Hợp Đồng Hết Hạn

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chị cái gì cơ?” Comilla không hiểu được một câu không đầu đuôi này của cô.

Lần đi Bắc Âu ghi hình cho chương trình thực tế kia, không hiểu sao Bùi Úc lại lạnh nhạt với cô nguyên một tháng. Ngoại trừ một câu “Tự chăm sóc mình cho tốt” trước khi lên máy bay thì sau đó hai người hoàn toàn rơi vào trạng thái mất liên lạc. Đó cũng là một tháng cuối cùng trong hợp đồng của họ, kết cục thì không cần nói cũng biết rồi đấy.

Bây giờ vật đổi sao dời, Khương Khả Vọng cũng là người biết hướng về phía trước, không có khả năng chuyện nào cũng đều lôi ra hết, hết thảy hỏi Bùi Úc trong một lần. Ngoại trừ ở trong lòng có chút vướng mắc, nhưng mà chuyện cũng đã qua rồi thì cũng để cho nó trôi đi luôn thôi.

Trong thâm tâm cô đã để ý lâu như thế.

“Chị Comilla, là chị không cho anh ấy liên lạc với em?” Khương Khả Vọng hỏi, “Em lại cứ cho là lúc ở Bắc Âu anh ấy không tình nguyện tìm đến em.”

Comilla chỉ đang đắm chìm trong dòng tâm tình của riêng mình, nghe cô nói mới phản ứng ra: “… Cho nên tạo nên hiểu lầm giữa hai người?”

Cô im lặng, Comilla vội ho một cái: “Khả Vọng, em nghe chị nói này.”

Khi quay chương trình truyền hình thực tế “Hoa ăn thiếu niên kia”, Khương Khả Vọng đã vào giới giải trí được trọn hai năm trời rồi, bởi vì cứ tuân theo con đường “chậm rãi lắng xuống, chỉ diễn một ít vai quần chúng, hoặc là diễn vai phụ cũng chẳng mấy đất diễn. Cho nên hai năm qua rồi mà cô vẫn cứ trong tình trạng luôn không nóng không lạnh.

Dưới tình hình như thế, “Hoa ăn thiếu niên kia” có thể xem như là tài nguyên tốt nhất kể từ khi cô xuất đạo đến lúc ấy. Toàn bộ phòng làm việc đều dồn hết mọi sức lực vì cô mà chuẩn bị, hi vọng cô có thể dựa vào đó mà một phát nổi đình nổi đám. Tài nguyên tốt không phải nói có là có, lúc đó là thời khắc mấu chốt, điều Comilla lo lắng nhất vẫn là cô lúc đó như xe tuột xích vậy. Nói đến biểu hiện khi bình thường của Khương Khả Vọng thực ra cũng không có gì để bắt bẻ cả, như vậy người có thể khiến cho cô như xe tuột xích, cũng chỉ có một người mà thôi.

“Chương trình kia đối với em mà nói quá quan trọng, sau này khi tung ra quả thực cũng khiến cho em bùng nổ luôn, không phải ư? Chị cũng chỉ là cố suy nghĩ ổn thỏa hết mức mới tìm Bùi Úc phân tích lợi – hại, để cho anh ta đừng tìm đến mà quấy nhiễu em, em đừng nghĩ nhiều nhé.” Comilla dừng lại một chút, “Cái đó… Lần chia tay trước đó là vì cái này à?”

Tỉ mỉ nghĩ lại thì đúng là lúc Khương Khả Vọng vừa quay về từ Bắc Mĩ, liền ném cho cô một tin tức nặng ký như thế, thời gian vô cùng hợp lý. Comilla không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt.

Khương Khả Vọng mỗi câu mỗi chữ đều nghe rõ ràng rồi, hiểu rõ được chân tướng, tâm tình của cô lại bình tĩnh trở lại. Cô nói: “Không phải.”

“Vậy thì tốt rồi.” Comilla nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ là hiện tại hai người đang rất tốt mà, vậy chị yên tâm rồi.”

