Thiệu Vinh săn sóc Du Chu cả ngày, quan sát cậu ăn cơm tối, cuối cùng ôm Du Chu đi ngủ.
Sáng hôm sau Thiệu Vinh tỉnh giấc, phát hiện Du Chu đã chẳng còn nằm bên, chỉ để lại một tờ giấy ghi “Em đi làm trước”, trên bàn còn có điểm tâm nóng hổi.
Tay nghề của Du Chu cực kì tốt, ngay cả cháo bình thường cũng nấu rất ngon.
Thiệu Vinh vốn có đầu bếp riêng từ bé, thích xơi món gì thì xơi món đó, ngấy rồi có thể thay người. Song chả rõ nguyên nhân, thời điểm trông thấy bát cháo cùng đồ ăn kèm trên chiếc bàn nho nhỏ, Thiệu Vinh bỗng cảm giác đôi chút khác biệt.
Du Chu quá dễ dỗ dành, nhỡ bị kẻ khác lừa mất thì tính sao đây?
Nếu đổi thành Thiệu Vinh, bản thân ngã ốm còn bị người ta quy chụp nghi ngờ như vậy, dám lột sạch đồ kiểm tra, hắn nhất định sẽ trở mặt đạp đối phương ra khỏi cửa ngay.
Thiệu Vinh dùng xong điểm tâm ngon lành, lòng càng khắc khoải.
Hôm qua Du Chu kể chuyện về vị Lí tiên sinh nọ cho hắn, bảo cái gì mà tình cờ gặp ở bệnh viện, Lí tiên sinh ngồi tâm sự việc cũ thì đòi nhận cậu làm em trai kết nghĩa.
Thiệu Vinh nghe xong chỉ muốn xù lông, nể tình Du Chu ngã ốm mới không phát rồ.
Thời đại nào rồi mà còn anh em kết nghĩa, thằng cha kia muốn nhận em trai vơ bừa cũng được một rổ, tìm Du Chu làm cái thá gì?
Thiệu Vinh càng nghĩ càng bực, hắn chưa vội đến công ty, mà là sang căn hộ mua cho Du Chu lần trước đi dạo một vòng, gọi điện nhờ người tìm công ty nội thất tốt nhất tới lắp đặt tử tế.
Căn hộ hắn muốn tặng đương nhiên phải cực đầy đủ, là kiểu đầy đủ có thể chuyển vào ở ngay. Lần trước Du Chu từ chối, nên hắn cũng chả buồn gấp gáp, căn hộ xe cộ chỉ là chuyện nhỏ đối với Thiệu Vinh, chẳng cần thiết tranh cãi ầm ĩ vì nó.
Bấy giờ nhìn lại, Thiệu Vinh cảm thấy căn hộ này quá lạnh lẽo, không giống có người sinh sống. Thiệu Vinh nhớ đến sở thích của Du Chu, để người ta san bằng căn phòng bên cạnh nhà bếp, mở rộng nhà bếp gấp đôi, còn sắm thêm các dụng cụ nấu nướng.
Thiệu Vinh không biết nấu nướng, hai mươi mấy cái xuân xanh chưa từng mò vào bếp, thế nhưng hắn có tiền, chỉ cần giao việc cho đối tượng đáng tin xử lí là ổn rồi.
Thiệu Vinh nêu hết mọi yêu cầu của mình, bảo người ở công ty nội thất gởi bản vẽ trước đêm nay cho hắn.
Xong xuôi chuyện này, Thiệu Vinh mới lái xe trở về công ty vội giải quyết công việc. Tới chập tối gần giờ tan tầm, Thiệu Vinh nhận được bản vẽ từ phía công ty nội thất.
So với phong cách đúng quy đúng củ ngày xưa, bản vẽ hiện tại trông vừa ấm áp vừa thư thái, dưới sự yêu cầu của hắn, nhà bếp còn tách riêng một bản vẽ mới.
