Luôn muốn trở thành bà Bùi, mà đến lúc thành rồi lại cảm giác chẳng có gì ghê gớm lắm.
Bùi Úc không hay nhớ lại chuyện cũ, lúc đang xuất thần thì xe đã dừng lại rồi, Khương Khả Vọng quay mình nhảy xuống xe, dọc theo ven đường chầm chậm rời đi.
Sáng sớm, Tiêm Sa Chủy được bao phủ bởi một lớp sương mù, có phần yên tĩnh đến kì dị.
Tiêm Sa Chủy: là một trung tâm du lịch lớn của HK.
Lúc Khương Khả Vọng đến nơi, cuối cùng cũng không có đến trễ. Cảnh quay thứ nhất không phải của cô, cô trang điểm tử tế xong nằm ở một góc trong trường quay phim ngủ. Còn chưa ngủ được một lúc, bả vai đã bị người ta vỗ vỗ.
“Tối hôm qua đi đâu thế?” Gương mặt Comilla ở phía trên, miệng cười không ngớt, rõ ràng đã biết còn cố hỏi.
Khương Khả Vọng nâng hai tay lên gối đầu: “Anh ấy mang em đi ăn tối với đạo diễn Chu.”
“Cân nhắc chu đáo thế cơ à?” Comilla nghe xong cũng vui vẻ hộ cô, nhìn cô một mặt buồn ngủ, lại rất không có ý tốt nói, “Ngủ không ngon à.”
Làm sao mà ngủ ngon cho được, là Bùi Úc đấy.
Anh đúng là cân nhắc hết sức chu đáo, trước khi quay phim còn đem cô đi ăn với đạo diễn, chỉ là, loại chu đáo này cũng phải trả giá lớn đấy, một cái giá siêu lớn.
Anh ở trên giường, hoàn toàn không thân sĩ phong độ như thường ngày, mà vẫn tuân theo bản năng của thú vật. Tương phản so với trước kia, mới qua nửa năm mà anh cũng không buồn che giấu nữa rồi.
Cùng người đại diện của mình thảo luận về vấn đề chất lượng giấc ngủ cảm giác hơi kì cục, Khương Khả Vọng chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay có lời mời việc gì không?”
“À, có.” Nói đến công việc, Comilla rất tích cực, lấy quyển sở nhỏ nhỏ trên người ra lật qua vài trang, “Hai bộ truyền hình thực tế của em đều rất nổi, bây giờ mấy chương trình tống nghệ đều tìm chúng ta muốn hợp tác.”
“Chị nói qua một chút đi?” Khương Khả Vọng cầm quyển sổ của chị ta, nhìn mất cái tên liệt kê ở trên, lâu rồi cô chưa xem TV nên chẳng có khái niệm gì.
“Ừm, là thế này, chị nói em nghe…” Comilla ngồi giới thiệu cho cô cả nửa ngày, cô nghe nghe rồi ngắt lời, “Ây, chị Comilla?”
Comilla đang hăng say “hả” một tiếng.
“Cái “Anh hùng trở về” này là cái gì, sao chị nhảy qua không nói thế?” Khương Khả Vọng chỉ vào cái tên đó hỏi.
Comilla làm bảng biểu rất kĩ càng, ghi cả thời gian quay và tỉ lệ người xem vào. Một cột “Anh hùng trở về” kia thời gian phù hợp mà tỉ lệ người xem cũng ổn. Vậy mà chị ta lại bỏ qua cái này.
“Em muốn tham gia cái này á?” Chị ta lắc đầu, nói cho Khương Khả Vọng, “Đây là chương trình hợp tác với bộ đội, phải tòng quân nhập ngũ, đùa chứ một cô gái như em sao chịu nổi?”
“Tham quân à.” Khương Khả Vọng ngồi dậy, vuốt vuốt trang giấy, bỗng nảy ra suy nghĩ, “Rất nghiêm nhỉ.”
“Là đi bộ đội thật đấy.” Comilla lặp lại lần nữa, cường điệu lên, “Hoàn toàn khép kín, điện thoại tịch thu, cấm không được đi thăm, ngay cả trang điểm cũng không cho, không thể đóng vai xinh đẹp, so với lần đi Bắc Âu kia còn vất hơn nhiều.”
Cái chương trình này mặc dù tỉ lệ người xem không thấp nhưng mà cũng rất khó tuyển được nghệ sĩ, vì dù sao cũng là thực sự đi chịu khổ mà.
Nghe nói đạo diễn của “Anh hùng trở về” nhìn trúng biểu hiện của Khương Khả Vọng trong “Hoa ăn thiếu niên kia” mới cố ý tìm Comilla cực lực mời Khương Khả Vọng tham gia. Mà Comilla xem mấy đoạn ngắn kỳ trước của chương trình, mấy tiểu cô nương hình tượng như hoa như ngọc ở trong chương trình lăn lộn trong vũng bùn, chị ta lập tức chặt đứt ý nghĩ này.
