Sáng sớm, Comilla đứng ở dưới lầu của tòa tạp chí, nhìn thấy xe của Bùi Úc, đầu óc đứng hình trong một giây, sau đó chị ta đã thấy Khương Khả Vọng bước từ trên xe xuống rồi.
Trong nháy mắt khi cô đẩy cửa xe ra, bóng dáng Bùi Úc ngồi bên cạnh thoáng qua, làm Comilla kinh hãi đến mức suýt nữa quăng luôn bữa sáng trong tay.
Lái xe đưa người đến xong, đèn tín hiệu nháy mắt lúc sáng lúc tối, bánh xe chậm rãi di chuyển về phía con đường lúc đến. Vẻ mặt của Khương Khả Vọng trông rất bình thản, giống như những buổi sớm trước kia được chiếc Maybach của Bùi Úc đưa đến vậy.
Xe vừa rời đi, Comilla đã vội kéo cô qua, thấp giọng nói nhưng không che giấu nổi cái nghiến răng nghiến lợi: “Em đang làm cái gì thế hả?”
Khương Khả Vọng cúi đầu đeo kính râm lên, lúc hừng đông, cô chỉ mới ngủ được gần hai tiếng, đầu còn choáng váng, giờ Comilla lại ở bên tai truy hỏi, quấy nhiễu dòng suy nghĩ mê mang.
“Khương Khả Vọng!” Comilla vô cùng lo lắng đi vào thang máy, liên tục tra hỏi cô, trong nhất thời, đến cả việc phải ấn nút lên tầng nào cũng không nhớ nổi nữa.
“Em không định quay đầu đâu.” Khương Khả Vọng đưa tay nhấn nút, nói cho chị ta, “Yên tâm đi.”
Comilla vốn đã chuẩn bị trước một đống đạo lí, nghe cô nói một câu như thế không khỏi ngẩn người.
“Vậy sao em lại…”
“Tối hôm qua anh ấy tìm đến chỗ của em, anh ấy có chìa khóa.” Khương Khả Vọng dựa vào lan can của thang máy. Cô cảm giác như cả người mình lâng lâng, phần thắt lưng hướng xuống, giống như gãy luôn rồi vậy.
“Sau đó thì sao?” Comila trợn tròn mắt.
“Chị Comilla, chị biết mà, em không còn cách nào với anh ấy cả.” Cô nói thật, đúng là ở thế yếu, nhìn ánh mắt của Comilla lập tức trở nên lo lắng, cô cười cười, “Chỉ là vẫn còn tốt chán, em sẽ lừa anh ấy.”
Anh tưởng rằng cô thực sự muốn quay về bên anh.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Comilla trợn mắt há hốc miệng nhìn cô nghệ sĩ mình dẫn dắt hơn hai năm qua vì sao lại trở nên xa lạ như vậy.
“Giúp em tìm chỗ ở mới đi.” Khương Khả Vọng nói xong câu đó, đi trước một bước ra ngoài.
Muốn tìm chỗ ở mới, cũng phải cân nhắc đến những khả năng tình huống khác phát sinh. Trang điểm cũng vẫn có thể nói chuyện được, Khương Khả Vọng hỏi: “Ở chỗ này xong việc rồi thì hôm nay còn chuyện gì nữa không?”
“Không còn, lúc đầu định buổi chiều xong việc rồi sẽ cho em về nhà nghỉ ngơi, sáng mai bay đi Thượng Hải.” Comilla gãi đầu nói, “Nếu như em ở chỗ đó không được, vậy lát nữa chị ra bộ phận sân bay đặt trước khách sạn cho em…”
“Vì sao không bay đêm nay luôn?”
“Em muốn bay đêm nay à? Chị sợ cơ thể em không chịu đựng nổi.” Comilla sờ mũi một cái.
Khương Khả Vọng không lên tiếng, thợ trang điểm đã làm đến phần môi rồi, cô hơi mở miệng rộng ra, không động đậy. Ngược lại thì Comilla cũng hiểu ý cô rồi: “Được thôi, chị đi đổi chuyến cho em.”
Comilla nhìn gương mặt cô qua tấm gương, trang điểm lên rồi nhìn vẻ mặt tốt hơn nhiều. Quầng thâm ở mắt được che rất ổn, chỉ là cô không cười, làm người trông hơi tiều tụy.
“Ù ù —” Ở bên trong túi xách đặt trên đùi bỗng rung lên, Comilla kéo khóa, lấy ở bên trong ra, “Em có điện thoại này.”
Khương Khả Vọng nhìn số điện thoại, trực tiếp tắt máy, trả lại.
“Ây…” Comilla cầm trong tay nhìn một cái, số này nhìn rất lạ, có thể là số điện thoại nào đó của Bùi Úc mà chị ta không biết. Không nhận cũng tốt thôi, chị ta lại nhét vào trong túi.
