Ngay lúc Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại chuẩn bị quay trở lại, thì Từ Thiên Phương cũng vội vã từ trên xe chạy xuống. Cô không biết được anh là muốn làm gì, đã thoát ra ngoài rồi, còn cần gì phải quay lại cái nơi đầy rẫy cạm bẫy kia.
"Thiên Kỳ, anh lại tính đi đâu vậy?" Cô không giấu được sự tò mò hỏi anh.
"Em sao lại ở đây?" Trông thấy cô anh còn bất ngờ hơn.
"Dù sao em cũng là mẹ của tụi nhỏ, em không thể cứ ở yên mà không lo được!" Cô nhẹ giọng đáp, lúc này giữa hai người lại trở nên ngượng ngùng hơn.
"Bây giờ anh còn một chuyện cần phải làm, em và con cứ rời khỏi đây trước đi! Sau khi quay lại anh sẽ giải thích!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhìn cô đáp, anh hiện tại còn có chuyện gấp hơn phải xử lý.
Anh muốn biết liệu người ở trong đó có phải là anh trai của mình hay không? Và tại sao anh ấy vẫn còn sống, nhưng lại không muốn trở về?
"Ân Vệ, bảo vệ tốt mẹ con cô ấy!" Anh gấp gáp dặn dò, rồi quay người chạy vào căn cứ của SNKE.
Từ Thiên Phương mặc dù có thể yên tâm khi hai đứa trẻ đã an toàn, nhưng bây giờ cô lại lo lắng cho anh. Cô thật sự không dám nghĩ tới, nếu như anh không quay lại, thì cô nên nói thế nào với hai đứa trẻ đây.
"Anh tốt nhất phải bình an quay lại!" Cô khẽ thì thầm, rồi đi đến ôm hai đứa trẻ vào lòng vỗ về.
...
Bên trong đèn lúc này đã sáng trở lại, bọn lính đánh thuê cũng bị hạ gục không ít, nhưng chỉ một người thì không thể nào tiêu diệt hết bọn chúng được.
"K, tại sao mày dám phản bội bọn tao hả? Thằng chó chết!" Một tên phẫn nộ gầm lên, hắn không ngờ lại bị chính người của mình đâm sau lưng.
Mà Black sau khi bị trúng kế của Hoàng Phủ Thiên Kỳ, tay của ông ta đã bị thương nặng, máu không ngừng chảy lách tách trên sàn nhà. Người mà ông ta tin tưởng, vậy mà bây giờ lại dám phản bội ông ta, cục tức này ông ta nuốt không trôi được.
"Thằng khốn, mày dám phá hoại kế hoạch của tao! Nếu như ngày hôm này Hoàng Phủ Thiên Kỳ không chết, vậy thì mày lấy cái mạng chó của mày thế vào đi!" Ông ta khuôn mặt bây giờ méo xệch, hận không thể giết chết K ngay lúc này.
Mà K cũng đã bị thương, hắn đang ẩn nấp ở một nơi tối, tạm thời bây giờ không thể trực tiếp đối đầu với đám lính này, cần phải chờ người chi viện đến.
"Chết tiệt thật, không cầm máu được! Hừm, không biết thằng nhóc và hai đứa trẻ đã trốn thoát hay chưa!" K thở dốc, hắn đang cố băng bó cho cánh tay bị thương.
"Khôn hồn thì mau bước ra đây nạp mạng, nếu không tao mà tìm thấy mày rồi, sẽ biến mày thành cái tổ ong!" Bọn chúng không biết được vị trí của K, chỉ có thể lớn giọng dọa nạt.
"Đoàng, Đoàng, Đoàng!" Ngay lúc bọn chúng còn đang loay hoay tìm kiếm, thì một loạt tiếng súng nổ vang lên.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã quay lại, theo sau còn có quân đội Hoàng Gia yểm trợ, chuyện này Black không nghĩ đến, lần này ông ta tính toán sai rồi. Con dấu bị vỡ rồi, người của mình cũng chết không ít, thành bại đã rõ hơn ban ngày.
"Bùm!" Ngay lúc bọn chúng còn chưa kịp trở tay, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã nhắm vào những thứ được kết nối với nguồn điện, để tạo ra một vài vụ nổ.
"Khốn kiếp...tên Hoàng Phủ Thiên Kỳ chết dẫm này, ông đây sẽ giết chết chúng mày để trả thù!" Black như phát điên khi nhìn đội lính tinh nhuệ của mình bị hạ gục từng tên, ông ta không khuất phục mà tự cầm súng lên chiến đấu.
Mặc dù đã bị đánh úp, nhưng đây vẫn là địa bàn của ông ta, cho nên muốn thắng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
"Thằng nhóc lì lợm này, sao còn quay lại cơ chứ?" K núp trong tối không nỡ nhìn em trai tự đâm đầu vào rọ, hắn băng bó vết thương qua loa rồi lại cầm vũ khí xuất hiện.
"Anh, thật sự là anh rồi!" Mặc dù đang chống trả với người của SNKE, nhưng khi thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện, Hoàng Phủ Thiên Kỳ không kiềm được mà kêu lên.
"Thiên Kỳ, đừng đứng đực ra đó nữa, mau xử lý chúng đi! Giống như cách mà trước đây chúng ta từng làm, em nhớ chứ?" K một bên nã đạn vào lũ người kia, một bên lại lớn tiếng gọi Thiên Kỳ.
"Vâng, em vẫn luôn nhớ!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ khoé môi không ngừng cong lên, bây giờ thì anh đã chắc chắn người trước mặt là anh trai của mình rồi.
Dù không biết tại sao anh ấy vẫn còn sống, nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, hai người cần phối hợp để triệt tiêu lũ người xấu xa này.
"Thiên Kỳ, bên trái của em!" K liên tục đứng chỉ đạo, quả nhiên hai anh em đều không phải loại người dễ xử lý, Black chắc bây giờ cũng đang rất rối trí.
"Vâng!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ phối hợp vô cùng nhịp nhàng, bọn lính đánh thuê này thật không phải đối thủ của hai anh em họ, chỉ có thể cam chịu bị đánh cho tan tác.
Khung cảnh lúc này trở nên náo loạn, hai bên không ai nhượng bộ ai, mà vũ khí cũng đã hết đạn, bọn họ chỉ có thể sử dụng tay không để đánh.
"Ha, bây giờ thì tốt rồi, không còn vũ khí nữa, để xem võ thuật của ai cao siêu hơn!" Black cơ thể loạng choạng, ông ta ném khẩu súng đen trên tay xuông đất.
"Vậy thì cứ xông lên một lượt đi, xem thử ai lợi hại hơn!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ và K cũng vứt đi vũ khí, mặt đối mặt với ông ta.