“Em muốn thử xem, chị đi tìm hiểu rõ chút nhé?” Khương Khả Vọng nghe cũng không hiểu lắm, trả sổ lại cho chị ta.
“Em xác định thật à?” Comilla gãi đầu, hoài nghi có phải đầu cô bị úng rồi không, “Trước sau cộng lại là ba mươi ngày huấn luyện khép kín, Bùi tiên sinh sẽ không đồng ý đâu.”
“Chuyện này tự em làm chủ là được.” Khương Khả Vọng không có chút giác ngộ nào về việc đã là môt nhân sĩ đã kết hôn, bên kia đã có người gọi cô chuẩn bị quay, cô đứng lên, vỗ vỗ vai Comilla, “Nhớ cùng với đạo diễn chương trình kia khai thông chút nhé.”
Cô đi đến chỗ đạo diễn bên kia, vua màn ảnh đang đứng trước ống kính thử phim. Nhân vật nam chính mà “Như khói” mời là một lão đại của phòng vé, biệt hiệu là “Từ nhất điều”, nghe nói quay phim thường chỉ cần một lần là qua. Chu Tư Phàm gọi cô vào để học hỏi, tiện thể giảng giải phim cho cô. Ông ta từ “bạn của Bùi Úc” biến thành “đạo diễn Chu”, giống như biến thành người khác vậy, lập tức rất nghiêm túc.
Khương Khả Vọng đã làm xong công tác chuẩn bị, yêu cầu của ông ta với cô không hề vì quan hệ riêng mà giản xuống, quả nhiên cảnh quay thứ nhất quay phải mười mấy lần mới được. Một ngày lặp đi lặp lại, chờ đến lúc tuyên bố hoàn thành công việc, thời gian đã về đêm.
“Xe của Bùi tiên sinh ở bên ngoài đấy.” Cô ở trong phòng thay quần áo thay đồ, lúc ngồi ở trước gương tháo mấy món đồ trang sức xuống, Comilla đi vào nhỏ giọng nói bên tai cô, “Chị về trước nhé, ngày mai đừng đến muộn.”
Khương Khả Vọng đi trên con đường tối ra ngoài, còn chưa ra khỏi trường quay phim liền dừng bước, quay đầu nhìn xem, một chiếc xe màu đen hòa vào trong bóng tối, đèn xe sáng lên.
Cô xoay người sang chỗ khác lên trên xe, lúc đóng cửa xe lại thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Sao lại lái vào đây rồi? Để người ta nhìn thấy không tốt lắm.”
Xe chậm rãi lái đi, người đàn ông bên cạnh quay sang nhìn cô.
Một bàn tay đưa đến, sờ sờ gương mặt cô, cô cũng không tránh, tròng mắt nhìn cái tay kia dừng lại chốc lát trên gương mặt cô, sau đó lấy một cái lông ngỗng nhỏ. Ánh mắt của cô đi theo chiếc lông ngỗng kia, nghĩ xem sao lại bị dính vào, không nhớ lắm, hình như là thứ trên đồ trang sức của nữ số hai rơi xuống thì phải.
“Hôm nay trời rất tối.” Anh nói, cầm chiếc lông vũ, đầu ngón tay vân vê, không biết ném đi nơi nào.
Chốc lát sau, cô mới nhận ra là anh đang trả lời mình.
Lái xe đến giao lộ, rẽ đi, ánh mắt của cô tỉnh rụi nhìn về cửa sổ phía sau anh, là hướng đến nhà anh. Anh đến đón cô thì chắc chắn không thể về khách sạn rồi.
Nói không muốn làm kẻ đặc biệt, cuối cùng vẫn đặc biệt thôi.
“Đạo diễn Chu không hài lòng với em lắm.” Khương Khả Vọng thu ánh mắt lại, dựa vào ghế, “Mới ngày đầu tiên, rèn luyện lâu một chút.”
“Ông ấy nói với anh rồi.”
“Nói rồi á?”
Cảm giác này giống như là chủ nhiệm lớp nói chuyện với riêng với phụ huynh sau buổi họp phụ huynh vậy.
“Nói em biểu hiện không tệ lắm.”
Khương Khả Vọng cười cười hồi lâu, biết đây là lời an ủi. Trên thực tế, lông mày của Chu Tư Phàm từ đầu đến cuối đều chưa từng giãn ra. Cô không phải là diễn viên xuất thân từ chính quy, rất nhiều kỹ xảo không hiểu được, gần như đều từng chút từng chút một dạy vậy.
Nghĩ đến đây, cánh tay cô lại hơi nhói lên cái đau, cái cú đánh golf kia lặp lại phải mấy chục lượt. Đạo diễn Chu rất coi trọng chi phí, trước hết để cho cô diễn, diễn rồi mới quay, miễn cho đừng lãng phí cuộn phim. Rốt cuộc đến khi tìm được cảm giác thì người cô cũng sắp phế luôn rồi.