Thế mà số đó lại cực kì kiên nhẫn, mãi đến lúc Khương Khả Vọng tạo hình xong hết rồi mà vẫn còn gọi đến điện thoại di động của cô. Comilla kéo vào sổ đen, chỉ trong chốc lát sau một dãy số khác lại gọi vào.
“Chị lấy ra đi, để em nhận chút.” Khương Khả Vọng đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, duỗi tay ra nhận.
“Bố,” Khương Khả Vọng xoay người lại, đưa lưng về phía ống kính nhận điện thoại, “Con còn đang làm việc.”
Ở bên trong phòng chụp ảnh bật nhạc rock, giọng của cô không lớn, mất hút trong làn nhạc.
Dưới ánh đèn, bóng lưng của cô được phủ bởi một lớp hào quang, phần xương dưới bả vai trông yếu đuối mà đường cong lại thanh nhã, cực kì giống một tác phẩm nghệ thuật. Thợ chụp hình từng thấy qua không ít người mẫu nhìn thấy một màn này cũng không khỏi ngẩn ngơ.
“Khả Vọng…” Rốt cuộc cũng gọi được, Khương Kiến Quốc như trút được gánh nặng, “Bố không làm chậm trễ thì giờ của con, bố… con giúp bố với…”
Tiếng nhạc ồn ào, giọng nói của ông ta đứt quãng.
“Thiếu bao nhiêu?” Cô ngắt lời.
Ông ta giống như túm lấy được chiếc phao cứu hộ, giọng nói run rẩy đáp: “Ba, ba chục triệu.”
“Con biết rồi, đợi con chụp xong đã.” Khương Khả không nói thêm gì, tắt máy đưa cho Comilla cầm.
“Không phải Bùi Úc à?” Comilla không rõ tình hình, dùng khẩu hình hỏi cô.
Cô trầm mặt, nghĩ nghĩ.
“Chị rảnh thì đi mua một cái sim điện thoại mới nhé.”
“Ồ… được.” Comilla lùi về sau mấy bước. Cô lấy lại tinh thần, xoay người lại, mặt hướng về phía ống kính của thợ chụp ảnh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, cô đã tạo pose xong, đổi lại thành trạng thái tinh thần tốt nhất, nụ cười nở rộ trên gương mặt cô, trước mắt hình tượng lập tức trở nên hết sức sống động.
Âm thanh máy ảnh ấn xuống “tách tách”, “tách tách” vang lên, cùng với nhịp trống của nhạc, vang vọng khắp phòng chụp.
“Smile smile, đúng đúng đúng, cười rạng rỡ hơn chút nữa, thay đổi cảm giác chút, perfect!” Thợ chụp ảnh thốt lên tiếng tán thưởng, lọt vào tai Comilla, chị ta bỗng giật mình phát hiện, có lẽ tới bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu cô gái này.
Trên đường đi ra sân bay, đặt sim điện thoại vào điện thoại di động, Khương Khả Vọng lau màn hình, mở danh bạ ra, gọi điện thoại cho mẹ.
“Con đổi số rồi nên nói cho mẹ một tiếng.”
“Ồ, được, sao lại đổi số thế?” Bà tiếp điện thoại của cô, rất vui vẻ nói, “Mẹ xem chương trình của con rồi, đẹp lắm, nhìn rất đẹp luôn.”
“Mẹ xem à? Vậy là tốt rồi.” Khương Khả Vọng cười cười.
“Mấy cô dì của con cũng đang xem đấy, cũng khen con xinh đẹp. Chỉ là con yêu đương trong chương trình, Bùi Úc không để tâm sao?”
“Mấy thứ bên trong chương trình đều là giả cả thôi, giống như quay phim ấy mà.” Cô trấn an bà, lại nói thêm mấy câu về việc nhà, mới cúp điện thoại. Comilla bên kia cũng vừa nhận được báo cáo rating tập thứ nhất của “Mối tình đầu của chúng ta”.
“Tỉ lệ người xem là ,… Số liệu này còn hơn nữa.” Comilla nói cho Khương Khả Vọng nghe, “Lượng lưới truyền thông… Không tính số liệu mà chúng ta mua lại, ừm, cũng không tệ.”
CP Khương Khả Vọng và Hứa Hạo Trăn này, tập thứ nhất vừa phát sóng đã chiếm được không ít sự chào đón, nằm trong dự liệu.
Một cô gái nghe lời ngoan ngoãn và cậu thiếu niên phản nghịch thỉnh thoảng cũng sẽ dịu dàng chung đụng nhau sinh ra phản ứng hóa học còn vi diệu hơn so với tưởng tượng nữa.