Chị ta nói: “Khả Vọng, kỹ năng diễn của em không tồi, tính tình cũng tốt, rất thích hợp để ăn chén cơm minh tinh này, chị hi vọng em có thể bò lên được đến tuyến một.” Lời nói chuyển sang đề tài khác, “Em cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là quá ỷ lại vào Bùi Úc. Mặc dù chị mong muốn hai người tốt đẹp nhưng mà đừng để cho tình cảm của hai người làm ảnh hưởng đến công việc.”

Khương Khả Vọng khiêm tốn nghe” “Ừm, chị nói phải.”

Comilla thấy cô nghe lọt, cũng có chút vui mừng, lại nói mấy việc vặt khác, nhắc nhở cô nơi ấy phải chú ý. Cô nghe từng cái, cuối cùng nói: “Chị Comilla, ghi hình chương trình này xong rồi em có chuyện muốn nói với chị.”

“Chuyện gì?” Comilla hơi ngạc nhiên, lập tức đồng ý, “Được rồi, em có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với chị.”

Cúp điện thoại, Khương Khả Vọng ghé vào lan can ban công, yên tĩnh chốc lát, Bùi Úc đến tìm cô.

“Comilla nói em à?” Nơi xương quai xanh hơi ngứa ngứa, là anh cúi đầu tựa vào vai cô.

Cô nói: “Cũng không tính.” Sau đó xoay người lại, nhón chân lên ôm lấy cổ anh.

Gáy bị anh vuốt ve, anh nói với cô: “Vừa rồi trợ lý Vương gọi điện đến, bây giờ mỗi ngày của bố trôi qua cũng khá tốt, đoạn ký ức trước đó hơi rối loạn, giờ chuyển biến tốt hơn nhiều rồi.”

“Bố?” Khương Khả Vọng chậm chạp buông chân xuống, khôi phục lại độ chênh lệch chiều cao so với anh.

Từ “bố’ kia nói đến cực kì tự nhiên, vốn dĩ họ đã kết hôn rồi, mọi thứ hết thảy đều sẽ chia sẻ với nhau.

“Trợ lý Vương và viện dưỡng lão sẽ luôn duy trì việc liên hệ, có động tĩnh gì sẽ báo cáo hết.” Bùi Úc nói, “Em muốn biết tình hình của bố thì có thể hỏi cậu ta, nếu không muốn biết thì sau này cứ giao lại cho anh.”

Mặc dù cô chưa từng nói về chuyện giữa mình và Khương Kiến Quốc với anh, nhưng anh dường như có thể hoàn toàn hiểu được thái độ của cô đối với bố mình.

Không có cách nào tha thứ nổi, không muốn đối mặt, lại cũng không thể nào hoàn toàn dứt bỏ được.

Không khí trên đảo rất tốt, Khương Khả Vọng vừa mới khỏi cảm lạnh, đáng nhẽ ra sẽ thỉnh thoảng vẫn còn triệu chứng nhỏ của việc nghẹt mũi, nhưng rồi lên đảo này liền thông thoáng.

Cô rất ít khi chủ động hôn Bùi Úc như thế, hôn thật lâu, anh chỉ hơi hơi ngạc nhiên mấy giây rồi liền trở tay ôm lấy cô. Tay của cô tuột xuống, túm lấy cà vạt của anh, vừa muốn kéo xuống dưới đã bị anh một phát ôm lên đi vào trong phòng.

Khương Khả Vọng lại muốn cởi nút áo của anh, đầu anh đã cúi xuống, ngậm lấy tay cô một cái, cứ để trong miệng mà ngậm.

Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, đầu lưỡi lượn vòng quanh, tới tới lui lui liếm, nhấc lên chiếc nhẫn của cô rồi lại đẩy trở về. Mặt của cô bởi vì động tác tràn đầy ám chỉ này của anh mà đỏ đến đáng sợ. Còn chưa kịp phản ứng, trời đất xoay chuyển, đầu cô rơi xuống chiếc gối đầu, anh buông tha cho ngón tay cô, cướp lấy bờ môi cô.

