Nụ hôn của anh rất điêu luyện, nồng cháy mà dai dẳng, làm cho Uất Noãn Tâm bị choáng vang như có điện giật, tim đập nhanh, say mê cùng đắm chìm, cơ thể cũng theo bản năng ôm lấy cổ anh, hôn trả lại anh. Nhưng đột nhiên cô nhớ đến mình có thai rồi, nên bắt đầu có chút chống cự lại.
Nhưng ham muốn của Nam Cung Nghiêu đã bị khơi dậy, làm gì để cho cô chống cự lại dễ dàng như vậy, một cánh tay rắn chắc giữ lấy eo cô, hai bắp đùi lớn kẹp chặt lại, không cho cô nhúc nhích.
Làn môi của anh rời khỏi, đi dọc xuống phía dưới, hôn lên nơi đầy đặn của cô, vươn đầu lưỡi ra, cắn mút thật nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng còn đảo vòng, làm cho cô muốn ngừng mà không ngừng được, cường độ vùng vẫy càng ngày càng yếu, làn da cũng ửng đỏ lên.
Một bàn tay đi vào trong váy ngủ, dùng ngón tay ma xát nhẹ nơi kín đáo, dễ dàng bắt được nhịp nhạy cảm của cô, làm cho cô điên cuồng, khó có thể ngăn cản anh xâm nhập, không kiểm soát được mà tiết dịch, tiếng chống đối trên miệng cũng trở thành tiếng rên rỉ nho nhỏ: “Ưm… đừng mà …”
Lúc đầu anh còn tưởng cô ngại ngùng, nhưng nhìn thấy cô cố hết sức chống cự như vậy, anh thở hì hụt dừng lại, hai đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, cau mày: “Tại sao vậy?”
“Hôm nay, không, không tiện lắm...”
“Đến chu kỳ à?”
“Vâng!” Cô bối rối mà quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh.
Nhưng chu kỳ của cô rõ ràng không phải lúc này! Nam Cung Nghiêu nhớ rất rõ. Anh cũng không biết cô bị gì, nhưng nếu cô không muốn anh cũng không ép cô. Mặc dù, bên dưới đã căng cứng, sắp sửa nổ tung rồi.
Anh cố gắng hết sức lăm mới bò từ người cô xuống, im lặng rất lâu, nhưng ham muốn vẫn không cách nào biến mất, nên anh ngồi dậy luôn.
“Anh giận rồi hả?”“Không có đâu! Em ngủ trước đi, anh đi tắm cái!”
Uất Noãn Tâm muốn giữ anh lại, nhưng anh đã xuống giường rồi, nên cô có chút áy náy. Cô biết rõ anh rất mạnh về mặt tình dục, mỗi đêm phải làm mấy lần. Vừa rồi đã đạt đến mức đó, giữa đường dừng lại, nhất định rất khó chịu. Nhưng chuyện này, không thể tiếp tục như vậy, cô nhất định phải nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng. Phải nói cho anh cái tin tốt đó, hay là một mình âm thầm...đi phá thai.
...
Từ khi biết mình có thai, Uất Noãn Tâm nhận ra bên dưới của mình lúc nào cũng trướng lên, rất khó chịu, không biết có ảnh hưởng đến đứa trẻ không, nên cô đặt lịch hẹn với bác sĩ phụ sản. Sau khi ăn cơm xong, vội vàng chạy đến đó.
“Em ra ngoài một chút nha.”
“Hôm nay không phải không cần đi làm sao?” Nam Cung Nghêu cảm thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy gần đây cô rất bí ẩn, không biết đang trốn tránh chuyện gì.
“Michelle hẹn em cùng đi shopping với cô ấy! Cũng không lâu đâu, em sẽ ăn cơm tối mà!” Sợ anh nhìn ra được sơ hở, cô gần như bay ra khỏi cửa.
Nam Cung Nghiêu càng nghĩ càng thấy lạ, bỏ lại công việc đang làm dở, lái xe đuổi theo xe taxi của cô. Theo đuôi suốt dọc đường, đến bệnh viện, nhìn thấy cô đi vào khoa sản.
