"Tiểu Lạc Lạc, tại sao cho rằng người đó là cha?"
Phương Thê vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tiểu Lạc Lạc ngẩng đầu nghĩ một lát, hỏi ngược lại: "Không phải cha sao?"
Phương Thê im lặng, cô cũng thiệt là, chẳng lẽ còn trông cậy vào một đứa bé hai tuổi nói ra cái gì sao?
Chỉ là mặc kệ ra sao, tiểu Lạc Lạc là của cô, Cô sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp đi.
"Ơ, cái gì cha, mình bỏ lỡ chuyện quan trọng gì sao?"
Lúc này, Tô Tiểu Mạt mang theo Tiểu Dạ trở lại, gương mặt Tô Tiểu Mạt đỏ ửng, mà sắc mặt Tiểu Dạ hơi tái nhợt.
"Tiểu Mạt, em thiệt là."
Phương Thê không trả lời, chẳng qua là trợn mắt nhìn Tô Tiểu Mạt một cái, sau đó dịu dàng hỏi: "Tiểu Dạ, con không sao chứ?"
Tiểu Dạ lắc đầu một cái, "Mẹ, con không sao."
Bé cũng không thể nhận thua.
"Thê Thê, đừng căng thẳng vậy, bé trai đi, tại sao có thể vô dụng như vậy?"
Tô Tiểu Mạt ôm Tiểu Dạ một cái, nói: "Có phải không, Tiểu Dạ?"
"Ừ, con không có chuyện gì, mẹ."
Tiểu Dạ hiểu chuyện mà nói.
Bé mặc dù hơi khó chịu, nhưng không muốn Phương Thê lo lắng, hơn nữa bé cũng không muốn bị Tô Tiểu Mạt cười nhạo.
"Thê Thê, chị xem Tiểu Dạ cũng nói như vậy, còn chị nữa vẫn chưa trả lời em vấn đề vừa rồi."
Phương Thê còn chưa có mở miệng, tiếng của tiểu Lạc Lạc ngược lại vang lên trước.
"Lạc Lạc thấy chaa, mẹ nói không phải là cha? Có phải cha không?"
Tô Tiểu Mạt thu hồi gương mặt cười giỡn, nhẹ giọng hỏi: "Thê Thê, chị gặp anh ta sao?"
Mặc dù Phương Thê chưa bao giờ nhắc tới, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu.
Phương Thê gật đầu một cái, lại không nói thêm gì nữa.
Những chuyện này, cô không muốn nhắc trước mặt Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ.
Tô Tiểu Mạt cũng hiểu, cho nên không hỏi nhiều nữa.
Nếu như Phương Thê muốn nói, tự cô ấy sẽ nói ra.
Nếu như cô ấy không muốn nói, Cô cũng sẽ không bức bách cô ấy.
Cho đến ban đêm lúc Tô Tiểu Mạt muốn ngủ, Phương Thê mới ôm đầu gối xuất hiện trong phòng cô.
"Tiểu Mạt."
Cô tựa vào cửa nhẹ nhàng kêu.
Ở trong phòng, cô nghĩ thật lâu, lại phát giác mình càng nghĩ càng loạn.
Tô Tiểu Mạt kéo chăn ra, cười nói: "Thê Thê, tới đây, chúng mình rất lâu không có cùng nhau ngủ."
Phương Thê đi tới, nằm ở trên giường, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Tiểu Mạt, nếu như một người đàn ông sau khi tổn thương em lại nói cho em biết anh ấy yêu em, sau đó lại luôn làm ra một chút chuyện khiến người khác động lòng, em nói nên làm sao?"
Có chút đau đớn cũng không phải theo thời gian sẽ biến mất, chỉ là mình cho rằng biến mất hay khép lại, nhưng đợi đến gặp lại lần nữa, mới biết những vết thương kia vẫn máu chảy đầm đìa. Trái tim cô vẫn con đau.
Anh làm những thứ kia, ánh mắt của anh, cũng làm cho cô mê mang, tuy nhiên nó lại không dám mở ra một bước nữa.
Nói cô nhát gan cũng tốt, nói cô mềm yếu cũng được.
Bởi vì dũng khí của cô ngay từ năm đó cũng đã dùng hết.
"Thê Thê, em đã từng cùng một người đàn ông ra sống vào chết, em cho rằng trên đời này ai cũng có thể gạt em, nhưng anh ấy sẽ không, nhưng không nghĩ tới người gạt em sâu nhất chính là anh ấy."
Ánh mắt của Tô Tiểu Mạt có chút tĩnh mịch, sâu kín nói: "Anh ấy rất lạnh lùng, em cho rằng bản tính của anh ấy, bởi vì anh ấy có thể vì em mà chết. Nhưng đợi đến khi phát hiện chân tướng một chuyện, em mới hiểu được anh ấy cũng biết dịu dàng, tuy nhiên nó không phải vì em. Tất cả chỉ vì em tự mình đa tình mà thôi."
"Tiểu Mạt."
Phương Thê không khỏi kêu một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô và Tô Tiểu Mạt nhắc tới chuyện quá khứ của mình, cũng là lần đầu tiên Tô Tiểu Mạt nói đến người đàn ông trong lòng mình.
"Em không sao, em sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy."
Tô Tiểu Mạt cười cười với Phương Thê, chỉ là trong tươi cười lại có chút khổ sở.
