: Ngọt ngào - P2
"Em đừng giận dỗi nữa, cho dù em không ăn, bé Thiên cũng phải ăn mà!" Nam Cung Nghiêu kéo cô đến bên chiếc ghế, đẩy ghế ra giúp cô. "Em đừng do dự nữa, đều là người nhà với nhau thôi mà!"
"Ăn cơm trước, rồi tính sổ sau, có được không? Bụng em cũng đánh trống rồi kìa, đói lắm rồi đó!"
"Ai, ai đói chứ!"
"Kẻ chống đối với cái bụng của mình, mới là kẻ ngu ngốc nhất đó! Em mau đi đánh răng đi, cha con anh đợi em!"
"Anh là loại người gì, ngay cả bé Thiên cũng dám lợi dụng............ đáng ghét........" Uất Noãn Tâm tức giận đi vào nhà vệ sinh, vừa vào thì nhìn thấy kem đánh răng đã được trét sẵn, ly còn được hứng đầy nước, trên gương còn có một tờ giấy ghi chú.
Xin chào, cục cưng!
Cả người cô run lên một cái, buồn nôn quá đi!
Cô xé hết, vò lại thành cục ném vào sọt rác.
Anh cho rằng anh trét kem đánh răng, viết vài dòng chữ như vậy, có thể làm cô cảm động sao? Anh quá xem thường cô rồi nhỉ? Lúc trước anh làm bao nhiêu chuyện xấu xa, giờ làm vậy mong cô tha thứ cho anh, như vậy chẳng phải quá hời cho anh rồi! Dù sao cũng phải hành hạ, để cho chịu giày vò mới được chứ.
Phụ nữ mà đã lòng trả thù, cũng rất đáng sợ đó nha!
Lúc cô đi ra, Uất Thiên Hạo mới bắt đầu ăn cơm, cắn một miếng sườn, "qua..... pa pa, pa pa làm sườn ăn ngon quá đi!"
Húp một muỗng canh.
"Quaaaaa........ pa pa, đây là canh gì? Ngon quá đi mất!"
Ngay cả ăn cơm cũng kêu "qua qua", "cơm rất mềm, rất thơm nha...... pa pa, pa pa quá siêu rồi!"Trên trán của Uất Noãn Tâm hiện ra ba vạch đen.
Thằng nhóc thối tha, có cần làm quá đến vậy không? Lúc trước tại sao không thấy khen cô hả? Muốn gạt bỏ hết mọi thành quả lao động của cô à!
Nam Cung Nghiêu vui vẻ nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng, "bé Thiên thích thì ăn nhiều một chút. Còn em nữa, tại sao không động đũa vậy? Cơm canh nguội hết ăn không ngon đâu." Anh gắp vài miếng sườn vào chén của cô, cũng múc cho cô một chén canh.
Uất Noãn Tâm ngoài mặt nở nụ cười trong bụng thì tức tối, "xin lỗi nha, tôi là người rất kén chọn nha! Nhưng món ăn bình thường như thế này, tôi làm sao có thể nuốt nổi."
"Em không thử, làm sao biết là bình thường chứ? Anh học nấu ăn từ những đầu bếp nổi tiếng đó, những món ăn đều rất ngon đó." Nam Cung Nghiêu gắp một miếng thịt gà đưa vào miệng cô, "nếm thử xem?"
Uất Noãn Tâm cảm thấy cảm thấy như vậy quá thân thiết, hoảng hốt có chút đỏ mặt. "Ai muốn ăn đồ anh gắp chứ!"
"Vậy em muốn tự gắp à?"
"Tự gắp thì tự gắp!" Vừa cầm đũa, mới biết mình bị lừa rồi. Cô trừng mắt với anh, quả nhiên trong mắt anh có một sự thỏa mãn khi đã thực hiện được quỷ kế của mình, đuôi mắt còn nhếch lên cao nữa chứ.
Đồ ngu! Lại bị anh lừa nữa rồi!
Tức tối ăn một miếng.
Cuối cùng........
Cô hối hận rồi!
Cô thể không thừa nhận đây là món thịt gà ngon nhất mà cả đời này cô từng ăn, đầu bếp nổi tiếng gì đó trên thế giới cũng không bằng!