Phút nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly dùng để hình dung về một trận này cũng không quá, chờ Khương Khả Vọng tìm lại được một tia thần chí thì đã về đêm rồi. Xuyên qua tấm màn cửa bằng lụa mỏng tang, có thể nhìn thấy được ánh đèn vàng ấm áp ở bên ngoài, hiện ra từng vòng từng vòng vầng sáng đầy mềm mại.

Bùi Úc xuống giường, đi vào bước, chân đã đá phải một đống đồ. Đó là chiếc áo liền váy của cô bị ném xuống đất, anh khom lưng nhặt lên, nhất thời đứng không nhúc nhích. Khương Khả Vọng nhìn thoáng qua đồ trong tay anh, tấm vải vóc kia đột nhiên có một vạch nhỏ như sợi lông, vừa rồi anh cởi hơi gấp gáp, xé rách cả một đường.

Cô thu ánh mắt lại, lấy chăn bọc mình lại, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm cuộn mình. Chỉ chốc lát sau, anh đến vén chăn lên, giúp cô rửa sạch cơ thể.

Cả người cô rất mệt mỏi, trong đầu một mảnh yên tĩnh, mặc cho anh loay hoay. Anh nằm xuống, ôm cô vào trong ngực.

Giọng nói của anh mang theo sự thỏa mãn sau vui sướng nhàn nhạt: “Vốn còn định mang em ra ngoài một chút.”

Không nên lựa chọn con đường nghệ sĩ này mới phải, đối với họ mà nói thì ngay cả việc bên nhau đi tản bộ cũng là một chuyện xa xỉ vô cùng.

Khương Khả Vọng nằm sấp trên người anh, im lặng cười, mắt nửa khép.

Lúc lâu sau cô mở mắt ra, hỏi anh: “Lúc em nói chia tay với anh, anh không giận em à?”

“Sao lại nói đến cái này?” Bùi Úc vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô.

Cô không trả lời, chỉ hỏi lại lần nữa: “Giận sao?”

Yêu đương chia tay, lúc đầu nói không rõ được ai đúng ai sai, bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy mình sai vô cùng, anh đối với cô rõ ràng vẫn luôn là một mực chưa từng thay đổi.

Một lát sau Bùi Úc mới trả lời cô: “Có chút.”

Lòng của cô hơi khó chịu, là vì anh mà khó chịu: “Vậy vì sao sau đó anh lại còn đến tìm em?”

Rõ ràng là đã khảng khái gật đầu đồng ý, nói rõ rằng anh cũng thoải mái mà thả cô đi. Nhưng sau khi chia tay rồi lại hối hận, anh lại quay lại ăn, loại chuyện này thật sự không giống phong cách của Bùi Úc.

“Vì sao?” Anh quay mặt ra chỗ khác, nhìn ra bên ngoài, tựa hồ như rơi vào trầm tư, “Muốn biết thật à?”

Cô gật đầu: “Muốn.”

Tiếp theo một nụ hôn rơi xuống trên trán cô, môi của anh rất mềm, mang theo chút ẩm ướt. Sau khi rời đi rồi, trên làn da cô vẫn còn lưu lại xúc cảm của anh.

“Trước kia luôn cảm thấy em không có anh sẽ sống không nổi.” Bùi Úc nói, “Sau này mới biết được hóa ra anh sai rồi, là anh không thể không có em, cũng không biết sau đó mình đã tồn tại thế nào nữa. Xin lỗi em…”

Tại sao lại xin lỗi chứ? Khương Khả Vọng lắc đầu, ôm chặt lấy anh: “Là em phải cảm ơn anh mới đúng, Bùi Úc.”

May mà anh đã đến tìm cô.

Nếu như không thì họ sẽ bởi vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau, cô cũng cả một đời mơ mơ màng màng như thế. Thật là một câu chuyện biết bao là tiếc nuối.