Thực tế cũng chả thay đổi gì quá lớn, nhưng lại trông hoàn toàn khác biệt.
Thiệu Vinh rất hài lòng.
Thiệu Vinh lái xe đến trung học thứ mười tám, vì sát giờ tan học nên cổng trường chật ních xe cộ, Thiệu Vinh bèn gọi điện cho Du Chu.
“Thiệu Vinh?” Âm thanh ngờ vực của Du Chu nhanh chóng vang lên.
“Tôi đang ở gần trường cậu.” Thiệu Vinh quan sát xung quanh, phát hiện một quán KFC, hững hờ bảo, “Đối diện quán KFC, xe đông quá tôi không lái vào được, cậu xong việc thì chạy ra tìm tôi đi.”
Du Chu thoáng ngây người.
Thiệu Vinh chả chờ cậu trả lời liền gác máy, tựa vào vô-lăng chơi game.
Chẳng mấy chốc, tốp học sinh đua nhau ùa ra khỏi cổng trường, có tụm năm tụm ba cùng về nhà, có trèo lên xe bố mẹ hoặc tài xế.
Thiệu Vinh hạ cửa sổ quan sát bên ngoài, nhanh chóng trông thấy Du Chu.
Có vài lũ nhóc lẽo đẽo theo sau Du Chu, nom có vẻ đang mồm năm miệng mười kể với cậu chuyện gì đấy.
Cho dù Du Chu nom rất điềm tĩnh, song Thiệu Vinh vẫn nhận ra cậu khó xử.
Du Chu giống hệt một con thú nhỏ vừa nhạy cảm vừa nhút nhát, nhiệt tình quá mức sẽ dọa cậu bỏ chạy.
Thiệu Vinh mở cửa bước xuống xe, tựa hờ trước cửa khoan thai vẫy Du Chu. Lũ nhóc kia vừa thấy Thiệu Vinh và chiếc xe sang trọng của hắn, lại quay sang nhìn Du Chu, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Du Chu lúng túng nói: “Bạn tôi đến tìm tôi, tôi đi trước nhé.”
“Bác sĩ Du đi đi ạ!” Tụi học sinh chả thèm e dè tí nào, mắt sáng quắc ngắm chiếc xe thể thao huênh hoang của Thiệu Vinh, thậm chí tới khi Thiệu Vinh chầm chậm lái theo hàng dài đằng trước vẫn còn lưu luyến khôn nguôi.
Trên xe, Du Chu bồn chồn nắm chặt dây an toàn, hỏi Thiệu Vinh: “Sao tự dưng anh tới đây?”
Thiệu Vinh bảo: “Tới xem thử là công việc gì mà khiến cậu tiếc rẻ đến vậy.” Trùng hợp gặp đèn đỏ, Thiệu Vinh ngừng xe ngoảnh nhìn trường trung học thứ mười tám, “Môi trường cũng khá đấy, lũ oắt con kia trông rất thích cậu.”
Du Chu chẳng biết nên trả lời sao nữa.
Lúc Thiệu Vinh nhắc đến chuyện từ chức cậu chỉ đối phó cho qua, cơ bản chả định nghỉ thật, thời khắc trông thấy cuộc gọi từ Thiệu Vinh cậu giật bắn cả mình, sợ Thiệu Vinh sẽ trực tiếp đệ đơn từ chức hộ cậu.
Thiệu Vinh chính là một kẻ ngông cuồng có thể làm ra chuyện như vậy.
Thiệu Vinh thấy vẻ mặt Du Chu muốn nói lại thôi, hắn liếc nhìn tín hiệu đèn chuyển xanh, lái xe chở Du Chu đi nhà hàng thường xuyên ghé qua.
Du Chu rất hiếm khi ra ngoài cùng Thiệu Vinh, mấy tháng đầu vừa quen nhau Thiệu Vinh cũng hay dẫn cậu đi vài buổi tụ họp, đáng tiếc Du Chu không hợp với bạn bè Thiệu Vinh lắm, cư xử đầy lúng túng.
