Sáng ngày hôm sau, Khương Khả Vọng nhìn mấy tin nhắn chụp màn hình Comilla gửi lại cho cô, cô một mặt ngây ngốc, nâng tay trái của mình lên, thế mà lúc trực tiếp cô lại quên tháo xuống được.
“Khương Khả Vọng đã kết hôn á??? Ngay cả nghệ sĩ nữ X cũng đã kết hôn rồi?”
“Cái tôi quan tâm nhất là, bên nam kia là ai?”
“… Hứa Hạo Trăn?” Nghệ sĩ nam duy nhất từng có CP với cô nhanh chóng bị thất thủ, một đám người xông vào Weibo của anh ta, lội qua lội lại mấy tấm ảnh gần đây nhất.
“Trên tay Hứa Hạo Trăn cũng có nhẫn!… Nhưng mà đeo ở ngón tay cái cơ, cũng không cùng kiểu nữa. Điên rồi, không phải là Hứa Hạo Trăn thì còn có thể là ai được đây?”
Loại được một đáp án sai, đám người kia lại mở rộng phạm vi ra, đào lên các diễn viên nam từng hợp tác với cô. Từng tầng bình luận càng ngày càng dâng lên, cô nhìn màn hình điện thoại di động, không biết phải làm gì nữa.
Comilla vẫn còn giữ được bình tĩnh, qua điện thoại an ủi cô: “Cũng không sao, dù sao khoảng thời gian này em cũng không cần ra cửa, phóng viên cũng không thể chặn em được. Mấy ngày nữa là mọi người sẽ quên hết chuyện này thôi.”
“‘Anh hùng trở về’ còn muốn làm độc nhất vô nhị với chúng ta đấy, ài…” Cô nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
“Đạo diễn Từ đã gọi điện cho chị khóc lóc kể lể rồi.” Comilla cười haha, “Có cái gì đâu, chết cũng không trả lời, tin độc nhất này khẳng định là dành cho họ rồi. Dù sao thì trước khi chương trình tung ra thì ai hỏi em cũng cứ giả vờ như là không nghe thấy đi.”
“Ừm, cứ làm như vậy đi.” Cũng may chiếc nhẫn như thế này thì ngoại trừ ý nghĩa đặc biệt của nó ra, chỉ là một vật phẩm trang sức mà thôi, không đủ để chứng minh bất cứ chuyện gì, suy đoán đến cùng cũng chỉ có thể là suy đoán. Không có người xác nhận chuyện này thì ai cũng không thể biết được trạng thái hôn nhân của cô như thế nào.
Nói chuyện xong xuôi rồi, Bùi Úc bưng cốc nước lại gần, đi đến trước mặt cô, cô vùi đầu vào để anh cho mình uống, “ừng ực ừng ực” uống hết mấy ngụm nước. Anh lấy cốc nước ra, ngón tay lau lau khóe miệng cô, ôm cô vào trong ngực mình.
“Như thế này thật ra cũng tốt, trước tiên thả ra chút tin đồn, để cho họ nhớ. Đến lúc đoạn gọi điện thoại kia của em được tung ra rồi mọi người sẽ càng chú ý đến chuyện này hơn.”
Comilla còn đang phân tích cho cô nghe, cô đã không nghe lọt được nữa rồi, Bùi Úc cứ hôn hôn lên mặt cô, bờ môi từng chút từng chút dời xuống dưới, vùi vào cổ cô, khiến cho cô thấy ngứa ngứa. Cô đành phải một bên dùng tay đẩy anh ra, một bên ổn định hơi thở: “Ừm cái đó, không có gì thì tốt, em cúp máy trước nha.”
“Không có kiên nhẫn thế cơ à?” Comilla đang nổi hứng phân tích, đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, trở nên ấm ức, “Ờ, cúp đi, em nhớ không được đáp lại đâu đấy.”
