Hữu Hòa nhìn nam nhân đang đến gần, hai mắt chớp chớp, ánh mắt thiết tha.
Tiêu Trực đứng trước mặt nàng, thân hình cao lớn chặn mất ánh hoàng hôn, che Hữu Hòa ở bên trong.
Tuy bên ngoài có gió, gió còn thổi lên gương mặt Hữu Hòa làm cho cánh mũi lạnh đến đỏ lên nhưng Hữu Hòa không hề cảm thấy lạnh, nhìn thấy Tiêu Trực trở về, bao nhiêu lo lắng cũng không còn nữa.
Hai người đứng rất gần nhau, Tiêu Trực tiến lên hai bước, ánh mắt thâm thúy nhìn Hữu Hòa.
Hắn không nói lời nào, Hữu Hòa cũng im lặng.
Ở khoảng cách gần như thế, Hữu Hòa có thể nhìn Tiêu Trực rõ hơn, nàng nhìn thấy dưới cằm hắn có một vết thương, miệng vết thương không sâu lắm, thoạt nhìn như là bị gai nhọn linh tinh cắt trúng, mặc dù đã kết vảy nhưng vẫn còn hơi hồng, hẳn là gần đây mới bị thương.
Hữu Hòa nhíu mày, nhất định là Tiêu Trực bị thương lúc Khác hoàng huynh kéo hắn xuống sườn núi.
Cho dù nghe Minh Đức Đế nói Tiêu Trực chỉ bị thương nhẹ, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy vết thương Hữu Hòa có chút đau lòng, không biết hắn còn bị thương chỗ nào khác không, ánh mắt dừng trên người Tiêu Trực hết lo lắng lại băn khoăn.
Nhìn xuống phía dưới, bàn tay phải của Tiêu Trực đang để xuôi bên người cũng có một vệt đỏ, lần này vệt đỏ không nhỏ, gần như đầy khắp mu bàn tay.
Ngực Hữu Hòa thắt lại, không nghĩ nhiều, nàng bước nhanh đến gần, cầm lấy tay Tiêu Trực cẩn thận xem xét.
Hữu Hòa xem xét tỉ mỉ, thấy lớp da mu bàn tay hắn bị xước đến đỏ hết lên trông có chút kinh người.
“Sao bị thương đến thế này?” Hữu Hòa cúi đầu nhìn vết thương, vô cùng đau lòng.
Bàn tay nhỏ, mềm mại như đậu hủ trắng, đang cẩn thận nắm bàn tay hắn, nghiêm túc xem xét vết thương của hắn, ân cần hỏi han hắn, dù hắn có là một nam nhân kiên đinh cũng khó mà có thể cưỡng lại được sự quan tâm như vậy.
Huống chi, nàng còn là tiểu công chúa trong lòng của hắn.
Tim Tiêu Trực đập như gõ trống, vừa kích động vừa khẩn trương, có hơi thụ sủng nhược kinh, lại có chút không tin được, ngoài ra còn có nhiều cảm giác khó diễn tả, mấy cảm giác này vốn đã xuất hiện khi nhìn thấy Hữu Hòa ở cửa, nay càng thêm mãnh liệt.
Dù cho trước đây hắn giỏi kiềm chế tình cảm của mình đến đâu, thì giờ phút này cũng không tự chủ mà mềm lòng, sự vui vẻ tràn đầy trong mắt hắn, cả mặt đều là ý cười ấm áp, khóe môi bình thường mím chặt bất chi bất giác cong lên.
“Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại”.
Giọng nam nhân ôn nhu đáp, âm thanh ít đi mấy phần trì trệ, nhiều thêm vài phần trong trẻo.
Hữu Hòa không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đặt trên mu bàn tay Tiêu Trực, tức giận nói: “Bị thương ngoài da thì không phải là bị thương hả? Ngươi cứ bỏ mặc như thế à?”
“Ta…” Tiêu Trực bị hỏi đến nghẹn lời.
Hữu Hòa không để ý hắn nữa, rút khăn lụa mỏng từ tay áo ra, cẩn thận băng bó kỹ lưỡng, cuối cùng nhẹ nhàng thắt nút ở lòng bàn tay, nói nhỏ: “Chờ ngươi tắm gội xong, lại đắp thuốc lên”.
