——————-Editor: Mèo———————–
Bởi vì câu nói về sớm một chút hai chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật của Hứa Nguyên, cả ngày Kiều Duật đều xao nhãng công việc, nhưng hắn cũng không rõ mình đang có tâm trạng gì. Nói chờ mong thì thật sự là cũng không đúng lắm. Nói thấp thỏm, vậy thì càng không phải.
Bởi vì hắn phát hiện, cho dù hắn cố gắng phân tích quan hệ của hắn và Hứa Nguyên hiện giờ như thế nào đi chăng nữa, đều không thể tìm ra được.
Chuyện xưa của bọn họ, bắt đầu theo một cách sáo rỗng, đến cả kết thúc cũng là kết thúc theo một khuôn sáo rỗng. Cái gọi là nhất kiến chung tình đã hoàn toàn vỡ nát.
Tóm lại, nó thực sự giống một câu chuyện cười thì đúng hơn: Từng yêu.
Từng yêu cũng từng hận.
Cuối cùng, yêu hận đan xen, hắn không dám nghĩ đến loại nào có ưu thế hơn loại nào, chỉ sợ chính mình thua là thua cả bàn cờ.
Cho dù thế nào thì loại quan hệ này quá phức tạp, phức tạp đến mức tất cả mọi việc đều không thể phân định rõ ràng, còn chẳng bằng đơn giản thô bạo một chút, dùng hai từ “hợp đồng” để khái quát.
Nhưng cho đến tận bây giờ, Kiều Duật bắt đầu hoài nghi, lúc trước hắn quyết định dùng cái loại giao dịch tiền sắc để trói chặt hai bọn họ lại cùng một chỗ là vì cái gì.
Kẻ thù cũ gặp mặt đều đỏ con mắt. Người yêu cũ gặp lại nhau cũng rất đỏ mắt. Đặc biệt là cái thể loại người yêu cũ lại còn là kẻ thù cũ chồng chất lên nhau, diễn đến bây giờ đã sớm tạo thành một cốt truyện vô cùng hoang đường.
Có lẽ lúc đó hắn không nên lựa chọn trở về, không nên cố chấp đặt sự thù hận lên đầu, thà rằng quên đi, coi nhau như người dưng nước lã, coi chuyện đó như là cái giá phải trả cho sự ngây thơ hồi niên thiếu. Từ đó về sau, Kiều Duật là Kiều Duật, Hứa Nguyên là Hứa Nguyên.
Nhưng hắn lại chọn kịch bản báo thù rửa hận, lại không có thiên phú diễn xuất, kết cục là ai trả thù ai còn còn chưa biết đâu.
Kiều Duật ngồi vào bàn làm việc, nhìn sắc trời dần dần tối đen bên ngoài cửa sổ, ký vào tập văn kiện cuối cùng, sau đó cầm áo khoác bước ra bên ngoài.
Lúc thanh âm mở cửa truyền đến, Hứa Nguyên vừa mới cho mì vào nồi, đảo qua hai lần, sợi mì dần chìm vào trong nước, làm xong chuyện này vội vàng từ phòng bếp ló đầu ra, cười với Kiều Duật: “Anh về rồi sao, bữa tối sắp xong rồi.”
Toàn bộ cảnh trước mắt thật ấm áp, cậu cũng nhìn vô cùng vui vẻ.
Nhưng đáng lẽ phải thêm từ giả dối ở đó thì mới đúng.
Kiều Duật lập tức đi thẳng lên lầu thay quần áo, chờ khi hắn xuống, Hứa Nguyên đã ngồi sẵn ở bàn chờ.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, nhìn trên bàn chỉ có hai bát mì, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, phá lệ chủ động nói chuyện: “Chỉ có mì?”
“Vâng ạ.” Hứa Nguyên cúi đầu húp một ngụm nước, “Không phải sinh nhật anh sao, mì trường thọ đó.”
Kiều Duật không nói nữa, nhưng hắn nhớ rõ trước kia luôn có bánh sinh nhật mà nhỉ. Tuy hắn không thích đồ ngọt, chẳng bao giờ động đến.
Nhìn có vẻ, buổi chúc mừng sinh nhật này đặc biệt làm cho có lệ vậy.
Nhưng mà, quan hệ hai người hiện tại, nói chúc mừng lại càng có vẻ hoang đường buồn cười hơn.
Vì thế hắn cúi đầu trầm mặc ăn mì, Hứa Nguyên ngồi đối diện ăn rất nhanh, vài miếng đã ăn hết bát mì, sau đó liền vội vã chạy ra phòng khách lấy thứ gì đó. Lúc trở về, trên tay cầm theo ngọn nến sinh nhật, tủm tỉm cười đặt trên mặt bàn.
“Mau ước đi.”
“Mau ước đi!”
Kiều Duật bị Hứa Nguyên lôi kéo tay đẩy đến trước bàn, trên đầu còn đội chiếc mũ sinh nhật ngớ ngẩn.
“Nhất định phải ước à, đều là chuyện lừa trẻ con, ước nguyện có thể thực hiện được hay không đều phụ thuộc vào sự nỗ lực, chẳng liên quan đến việc bản thân ước cái gì đâu.”
Hứa Nguyên bị lí lẽ của hắn làm cho sửng sốt: “Sao em không phát hiện ra anh thẳng như vậy nhỉ, đây là sinh nhật mười tám tuổi của anh, không ước nguyện thì rất phí đó.”
“Được, được.” Kiều Duật không còn cách nào khác đành phải đồng ý, sau đó còn tiếp tục mặc cả, “Sau khi ước xong, em phải thưởng cho anh đấy.”
Hứa Nguyên lại bị sự vô lý của hắn làm cho khiếp sợ, nhón chân vỗ đầu hắn một cái: “Có quà rồi mà, anh còn muốn thưởng cái gì nữa hả?”
“Ừm……….” Kiều Duật kề sát vào lỗ tai cậu cười xấu xa, “Hôn anh một cái.”
Omega lập tức đỏ mắt, đẩy mạnh hắn ra, “Lưu manh.”
“Vậy em đồng ý rồi đó.” Kiều Duật cười sau đó thẳng người dậy, nhắm mắt lại bắt đầu nghiêm túc ước nguyện.
Ánh nến nhu hòa bao phủ lấy hắn, cả người toát ra vẻ ôn nhu lại bình thản. Alpha vừa rồi vẫn còn nói giỡn lập tức thu hồi tâm tư chơi đùa, dùng lòng thành kính xưa nay chưa từng có nói:
“Hy vọng chúng ta sẽ mai mãi bên nhau.”
Nến sinh nhật sắp cháy hết, Kiều Duật vẫn chưa có ý định muốn ước, Hứa Nguyên có chút thấp thỏm thúc giục, “Anh không muốn ước à, thật lãng phí….”
“Lãng phí thì lãng phí.” Kiều Duật đột nhiên đứng lên, xoay người đi lên lầu, “Dù sao cũng không thể thực hiện.”
Có những ước nguyện cho dù cố gắng đến thế nào thì cũng chẳng thể thành sự thật, cũng chỉ là một sự kí thác hư vô mờ mịt.
Tốt hơn là không có từ ban đầu thì sẽ không phải chờ mong.