“Được được được, bái bai.” Bùi Úc đã gặm cắn đến bả vai rồi, Khương Khả Vọng dùng tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại, dùng hai tay ôm mặt anh, “Ban ngày ban mặt, anh đừng có mà càn quấy.”
Anh cười nhìn cô: “Có chuyện gì thế?”
Khương Khả Vọng cắn môi, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần cho anh, giơ ngón tay trái kia lên: “Đeo vào rồi quên béng luôn.”
Cưới chui đúng là một việc cần kỹ thuật mà, người bình thường kiên trì không nổi, hôn nhân là một phần của sinh hoạt, mà sinh hoạt thì gạt người không nổi, kiểu gì cũng sẽ phải để lại một ít dấu vết.
“Quên thì quên, anh đã để cho người ta nói chuyện với bên truyền thông rồi, trước khi chương trình truyền ra không nhà nào dám đưa tin loạn đâu.” Bùi Úc cúi đầu xuống, dịu dàng hôn một cái lên ngón tay cô, sau đó ôm lấy cô, tiếp tục màn vuốt ve an ủi vẫn chưa xong kia.
Ý đồ trong động tác của anh càng trở nên rõ ràng, cô thấp thỏm giãy giụa: “Anh muốn làm gì thế? Không được không được, mẹ em mà vào thì sao bây giờ?”
Bùi Úc há miệng cắn vành tai cô, ướt át ngậm lấy, giọng nói nóng bỏng: “Mẹ bảo là phải ra ngoài đi gặp dì nhỏ rồi, còn lâu mới về.”
“…” Khương Khả Vọng hết lí do để cự tuyệt, chỉ có thể nằm ngửa ra mặc người chém giết.
Trước khi về, vừa trải qua một tuần lễ rồi, những ngày gần đây thực sự làm khó cho anh. Giường trong nhà không vững chắc, lắc lư “kẽo kẹt kẽo kẹt”, cô xấu hổ dùng mu bàn tay che mắt lại, bị anh lấy ra, cúi người, dịu dàng cạy môi cô ra.
Rất lâu rồi chưa làm, tăng thêm việc lo rằng mẹ sẽ đột nhiên về nhà, thần kinh cô căng thẳng, vô cùng mẫn cảm, phản ứng kịch liệt đến mức cô cũng ngượng không chịu nổi, sau đó càng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Bùi Úc cô lên, cười hỏi: “Muốn nghỉ ngơi một chút sao?”
Cô đỏ mặt cào cào ngực anh, anh liền buông cô xuống, giúp cô đắp chăn xong rồi thì mặc quần áo vào đi thu dọn tàn cuộc.
Lúc mẹ về nhà thì anh đã ăn mặc chỉnh tề ở trong phòng khách cho mèo ăn.
Thấy anh ngồi một mình, bà hỏi: “Khả Vọng đâu rồi?” Liếc nhìn căn phòng đóng chặt cửa, “Còn chưa dậy sao?”
Không khỏi cười chê bai một câu: “Đúng là một nha đầu lười biếng.”
“Mẹ cứ để cô ấy ngủ một lúc đi ạ.” Bà không chú ý tới khóe môi Bùi Úc đã hơi cong lên, “Cô ấy mệt ạ.”
Một giấc ngủ này của Khương Khả Vọng kéo dài đến tận giờ cơm trưa mới tỉnh, là Bùi Úc đi vào vỗ vỗ đầu cô, đánh thức cô: “Ăn cơm thôi, mặc quần áo vào.”
“Ai…” Cô cau mày chui ra khỏi ổ chăn, chóng mặt mở to mắt, vừa nhìn thấy mặt của anh đã “há há” một tiếng, cười đến độ tỉnh táo hoàn toàn.
Anh ở trong phòng bếp làm phụ tá sao? Trên mũi dính một vệt bột mì trắng xóa, cô giơ tay lên thay anh lau đi, để anh nhìn bột trắng trên đầu ngón tay mình: “Bùi Úc anh cũng nhào bột mì à?”