Băng bó xong, Hữu Hòa ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của Tiêu Trực, tim trong lồng ngực lập tức nhảy thình thịch, thay vì theo bản năng né tránh nàng lại ngẩn người ra, ai ngờ vừa rũ mắt, thấy tay mình vẫn còn nắm lấy tay Tiêu Trực, mới giật mình nhận ra hiện giờ hai ngừoi bọn họ còn đang đứng ở cửa, mà xung quanh…
Hữu Hòa nhìn sang bên cạnh, nháy mắt gương mặt đỏ ửng.
Hữu Hòa cuống quít buông tay, hai tay vừa muốn rút về, bị Tiêu Trực nắm lại.
“Tay lạnh rồi, người lạnh?” Tiêu Trực quan tâm hỏi, quan tâm ngập tràn trong mắt.
Hữu Hòa ngơ ngẩn nhìn hắn, hai má nóng lên, vội vàng rũ mắt xuống, lắc đầu: “Ta không lạnh”.
“Công chúa…” Tiêu Trực nhìn tóc nàng bay tán loạn, khóe miệng cười càng thêm đẹp mắt, hắn nắm tay Hữu Hòa, khóa chặt ở bên trong: “Chúng ta đi vào thôi”.
Hữu Hòa cúi đầu, thẹn thùng rút tay về, lại phát hiện Tiêu Trực nắm tay nàng rất chặt, căn bản rút không ra, đành phải nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, để hắn dắt vào cửa.
Ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng Hữu Hòa không thể không thừa nhận, tay Tiêu Trực ấm hơn nàng nhiều, tay bị hắn nắm khiến cho cả người nóng lên không ít.
Cảm giác này không những không xấu, còn rất thoải mái, lúc vào sảnh ngoài, hắn buông ra tay, nàng còn có chút luyến tiếc.
Triệu Tùng và Thu Đàm đi theo phía sau, tâm tình hai người rất tốt, yên lặng đứng ở một bên, vui mừng nhìn phò mã và công chúa đứng trong sảnh, một người tuấn lãng, một người xinh đẹp yêu kiều, quả là trời sinh một đôi.
Hữu Hòa cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, cảm giác khuôn mặt không còn nóng nữa, mới ngước mắt, nhỏ giọng nói: “Ngươi có mệt không? Có muốn… đi nghỉ trước hay không?”
Ánh mắt Tiêu Trực tràn đầy hạnh phúc: “Ta không mệt”.
“Vậy, vậy… trước nên tắm gội?” Ánh mắt Hữu Hòa hướng xuống đất, lướt qua khăn lụa trên tay Tiêu Trực, Hữu Hòa lập tức ninh mi, “Tay ngươi đang bị thương, không thể chạm nước, ta giúp…” Lời chưa nói xong đã im bặt, khó khăn lắm mặt Hữu Hòa mới trở lại bình thường giờ đây lại đỏ như mông khỉ, vội nghiêng mặt đi, cũng không dám nhìn Tiêu Trực nữa.
Tiêu Trực ngẩn ra, lỗ tai cũng dần đỏ.
Nhất thời hai người đều im lặng.
Thu Đàm và Triệu Tùng đứng ở gần cửa nhìn nhau cười.
Mắt Thu Đàm đầy ý cười, tiến đến bên Hữu Hòa, nói: “Công chúa, trong viện của phò mã nhất định có người hầu hạ, người đừng lo lắng, nô tỳ nghĩ không bằng chúng ta đi về trước đi, vừa hay để nô tỳ làm chút thức ăn, đợi phò mã thu thập thỏa đáng có thể đến dùng bữa tối cùng người, công chúa người thấy sao ạ?”
Giọng của Thu Đàm tuy không lớn, nhưng người trong đại sảnh vẫn nghe thấy được.
Tiêu Trực vừa nghe lời này, ánh mắt biến sắc, nhìn Hữu Hòa, có chút khẩn trương, lại hơi mong chờ, ngày trước Phượng Miên Thư đến, nàng lại giữ hắn ta lại dùng bữa, chứ chưa từng cùng hắn dùng bữa…
Mặt Hữu Hòa đỏ càng thêm đỏ, im lặng thật lâu, mới nắm chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Trực: “Ngươi muốn qua bên ta dùng bữa chứ?” Dừng một chút, không chờ Tiêu Trực trả lời, lại nói thêm một câu, “Đồ ăn Thu Đàm làm cũng không tệ lắm, chỉ là không biết có hợp khẩu vị ngươi không, nếu ngươi muốn đi, vậy…”
“Được”.