“Nhìn không ra Khương Khả Vọng còn có một mặt này…”
“Ở trong “Hoa ăn” đã nhìn ra rồi, chị gái nhỏ này nhìn thì yếu đuối, chứ thực ra nội tâm rất mạnh mẽ, mệt mỏi như thế mà mặt mày cũng không hề sầm sì, EQ rất cao.”
“Tôi cảm thấy Hứa Hạo Trăn trêu chọc nổi cô ấy, là bị cô ấy chọc lại.”
“Hahahahahaha em trai Hạo Trăn đứng trước mặt Khương Khả Vọng cũng chỉ giống như con chó lớn thôi.”
“Dự đoán sẽ bùng nổ, Khương Khả Vọng đang thảo luận với Chu Tư Phàm về bộ “Như Khói”, về cơ bản thì đã định ra rồi.”
Comilla lướt bình luận, vừa nhìn thấy cái này thì đúng lúc công ty của Chu Tư Phàm gọi điện thoại đến, thương lượng sắp xếp thời gian với chị ta.
“Anh chờ một lát, tôi xem lịch trình gần nhất đã.” Comilla dùng bả vai đỡ điện thoại, lôi cuốn lịch trình ở trong túi ra, tìm được thời gian trong một mớ viết lộn xộn đầy ắp trang giấy.
Bên kia còn nói: “Chu tiên sinh nói còn chưa được thấy mặt của cô Khương, muốn mời cô ấy đến Hồng Kông làm khách, trò chuyện một chút, không biết cô ở đó có tiện sắp xếp hay không.”
“Tiện chứ tiện chứ,” Comilla cầu còn không được, “Cái này thì có gì mà không tiện?”
Khương Khả Vọng đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên này nghe giọng nói hưng phấn của chị ta, lườm một cái, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật.
Lần trước đi Hồng Kông cũng mới cách đây một tháng, nhanh như thế bọn họ lại quay lại nơi này rồi.
Chu đại đạo diễn cũng đối đãi với diễn viên nhỏ không có danh tiếng gì như Khương Khả Vọng cũng rất có thành ý, cho phi cơ đặc biệt tới đón, trực tiếp đi đến chỗ của ông ta. Ông ta cùng với vợ của mình cùng tiếp đãi bọn cô. Khương Khả Vọng tận mắt nhìn thấy ông, thấy không giống vị đạo diễn sấm rền gió cuốn trên màn ảnh lắm. Ông ta đã trên năm mươi, tóc bạc trắng, cười lên hơi ngại một chút.
Cả căn nhà này nhìn có vẻ đã xưa rồi, rất trang nhã, cổ điển. Những chiếc đèn để chiếu sáng trên bàn đều làm từ sứ Thanh Hoa, làm Khương Khả Vọng nhớ đến một bộ phim điện ảnh Thượng Hải cũ. Nghe nói chỗ này ở thời dân quốc nào đó là công quán của quân phiệt, năm nay vừa tu sửa xong, mấy cảnh trong bộ “Như Khói” cũng quay ở chỗ này.
“Khả Vọng, các cô cứ tùy ý ngồi đi, tôi còn một người bạn đến đây nữa, tôi ra nghênh đón một lát.” Chu Tư Phàm và vợ đi ra ngoài cửa.
Comilla không khỏi nghĩ thầm, lén lút thì thầm với Khương Khả Vọng: “Đạo diễn Chu này cũng quá không khách khí rồi, mời chúng ta sao lại còn đi tiếp khách khác chứ? Cứ xem như là vì mặt mũi của Bùi Úc mà hợp tác với chúng ta, cũng không cần…” Đang nói được một nửa, bỗng trong lòng “lộp bộp” một cái, giống như đã hiểu ra chuyện gì.
Lúc Bùi Úc ngồi xuống đối diện với Khương Khả Vọng, Chu Tư Phàm chân thành mỉm cười nói: “Đều là bạn bè với nhau, hẳn là tôi không cần giới thiệu nữa.”
“Đạo diễn Chu có lòng.” Khóe mắt Khương Khả Vọng lướt qua một cái cũng có thể phát giác Bùi Úc nhìn về phía mình.
Anh nhìn thấy cô, so với cô nhìn thấy anh còn bình tĩnh hơn. Chắc hẳn là vì tất thảy đều nằm trong lòng bàn tay anh. Sau đó Khương Khả Vọng đứng dậy đi vệ sinh, không lâu sau anh cũng đi theo.
“Em đổi số rồi.” Trong gương, vẻ mặt của anh không có bao nhiêu tức giận cả, nhìn cô, chỉ nói một câu trần thuật bình thường.
Khương Khả Vọng rửa tay, nghĩ xem mình nên trả lời anh như thế nào, đổi số cũng không phải là vì muốn tránh anh. Chỉ là cô không nghĩ đến, anh trước hết so đo nhất, chính là cái này.