“Vừa học.” Anh tỉnh tỉnh mê mê sờ lên mũi mình, lập tức nghiêm mặt bắt lấy cô, “Em đang cười nhạo anh đấy à?”
“Không có không có.” Khương Khả Vọng cười càng vui vẻ hơn, ôm lấy đầu anh, “Xin lỗi, xin lỗi mà!”
Bùi Úc quấy cô xong rồi ra khỏi phòng, tiếp tục đi làm phụ tá phòng bếp. Khương Khả Vọng mặc quần áo xong, thuận tay cầm điện thoại lên nhìn một chút, cô lại mở mấy bài post ra, đã có người nói: “Mấy người có phải nghĩ nhiều quá rồi không, có khả năng chỉ là đeo một chiếc nhẫn đẹp đẽ mà thôi.”
Lời này vừa nói ra đã có mấy cái bình luận tương tự xuất hiện, tích cực của mọi người lập tức bị đè xuống không ít. Nhiệt độ việc này của cô mặc dù rất cao, nhưng mà không có manh mối xác thực nên mọi người trò chuyện xong rồi cũng quay qua thảo luận “Anh hùng trở về”, cuối cùng cũng không lên men, làm sợ bóng sợ gió một trận mà. Khương Khả Vọng yên tâm, thích ý nhàn rỗi ở trong nhà, thảnh thơi đến hết năm.
Ngày giao thừa ấy, cô gọi điện cho Khương Tinh Hải.
Nói là không muốn liên lạc lại nữa, nhưng gần như là trong giây lát cậu ta đã bắt điện thoại của cô, trong giọng nói tràn ngập ý cười: “Chị ạ.”
“Chúc mừng năm mới, gần đây khỏe chứ?” Cô cũng cười, “Vẫn còn đi làm thêm à?”
“Khỏe, rất rất rất khỏe luôn ạ.” Khương Tinh Hải hưng phấn nói, “Bán đi được không ít đơn, không làm gia sư nữa, mỗi tối em lại ra chợ đêm bày quầy hàng, kiếm lời được thật nhiều thật nhiều tiền luôn ạ!”
“Bày quầy bán hàng à?” Khương khả Vọng ngạc nhiên, nhưng nghe giọng cậu ta vui vẻ như thế, xem ra “thật nhiều thật nhiều tiền” này quả thực là rất nhiều.
Cậu ta nói rất nhẹ nhàng: “Bán một chút đồ chơi nhỏ nhỏ, buôn bán cũng không tệ lắm ạ.” Không nhắc một lời đến việc vất vả, khiến cho người ta cảm giác rằng cậu rất hưởng thụ làm chuyện như thế vậy.
“Đứa nhỏ ngốc này.” Khương Khả Vọng trìu mến nói, “Học tập thì sao, có chú ý học không đấy?”
“Chị đừng xem thường em, em lấy được học bổng hạng nhất đó!”
“Vậy thì em giỏi hơn chị nhiều, học kì đầu tiên của chị bị treo mấy môn lận.” Bọn họ cười cười nói nói, Khương Khả Vọng bỗng nhiên cảm giác rằng có một người em trai như thế này, quả thực là may mắn.
Sau khi cúp điện thoại, màn hình rung lên, cậu ta chuyển tới một chiếc hồng bao, không nhiều, trên màn hình viết số lượng là “”. Nhưng đối với cậu mà nói đó đã là một số tiền tương đối lớn rồi.
Cô không nhận, lại gửi đi một cái lớn hơn, bên kia tự nhiên cũng hồi lâu không chịu nhận, gửi đến một tin nhắn: “Chị ơi, em muốn mua cho chị một ít đồ nhưng mà không biết chị thích gì cả, chị đừng chê ít nhé.”
Khương Khả Vọng đánh một đống chữ trong khung trò chuyện, cuối cùng một câu rồi một câu xóa đi, một lần nữa nhập vào: “Năm sau chị đến trường thăm em nhé, được không?”
