nghe vậy sắc mặt lại càng thêm khó coi: “Ngươi mà đi cái nơi này?”
“Lục đại nhân là bị ép buộc”.
Hữu Hòa tốt bụng thay Lục Lâm Ngộ giải thích, ai ngờ lời này không phải đưa than ngày tuyết, mà là lửa cháy đổ thêm dầu cộng thêm dẫn lửa thiêu thân, ánh mắt Tiêu Trực di chuyển, thẳng tắp nhìn nàng, “Công chúa không cần nói đỡ cho y”.
Hữu Hòa tất nhiên không phớt lờ giận dữ trong mắt hắn, chột dạ mà cúi đầu, ngoan ngoãn “A” một tiếng.
Nhạc An bên này nhìn đến ngây người, thật không nghĩ tới, Hữu Hòa tỷ tỷ hiện giờ hoàn toàn bị Tiêu Trực thu phục đến dễ bảo, ngoan ngoãn nghe lời giống như chú ngựa con! Chẳng lẽ đây chính là ma lực tình yêu? Hay là… Nữ nhân thành thân đều biến thành như vậy? Cái này cũng quá, quá đáng thương…
Kinh ngạc không chỉ có mình Nhạc An, Lục Lâm Ngộ cũng có chút ngoài ý muốn, ngạc nhiên nhìn Hữu Hòa, lại nhìn về phía Tiêu Trực, ánh mắt y trở nên rất có hứng thú.
Tiêu Trực mặc kệ trong mắt Lục Lâm Ngộ ái muội không rõ ý vị, một chân đạp lên xe ngựa, duỗi tay đến trước mặt Hữu Hòa.
Hữu Hòa nghi hoặc không rõ nhìn hắn, thoáng qua phản ứng lại, trùng hợp nhìn thấy vẻ mặt ám muội của Thu Đàm nhìn nàng, đột nhiên đỏ mặt, vội vàng đặt tay vào trong tay Tiêu Trực, theo hắn ra buồng xe.
Tiêu Trực ôm Hữu Hòa xuống xe ngựa, xoay người phân phó phu xe: “Đưa quận chúa và Lục đại nhân trở về”.
“Cái gì?” Âm thanh Nhạc An bất mãn lập tức phát ra từ trong xe, “Ta muốn về cùng Hữu Hòa tỷ tỷ! Trong xe khó ngửi muốn chết, ta…”
“Quận chúa…” Thu Đàm kề sát vào, mỉm cười thấp giọng, “Nên để công chúa đi cùng phò mã thì tốt hơn”.
Nhạc An sửng sốt, chớp chớp mắt, giây lát ngầm hiểu, trong lòng tuy bất mãn, nhưng cũng biết để hai phu thê người ta ngọt ngọt ngào ngào, nếu chạy theo không khéo lại làm cái đèn lồng lớn, đành phải phát tiết lòng đầy oán giận lên người Lục Lâm Ngộ, con ngươi mở thật to, gắt gao trừng hắn.
Lục Lâm Ngộ khóe môi treo ý cười, tựa như không nhìn thấy Nhạc An, tâm tình tốt mà kéo mành cửa sổ lên, trông thấy Tiêu Trực đã bế Hữu Hòa công chúa lên lưng ngựa.