Hữu Hòa chưa nói xong nói bị Tiêu Trực cắt lời.
“Ta tắm gội xong sẽ qua ngay”.
Hắn chăm chú nhìn nàng, khóe môi nhếch lên.
Hai mắt Hữu Hòa mở to, cái miệng nhỏ khẽ mở, ánh mắt vô cùng kinh ngạc ――
Hắn đang cười!
Hắn đang cười kìa!
Hữu Hòa ngẩn ngơ đến khi Tiêu Trực gọi nàng, nàng mới hoàn hồn.
Bình thường Tiêu Trực rất ít khi cười, cho nên nụ cười của Tiêu Trực bị Hữu Hòa tự động liệt vào loại kỳ cảnh hiếm thấy nhất.
Ý thức được mình thất thần, Hữu Hòa có chút xấu hổ, ném một câu “Ta chờ ngươi”, rồi nhanh chân rời đi.
・
Giờ thân*, Ỷ Nguyệt Hiên đã chuẩn bị vãn thiện xong.
*Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.
Tiêu Trực bước vào, Thanh Đào và Tiểu Liên Hoa bưng khay thối lui.
Hai người hành lễ, lui ra ngoài, lúc rời đi không quên khép cửa lại.
Tiêu Trực thay một bộ cẩm bào màu mơ xanh thêu mây, hai tay áo rộng rãi, trên chân mang một đôi cẩm ủng màu trắng, dễ dàng nhận ra đây không phải là phong cách thường ngày của hắn, nhưng cũng không có vẻ đột ngột, bởi vì hắn mới vừa tắm gội, tóc đen hơi ướt nửa thả nửa cột lên ở sau đầu, lúc bước đi ống tay áo phiêu dật, cả người toát lên khí khái phong lưu.
Nếu không phải là khuôn mặt khôi ngô quen thuộc, thiếu chút nữa Hữu Hòa không nhận ra nam tử tuấn dật trước mặt là hắn.
“Ngươi, sao ngươi ăn mặc thành ra thế này?” Hữu Hòa đứng dậy tiến lên vài bước, quan sát đánh giá hắn.
Tiêu Trực úp mở, hai má hơi phiếm hồng, trầm giọng hỏi: “Như vậy… không đẹp sao?”
“Cũng, cũng không phải không đẹp…” Hữu Hòa cau mày, sau lại giãn ra, kinh ngạc cười, “Chỉ là ta có chút không quen, trước đây ngươi chưa từng ăn mặc như thế”.
“Trước năm mười bảy tuổi ta đều mặc như thế này, sau phải ra ngoài đánh giặc, nên không còn mặc như vậy nữa”.
Tiêu Trực giải thích.
“Ồ”.
Hữu Hòa gật đầu, trong lòng tiếc nuối, năm hắn mười bảy tuổi nàng mới tám tuổi, đại khái khi đó chẳng gặp qua hắn mấy lần, hơn nữa lúc ấy nàng chỉ chú ý đến Lục Lâm Ngộ, nên khi gặp phải hắn, cũng không nhìn kỹ hắn, bây giờ nghĩ lại, thật là có chút đáng tiếc, năm hắn mười bảy tuổi là lúc nào… Ôi, một chút cũng không nhớ ra.
Hữu Hòa cắn môi, nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc ảo não, đánh giá hắn một lần nữa, tán thưởng cười nói: “Ngươi mặc như này cũng rất đẹp”.
Lời này là lời phát ra từ tận đáy lòng, không phải là kiểu khen khách khí nịnh hót.
Cũng rất đẹp?
Nói cách khác, cách ăn mặc trước kia của hắn cũng đẹp nhỉ?
Nghe vậy tâm tình Tiêu Trực càng thêm vui vẻ, khóe môi lại cong lên.
Hữu Hòa tham lam nhìn lông mày hắn cong cong, bí mật hiểu thêm một chút ――
Hóa ra nam nhân này cũng thích nghe người khác khen ngợi…
Ối ôi, đúng là không nghĩ tới.
Hữu Hòa tiếp tục nghĩ thầm, thiếu chút nữa lại thất thần, bỗng nhớ ra cái gì đó, vội nhìn sang tay phải Tiêu Trực: “Vết thương của ngươi đã bôi thuốc chưa?”
