Mặc dù như vậy nhưng Lucas vẫn rất lo, từ trước đến nay bộ môn đua ngựa này cực kỳ nguy hiểm. Lỡ không may mà té khỏi ngựa nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì có thể gãy cổ đến mất cả mạng, hắn không lo làm sao được.
Mà lúc này Đông Phương Ngọc Châu cũng nhìn thấy hai người, cô ta không ngần ngại mà bước đến chỗ Từ Thiên Phương nói." Scarlet tiểu thư, cô đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không? Thật sự là muốn tranh giành với tôi đến cùng sao?"
" Vương Hậu, người bây giờ là muốn tôi rút lui sao? Thật xin lỗi, trong từ điển của tôi không có hai từ rút lui đó! Một khi tôi đã quyết, thì sẽ không bao giờ từ bỏ!" Từ Thiên Phương nhàn nhạt cười đáp, rồi lại vuốt ve con ngựa của mình.
Thật ra trong lòng cô có hơi lo lắng, bởi trong chuồng ngựa chỉ có mỗi con ngựa màu nâu đỏ này là tốt nhất, cho nên cô đành phải chọn nó. Cô cũng chỉ có thể cầu nguyện, để con ngựa này dễ sai bảo một chút.
" Được, nếu đã vậy thì tôi không còn gì để nói nữa! Chúng ta sẽ chạy vòng đường đua năm trăm mét, ai đến trước người đó thắng. Cũng mong là cô hiểu rằng, nếu như trong lúc thi đấu xảy ra tai nạn, tôi sẽ không chịu trách nhiệm!" Thấy không thể khuyên nhủ được cô, Đông Phương Ngọc Châu hậm hực nói xong liền rời đi.
Đã đến giờ, cả hai người bắt đầu nhảy lên ngựa. Từ Thiên Phương động tác nhanh gọn dứt khoát, cô nhẹ nhàng phóng lên lưng con ngựa, khí chất cao ngạo khiến người ta phải ngước nhìn. Một bên Đông Phương Ngọc Châu thấy dáng vẻ thuần thục của cô, cô ta có chút lo lắng.
" Hừ!" Cô ta khẽ hừ lạnh một tiếng.
Hai người đã chuẩn bị xong, liền sau đó Trác Bách Hợp lên tiếng, bà ấy đứng ra làm trọng tài cho họ." , , ! Bắt đầu!" Tiếng của bà ấy vừa dứt, thì một phát súng cũng bắn thẳng lên cao.
Hai con ngựa lúc này lao nhanh về phía trước, nhưng vì có chút không quen, nên Từ Thiên Phương và tuấn mã của mình gặp chút bất lợi. Trong khi đó Đông Phương Ngọc Châu người và ngựa đã quen đường đua, bọn họ nhanh chóng vượt lên dẫn trước họ một khoảng cách. Con ngựa của cô ta không tồi, mới bắt đầu đã phi nước đại.
Trái ngược với cô ta, mặc dù trước khi thi đấu Từ Thiên Phương đã giao lưu, nhưng con ngựa của cô bản tính khó mà thuần hoá được. Dù cô đã cố trấn an nó rồi, nhưng chạy được vài bước, nó đã bắt đầu ghì lấy cổ muốn tạo phản. Chẳng những không chịu phối hợp, mà còn tỏ ra tức giận với cô.
" Híiiii!" Nó hí lên một tiếng lớn, chân sau đá lên cao muốn hất văng cô xuống đất.
Từ Thiên Phương cũng vì vậy mà mấy lần muốn ngã xuống ngựa, nhưng may mắn là kinh nghiệm của cô rất tốt. Cô cố gắng ghì chặt dây cương, hai chân cũng ôm thật chặt bụng con ngựa. Rất may là sau đó cô đã có thể khống chế nó được một chút, nhanh chóng mà đuổi theo Đông Phương Ngọc Châu.
Ở trên khán đài Lucas cực kỳ lo lắng cho cô, mồ hôi trên người hắn tuôn ra ướt đẫm, nếu cô không may ngã ngựa bị thương, hắn có trăm cái miệng cũng không biết nói thế nào với Daniel.
" Tiểu thư, cô có cần vì một mảnh đất mà mạo hiểm như vậy không? Nếu để ngã thì không chết cũng tàn phế!" Hắn lo lắng kêu lên, tự trách bản thân lúc đầu không nên để cô cưỡi con ngựa ngỗ nghịch này.
" Híiiii!" Đột nhiên bên dưới con ngựa của Từ Thiên Phương lại hí lên thật dài, tốc độ của nó dường như đang tăng lên từng phút từng giây.
Mọi người trên khán đài bất ngờ kêu lên đầy kinh ngạc, làm sao mà con ngựa khó tính kia lại có thể chạy nhanh như vậy. Nó chẳng khác nào một mũi tên đang lao vút trong gió, khiến người ta phải bất ngờ.
" Sao cô ta lại chạy nhanh như vậy được thế? Lúc nãy không phải vẫn còn rất chật vật sao?" Một người ngưỡng mộ kêu lên.
" Đúng vậy, như thế này sẽ nhanh bắt kịp Vương Hậu thôi!"
" Cô ta chạy nhanh thì sao chứ? Vương Hậu của chúng ta cũng đang tăng tốc kia kìa, làm sao cô ta có thể thắng!" Mấy người ngồi trên khán đài chỉ trỏ bàn tán, bọn họ có vẻ rất thích Đông Phương Ngọc Châu.
" Ừm, cô nói cũng đúng, làm sao có thể thắng nổi Vương Hậu của chúng ta?"
Bên dưới đường đua, Từ Thiên Phương càng lúc chạy càng nhanh hơn, bên tai cô chỉ còn có thể nghe thấy tiếng gió thét gào, cảnh vật xung quanh cứ thế mà vụt qua. Nhưng cô lại thấy vô cùng sảng khoái, tốc độ này cô rất hài lòng, còn có thể đắm chìm vào ngọn gió lạnh.
Khoảng cách của hai người mỗi lúc lại càng gần nhau hơn, điều này làm cho Đông Phương Ngọc Châu bất an. Cô ta liên tục quất roi vào mông ngựa, ra lệnh cho nó chạy thật nhanh." Cha!"
Ngựa của cô ta là ngựa thuần chủng, một trong những giống ngựa chạy nhanh nhất thế giới, cô ta không thể để thua Từ Thiên Phương được.
" Cha!" Ở đây Từ Thiên Phương cũng giơ cao roi của mình lên, cô quất vào con ngựa điều khiển nó. Âm thanh lúc này như bị nghiền nát trong gió, thần thái của cô cực kỳ tự tin, cứ như là không gì có thể ngăn cản được đích đến của cô.
Liền ngay sau đó, con ngựa dũng mãnh mang cả cô nhảy vọt lên trên cao, một màn này khiến những người đang có mặt trên khán đài há hốc mồm đầy kinh sợ.
" Tiểu thư!" Mà Lucas hồn như lìa khỏi xác, hắn thất thanh kêu lên.