Sự nghi ngờ này làm Nam Cung Nghiêu sợ hãi, vội vàng chạy theo, đá cửa một cái, xách bác sĩ lên, ném qua một bên, gào thét lên giống như con sư tử: “Anh không cho em phá bỏ con của chúng ta!”
Một tiếng sau.
Hai người ngồi trong xe.
Nam Cung Nghiêu không còn tức giận như lúc nãy, nhưng vẻ mặt vẫn khó coi, giọng nói âm u: “Cho nên lúc nãy em chỉ đến kiểm tra, chứ không phải phá thai sao?”
“Vâng!” Uất Noãn Tâm cảm thấy rất áp lực, nuốt nước bọt: “Em vẫn chưa biết, phải làm gì bây giờ?”
“Không biết sao?” Giọng Nam Cung Nghiêu lạnh lẽo như băng, tiếng nói giống như từ địa ngục, nhẫn nhịn không nổi giận, nhưng bàn tay lại nắm chặt đến nỗi đầy gân: “Lúc trước chúng ta không phải nói rõ với nhau rồi sao, nếu mang thai thì sinh ra sao? Tại sao em không nói cho anh biết hả?”
Cô giống như đứa trẻ chịu uất ức khi làm sai: “Lúc đó em đâu biết mình sẽ có mang thật...”
Cô không giải thích thì còn đỡ, cô vừa nói xong, mặt của Nam Cung Nghiêu không ngừng tái mét, gần như sắp nổi điên lên: “Ý của em là, khi đó em đối với anh chỉ hời hợt có lệ thôi hả?”
“Em, em không có ý đó...”
“Sinh đứa bé ra!”
Anh lấy giọng điệu kiên quyết, ra lệnh nói ra hai ba chữ thì có thể quyết định số phận của đứa trẻ, làm cho Uất Noãn Tâm không thoải mái. Vốn dĩ cô cũng đã nghĩ đến sẽ giữ lại đứa trẻ, nhưng miệng vẫn không nhịn được nói lại: “Anh dựa vào cái gì bắt em sinh thì em phải sinh.”
“Dựa vào đứa bé là con anh!”
“Nhưng đứa bé lớn lên trong bụng em, em có toàn bộ quyền quyết định!”
“Quyết định của em là phá bỏ đứa bé hả?” Nam Cung Nghiêu nghiến răng: “Uất Noãn Tâm, em không thể nhẫn tâm như vậy, đứa bé là con của chúng ta! Cho dù giữa chúng ta trước kia đã từng xảy ra chuyện gì, thì đứa bé là vô tội, em không thể tàn nhẫn với con như vậy!”
“…” Cô bướng bỉnh quay đầu đi: “Tóm lai, em tự có quyết đinh của mình, không cần anh lo!”
“Có anh ở đây, em đừng mong làm hại con anh!”
“Anh lại muốn giam cầm em giống như trước sao? Hay muốn giám sát em hả?”
Nam Cung Nghiêu giận hờn: “Nếu đấy là quyết định của em, anh sẽ làm như vậy.”
Uất Noãn Tâm tưc tới mắt nổi đom đóm, cô nghi ngờ sự dịu dàng lúc trước của anh có phải là ảo giác không. Hơn một tháng trôi qua, anh đối xử với cô rất tốt, tốt
đến nỗi cô gần như quên hết những đau khổ mà anh đã tàn nhẫn gây cho cô. Cô ngu thật, cho dù anh có yêu cô nhiều hơn nữa, có tốt với cô hơn nữa thì bản tính kiêu ngạo cùng bá đạo trong xương tủy của Nam Cung Nghiêu vẫn không thay đổi được.
Cô thở dài: “Bây giờ em không muốn thảo luận với anh về chuyện con cái, để em nghĩ kỹ, anh cũng nghĩ thật kỹ, được không?”
“Anh không biết em vẫn còn phải suy nghĩ gì, nhưng anh đã nói rất rõ. Đứa con này, anh muốn có nó!”