“Đã bôi rồi”.
Được nàng quan tâm, nụ cười hắn ấm áp hơn, con ngươi cũng trong trẻo ôn nhu hơn.
Hữu Hòa đến gần, xác nhận miệng vết thương đã được bôi thuốc đầy đủ, mới yên tâm, nhưng chỗ đó vẫn còn ửng đỏ, trong lòng có hơi khó chịu, mỗi lần nhớ đến lời
hoàng huynh nói, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.
“Mỗi lần ngươi thay Hoàng huynh ta làm việc đều nguy hiểm như vậy à?” Trong mắt Hữu Hòa lộ rõ lo lắng, trước kia nghe nói hoàng huynh thích để cho Tiêu Trực đi làm việc, hẳn là mấy công việc nguy hiểm nhất đều giao cho Tiêu Trực rồi?
Tiêu Trực ngẩn ra, đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, vội nói: “Cũng không quá nhiều nguy hiểm, chỉ là đôi lúc sẽ có chút ngoài ý muốn”.
Hữu Hòa gật đầu, lại không nói gì nữa, lo lắng nhìn hắn, không biết đang suy tư cái gì.
“Công chúa, người…” Tiêu Trực nhìn nàng, muốn nói lại thôi, không biết nên nói như thế nào.
“Ta từng nghe nói hoàng huynh rất thích ăn hiếp ngươi, có việc này à?” Thần sắc Hữu Hòa vô cùng nghiêm túc.
“Chuyện này…” Tiêu Trực nói không ra lời.
Xác thực Minh Đức Đế rất thích bắt nạt hắn, nhưng… Đều là chuyện nhỏ, nếu hắn nói có thì hắn lòng dạ quá hẹp hòi, hơn nữa dù sao Minh Đức Đế cũng là hoàng huynh của công chúa, nói như vậy có vẻ không được tốt lắm, nhưng nếu hắn nói không có, chính là nói dối, nói vậy giống như lừa gạt nàng…
“Ta hiểu rồi”.
Hữu Hòa đột nhiên nói, “Ngươi như vậy, hẳn là có”.
Tiêu Trực sửng sốt, vội vã giải thích: “Công chúa, kỳ thật Hoàng Thượng…”
“Ngươi không cần phải nói”.
Hữu Hòa đánh gãy lời hắn, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, trịnh trọng nói, “Sau này ta sẽ không để hoàng huynh tùy tiện khi dễ ngươi”.
Tiêu Trực ngạc nhiên, lúng túng nhìn nàng, một câu cũng không nói được, trong lòng như ở trên đống lửa lại được ném thêm vào một mẩu than cháy, thoáng chốc cháy đến nóng bỏng.
Hữu Hòa nào biết được trong lòng Tiêu Trực kích động vui mừng, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn ánh mắt có chút nóng, con ngươi như ngọc đẹp đến mê người, đen láy, nhìn một cái giống như bị hút vào.
Tiêu Trực rất vui, gác lại chuyện giải thích cho Minh Đức Đế sau đầu, yên lặng nhìn Hữu Hòa,Hữu Hòa bị nhìn đến ngượng ngùng, hơi nghiêng mặt đi, nhìn thấy thức ăn trên bàn, mới nhớ ra chuyện dùng bữa, vội nói, “Ngươi đói bụng chưa? Ngồi xuống dùng bữa đi!”
“Được”.
Tiêu Trực gật đầu, theo nàng đi đến bên cạnh bàn.
Hai người ngồi đối diện bàn, tầm mắt đối diện nhau, có chút không được tự nhiên.
Dù sao cũng là lần đầu tiên ngồi cùng bàn dùng bữa, tâm tình hai bên đều có chút vi diệu.
Hữu Hòa cầm đũa, dè dặt gắp một khối thịt xào đậu hũ, duỗi tay đặt lên chén của Tiêu Trực: “Cái này rất thơm, ngươi nếm thử”.
“Cảm ơn”.
Lòng Tiêu Trực như được rót nước ôn tuyền, êm ái không chịu được, hắn cúi đầu nhìn đậu hủ thơm ngon trong chén hơi luyến tiếc động đũa.
Hữu Hòa mỉm cười: “Không cần khách khí”.
Nói xong gắp một miếng đậu hủ cho mình, cúi đầu cắn một ngụm nhỏ, lúc này một viên thịt tươi ngon bỗng nhiên rơi vào chén nàng.
