"Chuyện kết hôn này làm cho cô ấy cảm thấy nhàm chán sao?" Khó có thể tin được, nhìn cô gái nằm trong ngực Sở Thiên Hàn, không phải khó coi, mặc dù không phải là người đẹp nhất, nhưng tạo cho người ta cảm giác thân thiết thoải mái.
"Đại khái là vậy đi." Sở Thiên Hàn cười.
"Chút nữa làm sao ký tên được hả?"
"Đánh thức cô ấy là được." Sở Thiên Hàn cười có chút gian trá. Trước khi ra cửa Thiên Bích có lén nói cho anh biết, Ôn Ngọc Thanh lúc mơ mơ màng màng là lúc tốt nhất để lừa, bán cô đi, cô cũng không phản đối.
"Ngọc Thanh, em tỉnh dậy, ký tên đi."
"Ừ" Mơ màng mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú mỉm cười với mình, cô theo bản năng cười lại.
"Ký tên xong là có thể tiếp tục ngủ." Anh đem bút đưa vào trong tay cô, chỉ chỉ chỗ ký tên.
Vào lúc này ý nghĩ muốn ngủ là mãnh liệt nhất, Ôn Ngọc Thanh nhìn cũng không nhìn nội dung liền trực tiếp ký tên, sau đó tiếp tục ngủ.
"Như vậy là ông lừa dối người khác, không thấy lương tâm áy náy sao?" Lý Tiểu Minh có chút bất bình thay cô. Là một luật sư, anh cảm giác mình giống như vẽ đường cho hươu chạy.
Sở Thiên Hàn không chút chột dạ nói: "Gả cho người như tôi đối với cô ấy là chuyện tốt chứ sao."
"Thật sự là chuyện tốt thì ông cần gì phải lừa cô ấy?" Lý Tiểu Minh tỏ vẻ khinh thường. Rõ ràng có thoả thuận, gần đến giờ lại chính là anh ta đổi ý, ký một văn bản khác sẽ làm cô gái đã đồng ý thét chói tai.
"Trông nom cái miệng cho tốt, chào." Nâng cửa kính xe lên, anh không muốn phải nghe thêm điều gì nữa.
Nếu như có thể dễ dàng giải quyết, anh cũng sẽ không lừa người. Nhìn chiếc xe đi mất, Lý Tử Minh hứng thú, xem ra Thiên Hàn đã gặp phải khắc tinh, tương lai tuyệt đối sẽ có trò hay để xem.
Từ trong mộng tỉnh lại, vươn vai duỗi thẳng lưng, Ôn Ngọc Thanh từ từ mở mắt, một giây sau cô sợ đến ngây người vì cảnh tượng trước mắt, đây là phòng của đàn ông, không cần nghĩ cũng biết nhất định là của Sở Thiên Hàn.
Tay chân cô lập tức luống cuống bò xuống khỏi giường lớn, lao ra cửa phòng.
Sở Thiên Bích ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng động, tò mò ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt của bạn tốt kinh hoàng lúng túng chạy xuống cầu thang.
"Thiên Bích, tại sao mình lại ở phòng của anh trai bạn vậy?" Cô khẳng định mình không có mộng du, tuyệt đối không phải là mình đi vào.
"Anh mình ôm bạn vào."
"Tại sao bạn không gọi mình dậy?"
"Gọi làm gì, bây giờ bạn đã là chị dâu mình rồi, anh mình ôm bạn là chuyện rất bình thường chứ sao."
"Nhưng đó là giả." Ôn Ngọc Thanh cảm giác mình sắp ngất.
" Dù sao buổi tối bạn cũng phải ngủ chung chứ."
Thân thể Ôn Ngọc Thanh lảo đảo muốn ngã, ngã vào bên trong ghế salon, vẻ mặt biểu lộ ngày tận thế. Cô nhất định là ngủ mơ, tại sao có thể đáp ứng đề nghị của Sở Thiên Hàn, cho dù hợp đồng kia có nội dung rất động lòng người, nhưng là đóng giả vợ chồng liền bảo hai người cùng phòng, trước cũng không nói là cùng giường, có thể khẳng định Sở Thiên Hàn tuyệt đối không phải là Liễu Hạ Huệ (), cô như vậy có được xem là đem dê vào miệng cọp. .....
"Giờ anh trai bạn ở đâu?" Câu hỏi hàm chứ nhiều ý, âm thầm van xin Thượng Đế ngàn vạn lần đừng để cho anh ta ở nhà.
"Công ty."
"Cám ơn." Cô không nói hai lời đứng lên bước đi.
Sở Thiên Bích vội vàng kéo cô lại, "Bạn định đi đâu?"
"Về nhà."
"Bạn đã gả cho anh mình."
"Về nhà viết tiểu thuyết."
Sở Thiên Bích im lặng nhìn cô hồi lâu, chợt nhận ra điều gì cười, "Ngọc Thanh, bạn sợ anh trai mình". Thật hiếm thấy, cô ấy luôn luôn coi đàn ông không là gì mà bây giờ lại sợ.