Khương Khả Vọng tiện tay đánh vào hai cánh tay, lại bị Bùi Úc kéo đến, đặt trong tay thay cô nắn bóp. Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh, anh đang cúi đầu cẩn thận xoa nắn, từng chút cơ bắp tê dại cứng ngắc được anh từng từng chút làm thả lỏng ra.
Cô quay đầu trở lại, không chút gánh nặng hưởng thụ, ánh mắt hơi ngây ra. Trong xe yên tĩnh hồi lâu, anh như thể ngẫu nhiên hỏi ra miệng.
“Có phải em muốn nhận chương trình thực tế về quân đội không?”
“Comilla này.” Khương Khả Vọng nghe xong lập tức ngồi dậy.
Biết liền là chị ấy sẽ đi mách lẻo mà, phòng làm việc đã không thuộc về quyền quản lí của Bùi Úc lâu rồi, thế mà chuyện gì chị ấy cũng đi tìm Bùi Úc báo cáo trước.
Bùi Úc vẫn chuyên chú xoa bóp cánh tay cho cô, giống như thể cuộc đối thoại này chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm: “Không phải cô ta, là anh nghe thấy cô ta nói chuyện với người của chương trình kia.”
Còn che chở cơ đấy, xem ra mông ngựa này Comilla vỗ rất tốt, rất vừa lòng anh.
Anh đã biết rồi, Khương Khả Vọng cũng không tiện nói gì, nghĩ rằng anh sẽ hỏi mình vì sao chuyện này lại không thương lượng với anh. Nhưng sau đó trong xe lại yên tĩnh, hoàn toàn không có phần tiếp theo, anh cũng không ngẩng đầu lên dù một lần.
Mãi đến khi về nhà, xuống xe, anh nắm tay ô đi vào trong phòng mới hỏi: “Nhất định phải tham gia à?”
“Ừm, có thể nổi.” Khương Khả Vọng gật đầu.
Anh hỏi cô: “Muốn nổi lắm à?”
“Anh nói phải có ước mơ và sự nghiệp mà, bây giờ em tìm được rồi.” Cô sẽ không nói ước mơ trước kia là được kết hôn.
Là cùng anh kết hôn.
Khi đó cô còn nằm trên giường khóc nhé, than thực sự rất khổ rất rất khổ, cô không muốn chịu đựng. Cô còn tức giận bất bình, không phải anh nói muốn chiếu cố cô sao?
Khương Khả Vọng tắm rửa, nằm trên giường ngủ chờ anh, cô mệt mỏi đến mơ mơ màng màng. Nhưng mà sau khi tắt đèn, anh hôn cô rồi họ vẫn làm một lần, lúc anh ngồi bên cạnh giúp cô lau người, cô nhìn bờ vai mình in đậm dấu răng thật sâu. Vừa rồi anh dùng sức cắn cô như thế, cô cũng kêu lớn, không biết có đánh thức người hầu ở dưới kia không nữa.
Bùi Úc sau đó cũng nằm xuống, cô ngồi lên rồi nằm xuống nửa bên ngực anh, mặt gối ở phần trên, ngón tay vẽ vẽ hai vòng tròn. Anh nửa mở mắt, đưa tay ra phủ lên lưng cô, sờ sờ xuống: “Muốn nữa à?”
Khương Khả Vọng ngẩn người, cười: “Ừm.”
Anh lật người, đè cô xuống, cô câu lên cổ anh, hơi ngượng ngùng nói: “Đúng rồi, ngày mai đừng đến đoàn làm phim nữa nhé, anh ở chỗ dừng xe lúc ban sáng chờ em là được rồi.”
Nụ hôn của Bùi Úc đang rơi xuống chợt dừng lại giữa chừng, con ngưoi của anh hòa làm một cùng bóng đêm.
“Ngày mai anh đi công tác ở Singapore, một tuần sau mới về.” Một lúc lâu sau anh nói.
“À, thế cũng tốt.” Khương Khả Vọng vẫn cười, không chú ý tới tâm tình của anh đang thay đổi một cách vi diệu.
Ha ha.
Ánh mắt của Bùi Úc, so với màn đêm còn thâm trầm hơn.
Lúc nãy khi lên xe, anh rất muốn chất vấn cô, cái gì gọi là “Sao lại lái vào đây”, lại còn “Để cho người ta thấy thì không tốt”. Người không biết còn tưởng là quan hệ của họ không đứng đắn đấy, làm chồng đến đón cô, có bao nhiêu người không nhận ra?
Lúc trước cô không thế này.
Anh đưa cô vào giới giải trí để phát triển, hi vọng đường cô đi có thể đơn giản mà thuận lợi, không phải chịu đủ loại đồn đại. Anh nghe theo lời khuyên của bạn, tận lực không cho truyền thông biết được bối cảnh sau lưng cô. Khi đó cái anh chú ý, ngược lại là cô thường vì chuyện này mà giận dỗi: “Em không quan tâm người ta nhìn em như thế nào, nổi hay không nổi quan trọng thế cơ à?”
Vì sao lúc này cô lại quan tâm đến rồi?