Vừa nhấc đầu, trông thấy Tiêu Trực thu đũa lại, yên lặng cúi đầu, gắp đậu hủ trong chén lên ăn.
Hữu Hòa giương môi, thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mà nhịn được.
Hai người lẳng lặng dùng bữa, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nhau, không ai nói gì cả, đôi lúc chạm mắt thì hai người khẽ cong môi, ánh mắt giằng co trong chốc lát lại ai nấy cúi đầu, qua một lúc dùng vãn thiện xong, lại bồi dưỡng ra một loại ăn ý quỷ dị― nàng vừa ngẩng đầu, hắn lập tức nhìn sang; đũa hắn còn chưa duỗi đến gần, nàng đã nâng chén tiếp lấy.
Khi Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa tiến vào dọn dẹp thì nhìn thấy công chúa và phò mã ngồi cách bàn ngay ngắn, không biết vì sao, mặt hai người đều có chút phiếm hồng, có thể nhìn ra tâm trạng hai người không kém.
Không dám quấy rầy, Thu Đàm nháy mắt với Tiểu Liên Hoa, hai người nhanh tay hơn, lưu loát thu thập, nhanh chóng lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người.
“Mấy món đó ngươi ăn có quen không?” Hữu Hòa nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Trực gật đầu, nói: “Ăn rất ngon”.
“Thật sao?” Hữu Hòa nở nụ cười tươi.
“Thật”.
Tiêu Trực nghiêm túc gật đầu, đồ ăn quả thật rất ngon, chỉ là hắn không có nói, hắn không thích ăn đậu hủ…
Nhưng mà không sao, bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ thích đậu hủ.
“Nếu Thu Đàm biết, nhất địng sẽ rất vui”.
Hữu Hòa nhẹ nhàng nói, dừng một chút, lại nói, “Vậy… sau này ngươi cứ thường xuyên đến ăn”.
Thấy Tiêu Trực hơi ngạc nhiên, Hữu Hòa có chút ngượng ngùng, “Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy”.
“Không có”, Đột nhiên Tiêu Trực đứng lên, vội nói, “Ta muốn”.
Hữu Hòa ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười: “Ừm, ta biết rồi”.
Mặc dù còn nhiều chuyện chưa nói, nhiều việc chưa hỏi, nhưng Tiêu Trực bôn ba đường dài, Hữu Hòa cũng không đành lòng chiếm quá nhiều thời gian của hắn, dù sao hắn đã trở về, về sau có rất nhiều cơ hội, hôm nay đến đây thôi.
Nghĩ đến đây Hữu Hòa nói: “Ngươi đi đường xa, mau trở về nghỉ ngơi đi”.
Tiêu Trực sửng sốt, môi đẹp mấp máy, cuối cùng rầu rĩ đáp một tiếng “Được”.
Hữu Hòa đứng dậy mở cửa, không chú ý đến cảm xúc đang thay đổi của Tiêu Trực.
Bóng dáng cao lớn rời đi, Hữu Hòa đứng ở cửa nhìn hồi lâu mới đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn, nhớ vừa rồi hai người cùng nhau dùng bữa, ý cười trong mắt lại nổi lên.
Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, thanh âm hơi lớn, không giống Thu Đàm hay Tiểu Liên Hoa, Hữu Hòa xoay người lại, có chút ngây người.
“Ngươi… sao ngươi quay lại?”
Tiêu Trực đóng cửa lại, đi nhanh tới gần, con ngươi đen như mực: “Công chúa, hôm trước, hôm trước ta đã hỏi Nhạc An quận chúa, lời hai người nói ở Ngự Hoa Viên, ta đã biết hết…”
Mặc dù là sớm đã biết chuyện này, nhưng nay Tiêu Trực đột ngột nhắc tới, Hữu Hòa vẫn rất ngạc nhiên, nhớ tới mấy lời mình nói hôm đó, mặt mũi nàng nóng lên, quay mặt đi nói: “Ngươi biết thì làm sao?” Nhớ lại hôm ấy hắn rời đi, Hữu Hòa buồn bực không vui, “Hôm ấy không phải ngươi có ở đó à, không phải ngươi nói ngươi nghe thấy hết rồi sao?”