Nghề nghiệp của Tô Tiểu Mạt rất đặc biệt, điểm này Phương Thê cũng có thể đoán được.
Giống như Italy có Mafia, cái thế giới này cũng còn có rất nhiều chuyện người thường không cách nào tưởng tượng.
Mà Tiểu Mạt vừa lúc là một cái trong số đó mà thôi.
Chỉ là cái này cũng không đại diện cái gì, đối Phương Thê mà nói, Tô Tiểu Mạt chính là Tô Tiểu Mạt mà thôi.
"Nhưng mà Thê Thê, cuộc sống chỉ có một lần, em đã trải qua rất nhiều đau khổ, cho nên em như Lưỡng Bại Câu Thương (cả hai đều cùng thua thiệt), em cũng sẽ cùng anh ấy dây dưa dến cùng. Dù xuống Địa ngục, em cũng sẽ kéo anh ta cùng xuống. Muốn sống cùng nhau sống, muốn chết cùng chết. Em sẽ không chịu được lúc em thống khổ muốn chết, thế nhưng anh ta lại một mình hạnh phúc. Tình yêu, vốn chính là một cuộc chiến. Có thể máu chảy đầm đìa, cũng có thể thảm đạm kết thúc, nhưng mình không đi liều mạng, vậy cũng chỉ có thể bị đánh bại."
Tiếng Tô Tiểu Mạt nhàn nhạt, thậm chí ngay cả tâm tình cũng nhàn nhạt, tuy nhiên nó đánh mạnh vào lòng Phương Thê.
Cô chưa từng nghĩ tới Tiểu Mạt đối với tình yêu lại cực đoan như vậy.
Nhưng có lẽ cũng bởi vì quá yêu, cho nên mới bất chấp tất cả thôi.
Cùng cô ấy so sánh với, tựa hồ chính mình lại mềm yếu không ít.
"Cho nên, nếu như trong tâm thật sự không quên được anh ta, sao không lại đi thử một lần."
Tay Tô Tiểu Mạt dời đến trước ngực Phương Thê, nhẹ nhàng vẽ loạn.
"Chúng mình nơi này đều có một đạo vết thương vẫn chưa khép lại, cho nên kết quả xấu nhất cũng chính là khiến đạo vết thương lại sâu thêm một chút, tiếp tục đau đớn. Hoặc là, đạo vết thương này sẽ được khép lại."
Cô dừng một chút, lại nói: "Thê Thê, em hi vọng chị có thể hạnh phúc."
Tô Tiểu Mạt ở trong lòng khe khẽ thở dài, cô cũng muốn đi tranh, nhưng mà cô ngay cả anh ấy ở nơi nào cũng không biết.
Anh ấy hoàn toàn biến mất ở thế giới của cô, cô tìm mọi cách cũng không thấy.
Thiên đường, địa ngục, không có anh ở, đều giống nhau.
Chỉ là cũng may, Cô còn có Phương Thê, cho nên trong lúc tìm anh gần như tuyệt vọng, Cô bay đến nơi này.
Ít nhất còn có một người nguyện ý sưởi ấm cho cô.
Cô vươn tay, thật chặt ôm lấy Phương Thê.
"Tiểu Mạt."
Phương Thê cảm thấy người Tô Tiểu Mạt có một chút run rẩy.
"Thê Thê, em không tìm được anh ấy."
Tìm khắp mọi nơi cũng không thấy.
"Tiểu Mạt."
Phương Thê không biết làm sao an ủi cô ấy, chỉ có cô ấy chặt hơn.
Tình yêu, là con dao lưỡi, khiến người khác cảm thấy ngọt ngào, cũng làm cho người ta thống khổ.
Họ đều là người chịu thưởng tổn, nhưng ít nhất hai người còn có thể sưởi ấm cho nhau.
"Thê Thê, đi gặp anh ta một mặt đi, nếu như chị cảm thấy không nguôi giận, có thể tìm chút chuyện tới khảo nghiệm anh ta."
Tô Tiểu Mạt ở trong ngực Phương Thê tựa hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói: "Em nhất định sẽ tìm được anh ta, đến lúc đó nhất định phải hành hạ anh ta đã đời."
Nhưng là ngoài miệng nói những lời hung ác hơn nữa, quyết tâm lớn hơn nữa, lúc chân chính gặp gỡ vẫn sẽ mềm lòng.
Đây là chuyện ngay cả mình cũng khống chế không được.
"Ừ, có một số việc cũng nên ngay mặt hỏi rõ ràng."
Phương Thê suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Mặc kệ cuối cùng sẽ ra sao, ít nhất cũng không phải làm rõ ràng.
Cô không phải không thừa nhận, xem như ba năm đã qua, dù mình cố ý quên lãng, cô vẫn không quên được anh.
Mặc kệ là yêu, cũng không quản là hận, bởi vì để ý, cho nên mới phải tồn tại.
"Ừ, em đem dũng khí của em cho chị mượn."
Cô cả đời này, nhiều nhất có lẽ chính là dũng khí.
Nhưng là cuộc sống vốn đã đủ thất bại, mình không có dũng khí nữa, vậy thì thực sự chỉ có thể cả đời giống như này rồi.
"Tiểu Mạt, em nhất định có thể tìm được anh ta."
"Ừ, đến lúc đó chị cũng đem dũng khí của mình cho em mượn."
"Được."
Tay của các cô nằm cùng nhau rất chặt, đây là tình hữu nghị giữ hai cô gái.