"Nếu ngon thì em cứ nói ra, anh sẽ hết lòng chấp nhận.......... lời khen của em mà!"
Da mặt của anh cũng dày quá nhỉ? Cô liếc anh một cái, "ai nói khen anh, khó ăn muốn chết."
Trong miệng của bé Thiên đầy cơm, còn lập tức trả lời trong khi chẳng hiểu gì. "Nhưng, nhưng mà bé Thiên cảm thấy ăn rất ngon mà........... còn ngon hơn ma ma làm nữa đó.........."
"Con trai rất tinh mắt nha!"
Hai cha con kẻ hát người xướng chen nhau sỉ vả cô sao? Lúc này Uất Noãn Tâm cảm thấy mình bị cô lập một mình, trong lòng chua xót. Cô vô cùng hoài nghi ai mới là người một tay nuôi bé Thiên lớn đây? Dám bắt tay với người ngoài, làm cô đau lòng quá đi.
Nhưng đau lòng thì đau lòng........... cơm vẫn phải ăn..........
Không phải người ta hay nói thế này sao? Người là sắt cơm là thét, không ăn một bữa là đói muốn hoa mắt chóng mặt!
Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu như vậy, chắc chắn anh muốn ở đây bám díu cô tới cùng rồi, cô nhất định phải ăn cho no, mới có sức đánh lâu dài với anh.
Cũng bởi vì những món ăn quá ngon, nên cô không cản được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon sao?
Không thừa nhận, nhất định không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ mà!
Cô ăn cô ăn, ăn hết mình.......... xem những món ăn như Nam Cung Nghiêu, cắn nuốt thật mạnh, nuốt tất cả xuống bụng!
"Mặc dù những món này rất ngon, nhưng em cũng không cần dùng sức như vậy đâu! Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu mà." Nam Cung Nghiêu cưng chiều lắc đầu, vẻ mặt tươi cười. Có lúc anh cũng hết cách với cô, còn ngây thơ hơn cả bé Thiên, cứ thích hờn dỗi, không biết ai mới là trẻ con đây!
Uất Noãn Tâm trừng mắt với anh, mở to miệng, "ai nói với anh là ngon chứ! Tôi chẳng qua chỉ muốn cho anh chút thể diện thôi."
"Em nói sao cũng được! Cám ơn em đã cho anh thể diện........"
".............."
"Đợi đã, đừng nhúc nhích." Bỗng nhiên Nam Cung Nghiêu chồm người qua, nâng cằm của cô lên, "chỗ này của em........"
"Sao, sao vậy?" Bất chợt đứng gần như vậy, làm cho tim cô đập rất nhanh, hai má đỏ lên. Cô nhìn vào mắt anh ở khoảng cách rất gần, đôi đồng tử của anh rất đẹp, lông mày cũng rất dài, giống như thác nước vậy, rất cuốn hút người khác.
"Đừng nhúc nhích mà!" Vẻ mặt đang nghiêm túc của Nam Cung Nghiêu, đột nhiên nở nụ cười xấu xa, hôn lên mặt cô một cái, rất thỏa mãn. "Bà xã em ngoan quá đi!"
Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ đến tận mang tai, anh dám đùa giỡn cô, quá đáng mà!
"Nam Cung Nghiêu, anh không biết xấu hổ!"
"Trên mặt em dính một hạt cơm, anh ăn giúp em thôi!"
"Anh lấy tay gạt đi thì được rồi không được sao?" Rõ ràng muốn lợi dụng cô mà, còn dám làm trước mặt bé Thiên. Đây chính là những cảnh hạn chế, không phải đang dạy hư trẻ con sao?
Cuối cùng bé Thiên rất vui vẻ vỗ tay, "pa pa giỏi quá, pa pa tuyệt quá......."
"Phải rồi!" Nam Cung Nghiêu giống như vừa đánh một trận thắng, còn đập tay với bé Thiên. "Yeah!"
Uất Noãn Tâm buồn bực.
Hai cha con này đang hợp sức nhau chơi cô sao?
Một mình anh nổi điên còn chưa nói, bây giờ ngay cả bé Thiên cũng bị anh dạy hư..........
Cô thề cô nhất định phải đuổi con côn trùng gây hại này ra khỏi nhà!