“Ta…” Tiêu Trực khẩn trương đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ngượng ngùng nói, “Ta không có nghe thấy phần sau… lúc sau người nói người ――”
“Ta nhớ rõ ta nói cái gì, không cần ngươi nhắc nhở!” Hữu Hòa phát thẹn, không ngừng ngắt ngang lời hắn.
“Thế, thế…” Tiêu Trực nắm chặt nắm tay, trong lòng đánh trống reo hò không ngừng, hắn băn khoăn nhìn Hữu Hòa, gương mặt nhìn nghiêng thanh tú xinh đẹp, không khỏi miệng khô lưỡi đắng, chần chừ lúc lâu mới hỏi, “Lời Công chúa nói còn tính không?”
“Cái gì tính với không tính?” Hữu Hòa nghiêng đầu nhìn phía hắn.
Tiêu Trực mím môi, tâm tình kích động, hít một hơi sâu mới hỏi: “Người nói… người nói nếu Lâm Ngộ không cần ta, người ――”
“Ngươi mau im miệng!” Hữu Hòa cuối cùng cũng rõ, nhưng vừa xấu hổ vừa gấp, không lường được hắn sẽ hỏi nàng mấy lời này.
Thật là… Khó chịu.
Lúc ấy nàng khó khăn lắm mới thông suốt, hơn nữa người đối diện lại là Nhạc An, hai người bọn nàng trước nay đều thẳng thắn thành khẩn với nhau, có cái gì nói cái đó, không hề giấu giếm, nói vậy cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện giờ…
Hữu Hòa cảm thấy da mặt mình thật là dày, làm sao có thể nói ra mấy lời đó chứ? Hơn nữa ――
Bây giờ phải ở chỗ này, cùng một nam nhân thảo luận vấn đề nàng có muốn hắn hay không hắn hả?
Hữu Hòa run một cái, nàng không cho rằng bản thân có thể hung hãn đến vậy, tuy rằng mấy chuyện hùng hổ cưỡng hôn lần trước nàng cũng đã làm.
Tiêu Trực khá thất vọng, bi thương nhìn Hữu Hòa, thanh âm cũng chua chát mấy phần: “Công chúa, lời người nói, người không muốn… không muốn nhận có phải không?”
Ngữ khí như oán trách, Hữu Hòa vừa nhấc mắt, thấy ánh mắt hắn buồn bã, lập tức mềm lòng, cánh môi mấp máy, lẩm bẩm: “Ta không có nghĩ thế…”
Giọng nói mềm mại mập mờ không rõ nhưng Tiêu Trực lại nghe thấy rất rõ, bỗng chốc hắn bước đến gần, hai tay nhẹ nhàng bắt lấy hai vai mảnh khảnh của Hữu Hòa, bức nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Người đột nhiên bị hắn giữ lấy, mùi lê thoang thoảng ở phía đối diện đột kích đến, Hữu Hòa thoáng choáng váng, ngơ ngẩn nâng mắt, hàng mi dài cong vút theo nàng nâng lên hạ xuống giống như cây quạt nhỏ, ở trước mắt chiếu ra bóng mờ nhàn nhạt, con ngươi long lanh trong veo không chút tì vết, dưới cánh mũi là đôi môi mỏng hơi tái nhưng rất mềm mại, mờ mịt khó hiểu hé mở, mang theo chút dụ hoặc thần bí.
Tiêu Trực căng thẳng, đầu óc trống rỗng, bất chấp tim nhảy loạn trong lồng ngực cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
Đột nhiên thấy tuấn dung trước mắt lớn lên, mắt Hữu Hòa mở to, chưa kịp phản ứng, môi đã dán môi rồi.
Dường như Tiêu Trực đánh mất lý trí, vừa chạm vào đôi môi mỏng mềm mại, không tự chủ được nổi lên tham lam, muốn theo tư vị kia đòi hỏi nhiều hơn, vốn là hai tay giữ lấy bả vai Hữu Hòa nay đã dần lui về phía sau, trực tiếp ôm lấy nàng, theo bản năng ôm cơ thể nhỏ bé kia vào lòng.
Hai người chênh lệch không ít, Tiêu Trực cúi người, hai tay chuyển qua ôm cái eo thon của Hữu Hòa, cánh môi tùy ý mút cắn, dùng lưỡi tách hàm răng nàng ra, càn quấy xâm nhập vào, dây dưa với lưỡi của nàng.