Khương Khả Vọng ôm Bùi Úc híp mắt hai tiếng đồng hồ, sau đó cũng vẫn đi tản bộ. Trên sân vào buổi tối vô cùng tĩnh mịch, con đường lát đá cuội được phủ bởi một hàng đèn, cô bọc mình bằng áo khoác của anh, tay để anh nắm, không cảm thấy lạnh chút nào.

Hai người họ bước đi, tiếng bước chân nhè nhẹ luân phiên vang lên biến thành chồng chất lên nhau, cô vừa đi vừa nói cho anh chuyện khi mình học đại học kia. Phần lớn đều xoay quanh Khương Kiến Quốc, cô nói cho Bùi Úc những tôn kính và cả ước ao đối với ông trước kia, và về sau lại càng thất vọng và oán hận. Lúc nói lên những lời này, tâm cảnh đã không còn đại khởi đại lạc (lên xuống) cuồng loạn như trước nữa, cô dường như đang lấy thân phận của một kẻ ngoài cuộc mà kể lại chuyện cũ của người khác.

“Em nên nói sớm với anh một chút.” Bùi Úc không đánh giá bất cứ điều gì, không nói cô đúng hay sai, cũng không nói hành vi của Khương Kiến Quốc là xuất phát từ điều gì, chỉ vuốt ve mu bàn tay cô, “Còn chuyện gì anh không biết không?”

“Không, không có.” Cô cười.

Về sau, cô muốn những vui vẻ đều thuộc về anh, khổ sở cũng đều thuộc về anh.

Thời gian trên đảo thoáng một cái đã qua, một tuần mới lại bắt đầu, Khương Khả Vọng đã trở về doanh đội từ lâu.

Trải qua một tuần rèn luyện, những người đồng đội cũng đều đã quen cả rồi, mơ hồ tạo thành mấy đoàn thể nhỏ, nhất là hai người Lục Nhã Quân và Ngô San Ny, giữa hai người họ có sự âm thầm phân cao thấp không quá rõ ràng. Khương Khả Vọng không có ý tham gia mấy thứ tranh chấp thế này, không muốn bị phân vào bất cứ bên nào, hai bên đều thử lôi kéo cô, nhận được mấy câu trả lời không đau không ngứa cũng nhao nhao mà từ bỏ, dứt khoát đem cô ra rìa.

Cô mừng rỡ nhẹ nhõm, cứ như vậy cũng không cần phải mỗi lần đi nhà vệ sinh đều có người đi theo. ‘Văn hóa’ của những cô gái này có quan hệ tốt là cùng nhau đi nhà vệ sinh, thật sự là kỳ dị mà, vốn cứ tưởng rằng chỉ có học sinh tiểu học mới ham chơi nhất mà thôi, không nghĩ đến mấy đám người lớn chừng này còn ham chơi trò này nữa chứ.

Thừa dịp đêm khuya mọi người đều ngủ say rồi, Khương Khả Vọng thuận lợi sờ soạng bò xuống giường.

Comilla ba lần bảy lượt bảo họ nhất định phải cẩn thận, trước đó Khương Khả Vọng truyền đạt lại ý tứ của người đại diện xong, Bùi Úc mới miễn cưỡng nhượng bộ chút, từ việc ban đầu muốn mỗi tuần đến gặp cô hai ngày, giảm bớt xuống còn một ngày. Anh đến từ đêm qua, gần một tuần rồi không gặp, nhớ nhung nước tràn thành lụt, cộng thêm việc đã thành kẻ phạm tội lâu rồi nên vừa thấy nhau ở hành lang, hai người đã rất không biết xấu hổ không biết thẹn thùng mà hôn nhau.

Hôn được một nửa, một thứ cảm giác xấu bỗng ủa vây quanh người cô. Khương Khả Vọng mở mắt ra, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Bùi Úc, dừng lại ở thân ảnh phía trên kia đằng sau anh, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào nữa.

Anh phát hiện ra cô phân tâm, cắn cô một cái, cau mày lại: “Chuyên tâm chút nào.”

Truyện Chữ Hay