—————–Editor: Mèo———————-
Hứa Nguyên vẫn luôn duy trì tư thái lãnh đạm cho đến khi thực sự bước ra khỏi khoảng sân nơi cậu từ nhỏ đã ở.
Cây lộc vừng trong sân che khuất ánh mặt trời, xanh um tươi tốt nảy mầm, kết hoa, sinh trưởng trong lòng, sau đó bị cưỡng chế bật gốc, lật hết đất lên, mang theo huyết nhục, đổ ra một mảng máu tươi đầm đìa.
Sức lực toàn thân trên dưới cũng tựa như thân cây kia, hốc mắt nhức nhối khó chịu, có chất lỏng muốn phá tan trở ngại mà tuôn ra, bị cậu gắt gao nén vào, nghẹn đến mức đuôi mắt đỏ bừng.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình trông bình thường một chút, đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Chỗ vào tàu điện ngầm cách đây không xa, nhưng cũng không phải là đi hai bước là đến, Hứa Nguyên mệt lả, bước từng bước nặng nề. Trước mặt là một cái ngã tư, tinh thân cậu hoảng hốt, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đèn tín hiệu, cứ ngơ ngác đi thẳng về phía đèn đỏ đối diện.
“A, đèn đỏ, cẩn thận!”
Cánh tay bị người khác kéo lại, Hứa Nguyên lảo đảo một chút, lúc này mới phản ứng, quay đầu lại nhìn người đã kéo cậu, là một Alpha cao lớn. Alpha lớn lên không tồi, nhìn có chút quen mắt, nhưng cậu không nghĩ ra mình đã gặp ở đâu, chỉ vội vàng nói “Cảm ơn”, cúi đầu muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng Alpha vẫn dùng sức túm chặt lấy cánh tay cậu, nơi bị siết chặt truyền đến một tia đau đớn.
“Sao chưa gì đã quên tôi vậy?” Thanh âm Alpha ngả ngớn, từ đỉnh đầu vang lên, “Thế mà tôi vẫn luôn nhớ cậu đấy, Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn ta, lúc này mới nhớ ra sự quen thuộc này đến từ đâu, là Alpha ngày đó cậu đụng phải ở bên ngoài ghế lô.
“Buông ra. Tôi không biết anh.” Cậu nhíu mày muốn thoát ra, laij bị kéo lại gần hơn.
“Cậu thơm thật đấy.”
Alpha cúi đầu ngửi quanh cổ cậu, bị Hứa Nguyên xoay người tranh đi, cậu không trong kỳ động dục, cảm xúc lúc này cũng coi như rất bình tĩnh, tin tức tố sẽ không tản ra, căn bản không ngửi được mùi gì cả, bởi vậy ý khiêu khích trong câu này càng trở nên rõ ràng.
Sắc mặt Hứa Nguyên lập tức lạnh đi: “Buông tôi ra.”
“Ai nha, đừng nóng giận nha.” Alpha thật sự thả tay ra, lộ ra ý cười đầy ẩn ý, “Tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi tên Trịnh Kỳ, từ giờ trở đi chúng ta tính là quen biết rồi nha.”
“Về sau……Sẽ càng quen thuộc hơn nữa đó.”
“Trịnh Kỳ? Là anh?” Hứa Nguyên nhớ tới lời Hứa Lâm Sơn vừa mới nói, ông ta nói công tử Trịnh gia Trịnh Kỳ đã hỏi thăm tin tức của cậu, lức ấy cậu chưa kịp nghĩ lại, giờ phút này mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, “Anh tìm tôi làm gì?”
“Cậu nói xem tôi có thể tìm cậu vì việc gì chứ? Chắc chắn không phải bàn chuyện làm ăn.” Trịnh Kỳ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như rắn kiếm mồi, dính dính nhớp nhớp bò khắp người cậu, hắn cười tà ác, mở miệng nói thẳng ý đồ, “Đương nhiên là tìm em để làm tình chứ sao.”
Hứa Nguyên cảm thấy ớn lạnh, mắng: “Bệnh thần kinh.”
Nói xong xoay người muốn rời đi, lại bị Trình Kỳ chặn lại, một tay ôm eo cậu, vuốt ve lên xuống dọc theo đường cong.
“Tiểu mỹ nhân, đi theo Kiều Duật có gì tốt chứ, chẳng bằng đi theo anh đi. Hiếm khi gặp được người hợp khẩu vị của tôi, muốn bao tiền, cậu ra giá đi?”
Cảm giác ghê tởm càng thêm rõ ràng, Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, đột nhiên quay qua tát hắn một cái, thừa dịp đối phương đang choáng váng, cậu lao nhanh vào ga tàu điện ngầm.
Mãi cho đến khi chen được lên tàu, bị đám đông vây quanh, cậu mới ngồi xụp dưới đất, thở hổn hển, sự ghê tởm và sợ hãi đồng loạt dâng lên, cậu siết chặt di động, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa nôn ra.
Đúng lúc này, di động “ong” một tiếng, Hứa Nguyên nén lại cảm giác khó chịu trong người, ấn mở điện thoại, liền thấy tin nhắn được gửi từ dãy số lạ:
Bảo bối, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ đến bộ dáng cậu ở dưới thân tôi khóc thút thít xin tha nhất định sẽ rất xinh đẹp, nghĩ thôi đã khiến cả người hưng phấn, tôi đã gấp lắm rồi, em nghĩ mình sẽ thoát sao?
Hứa Nguyên chịu đựng cảm giác buồn nôn, xóa tin nhắn, kéo số vào sổ đen, làm xong mọi chuyện, cậu mới phát hiện cả người mình đang phát run.