Loại chuyện hôn môi này, không phải là lần đầu tiên hắn trải qua.
Lúc trước bị Hữu Hòa không cẩn thận chạm vào khóe môi, sau lại lấy môi đút thuốc cho Hữu Hòa, về sau nữa lại bị Hữu Hòa mút cánh môi, tuy vậy mỗi một lần cảm giác đều không giống nhau.
Tư vị răng môi khiến người ta trầm luân.
Không nếm qua, hắn sẽ không hiểu được.
Hiện tại đã nếm qua, hắn sắp nghiện mất rồi.
Mà Hữu Hòa, cái người đang ngây ra như phỗng rốt cuộc cũng nhận ra được thứ xông vào trong miệng mình nóng bỏng mềm mại đến mức nào, cả người đều cứng lại, đầu ầm ầm nổ tung, hai bên lỗ tai đều là tạp âm ầm ầm vang lên.
Hữu Hòa cảm thấy choáng váng mơ hồ, trong lòng có một thanh âm mờ ảo như có như không ――
Hẳn đây chính là hôn môi trong truyền thuyết…
・
Một người hôn đến không biết thoả mãn, một người bị hôn đến thần trí mơ hồ, hai người lính mới không có kinh nghiệm cùng rối loạn.
Tiêu Trực lý trí thất thủ, chỉ biết công thành chiếm đất, dây dưa bừa bãi, còn Hữu Hòa thì từ đầu đến cuối đều rơi vào trạng thái hoảng hốt, đối với việc môi răng bất ngờ thân mật không chút sức lực chống cự, thậm chí đến kháng cự cũng không nhớ ra, dần dần thân thể nhũn ra, toàn bộ đều do Tiêu Trực chống đỡ, cả người hai người nóng lên, hơi thở hòa lẫn với nhau, môi lưỡi gắn bó, trái tim nhảy đến cổ họng.
Cảm giác được thân thể gầy yếu trong lòng ngực vô lực run rẩy, Tiêu Trực xiết tay càng chặt hơn, như thể bế Hữu Hòa lên, nhưng đôi môi như thế nào cũng không muốn thối lui, vẫn mút lấy cánh môi anh đào của Hữu Hòa, cái lưỡi hung hăng quấn lấy nàng không buông, mặc kệ nàng có đáp lại hay không.
Hữu Hòa được ôm chặt, hoàn toàn không cần cố sức, kỳ thật nàng cũng không còn sức nữa, bị hôn đến đầu nóng lên, cả người mềm như bông, trong hô hấp đều là hơi thở ấm áp trong trẻo của nam tử, môi vừa động đã bị đánh lén, sớm đã mất chủ động, hoàn toàn bị động mặc cho người xâm lấn tàn phá.
Không biết đã qua bao lâu, đại khái là cảm giác được Hữu Hòa hô hấp khó khăn, lý trí Tiêu Trực cuối cùng cũng trở lại, môi đẹp thối lui, đầu vẫn cúi thấp, khuôn mặt Hữu Hòa cách hắn rất gần, hai người cùng nhau dốc, ngực vẫn đang phập phồng.
Môi miệng được trả lại tự do, cơ thể Hữu Hòa căng chặt cứng đờ, cảm giác không khí tràn vào miệng mũi, nàng cố sức hô hấp vài lần, mới làm cho cảm giác hít thở không thông giảm bớt.
Tiêu Trực con ngươi thâm trầm, một mặt thở gấp, một mặt ngắm nhìn hai mắt Hữu Hòa long lanh đầy nước, hốc mắt hắn hơi nóng lên, cảm xúc từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng bị phá vỡ không thể kiềm nén được, vì thế háo hức vui sướng thế này trước nay chưa từng có.
Hắn hạ tư thế, tay trái ôm cái eo nhỏ của Hữu Hòa, tay phải vươn ra, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt đỏ ửng của Hữu Hòa, lòng bàn tay chậm rãi ve hai cánh môi bị hắn hôn đến chuyển hồng.
Chỉ khi trong mộng hắn mới dám ôm lấy người, giờ phút này người ở trước mắt, ở trong ngực hắn.
Loại cảm giác này, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Công chúa…” Âm thanh nam nhân nỉ non, giống như thỏa mãn đến tận chân trời, mềm mại kéo dài như thể nguyện vọng cả đời đã thực hiện được.