Lần trước cậu ta nói cô đừng đến tìm nữa, trong nội tâm cô vẫn luôn khó chịu. Có lẽ bởi vì thời gian qua cậu sống không tốt lắm, không muốn liên lụy đến cô.
Hiện giờ nghe cậu nói vậy, cuộc sống hẳn là khấm khá hơn chút rồi, giờ nhắc đến không biết cậu có chấp nhận không.
“Vậy chị nhận hồng bao của em đi.” Khương Tinh Hải cố chấp nói.
Khương Khả Vọng do dự một lúc rồi ấn xuống, trên màn hình nhảy ra một khung “Đã nhận tiền”, tiếp theo, cậu ta gửi đến một gương mặt cười thật to.
“Lúc đến chị nhớ gọi điện thoại cho em ạ.”
Khương Khả Vọng đặt điện thoại xuống, ra ngoài rửa tay rồi cùng hai người làm sủi cảo, trên mặt vẫn cười tươi, ngay trước mặt mẹ mà Bùi Úc không chút cấm kị hôn một cái lên mặt cô: “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Bà lén giương mắt nhìn hai người họ, lại cụp mắt xuống lẳng lặng cười.
“Không nói cho anh.” Cô cầm chiếc bánh lên trải trong lòng bàn tay, bọc nhân bánh vào, từng chút từng chút nhồi ấn vào, lòng của cô cũng theo đó mà trở nên viên mãn.
Chuyện công khai với Bùi Úc cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Lúc “Anh hùng trở về” tung ra đoạn trailer mới, Khương Khả Vọng cũng đăng trên Weibo tấm hình cô và Bùi Úc nắm tay nhau, trong nhất thời khiến cho trên mạng sôi trào.
Trailer vì giữ gìn sự thần bí mà chỉ cắt bỏ vào một câu “Nhớ em” của Bùi Úc. Dựa vào một manh mối mơ hồ như thế, một đám người đem tất thảy những nam tài tử đang nổi ra suy suy đoán đoán một lần. Trong chốc lát, trên mạng xuất hiện mấy phiên bản giải thích, nhiều hình phân tích các dấu hiệu cho thấy cô và một số nam tài tử khác có khả năng ở bên nhau, nói đến có mũi có mắt. Quần chúng ăn dưa gần như bị ép muốn điên: “Không biết rốt cuộc người nói hai chữ “Nhớ em” này đến cùng là ai?”
Phía phóng viên giải trí nổi tiếng Ngu Ký Thái cũng bị la ói gọi tên vô số lần: “Anh không chụp được chút gì à, đúng là phế vật mà, cần anh làm gì chứ?”
Bị mắng nhiều quá, anh ta không thể không đứng ra đăng một bài Weibo: “Mọi người đừng có mắng mà, không phải là tôi không muốn nói, chỉ là người ta cứ khăng khăng một mực muốn giấu diếm mọi người, đã có kế hoạch công khai bên trong chương trình rồi, tôi cũng không thể quấy được. Tôi chỉ có thể nói một điều duy nhất, đó là một đôi này từ trước khi nhà gái xuất đạo đã ở bên nhau rồi, trước mắt đã lĩnh chứng, nhưng cũng không phải vì mang thai.”
“Thật lĩnh chứng à!” Bình luận xôn xao không ngưng, “Sự nghiệp của Khương Khả Vọng đang ở thời kì đỉnh cao mà dám kết hôn, quả là ‘big’ gan mà.”
Khương Khả Vọng nằm lỳ trên giường nhìn thấy cái này, cười đến lăn lộn. Bùi Úc đi đến trước giường, cúi người đè cô xuống.
“Được rồi, nên dậy thôi.” Anh dùng ngón tay chải tóc cho cô, “Hôm nay chúng ta sẽ đi thăm em trai em đấy, còn nhớ không hả?”