Nên về sau Thiệu Vinh chẳng miễn cưỡng cậu nữa.
Sâu trong thâm tâm Thiệu Vinh, người như Du Chu chỉ phù hợp ngoan ngoãn nuôi ở nhà, mỗi ngày nghiên cứu vài công thức mới, xào xào sấy sấy thứ gì đó. Rõ ràng người càng nhiều cậu càng bứt rứt bất an, cớ sao còn phải vất vả ra ngoài làm việc chứ?
Thiệu Vinh đặt trước một phòng riêng, gọi những món mình thích ăn, kế đó chuyền thực đơn sang để Du Chu tự chọn.
Du Chu khôi phục tâm trạng tốt, cậu quan sát thực đơn, cuối cùng ngoan ngoãn gọi hai món ăn dưới cặp mắt hầm hè của Thiệu Vinh.
Bấy giờ Thiệu Vinh mới thoáng hài lòng, hắn xua nhân viên phục vụ đi, xáp lại gần thơm đôi má Du Chu.
Toàn thân Du Chu cứng còng, liếc nhìn cửa phòng đang khép hờ theo bản năng.
Thiệu Vinh mỉm cười vươn tay cởi khăn quàng cổ giúp cậu, nói: “Trong phòng có lò sưởi, đừng quấn chặt đến vậy.”
Món ăn chưa dọn ra nhanh vầy được, Thiệu Vinh bật di động lên, đưa bản vẽ sửa lại do công ty nội thất gởi tới cho Du Chu xem: “Cậu thấy thiết kế thế nào? Tôi gọi người san bằng căn phòng bên cạnh nhà bếp, mở rộng diện tích nhà bếp gấp đôi.”
Du Chu ngẩn ngơ.
Nhà bếp trong bản vẽ vừa hoành tráng vừa sáng sủa, có cửa sổ thoáng mát, có căn bếp to tướng, kiểu dáng tủ bát và giá đỡ thì vô cùng đẹp.
Dẫu cho màn hình di động chẳng đủ lớn, Du Chu không thể chân chính ngắm rõ toàn cảnh được, song cậu vẫn nhanh chóng bị nó chinh phục.
“Trước kia từng ngỏ ý tặng căn hộ này cho cậu, cậu lại từ chối.” Thiệu Vinh nói, “Cậu xem, hiện tại chúng ta cũng đi gặp phụ huynh rồi, chắc chắn mẹ tôi sẽ chạy tới nhà chúng ta kiểm tra. Cậu bảo tôi giải thích với mẹ kiểu gì đây? Chẳng lẽ nói hai năm qua tôi toàn ăn nhờ ở đậu ngủ ké nhà cậu, sau này vẫn tiếp tục bám riết tới cùng? Giờ tới lượt cậu ở chỗ tôi mới công bằng chứ? Vị trí căn hộ cũng gần chỗ làm của cậu hơn, cậu chả cần phải dậy sớm mỗi ngày nữa, còn không hài lòng chỗ nào? Đợi tôi gọi người ta lắp ráp xong hết, cậu lập tức chuyển tới rõ chưa?”
Bàn về khả năng già mồm, Du Chu làm sao sánh bằng Thiệu Vinh, lời Thiệu Vinh dỗ ngọt vừa hấp dẫn vừa chí lí xiết bao, Du Chu thì nghĩ chẳng ra cách bắt bẻ, đành phải gật đầu cái rụp.
Thiệu Vinh rất hài lòng.
Đồ ăn đã lên, Thiệu Vinh hỏi Du Chu muốn tự nếm thử món hắn thường kêu, hay là để hắn đút cho cậu. Du Chu xấu hổ định hé môi trả lời, Thiệu Vinh tức thì uy hiếp: “Muốn tôi dùng miệng mớm cậu hả?”
Bấy giờ nhân viên phục vụ trùng hợp đẩy cửa bưng thêm trà vào, Thiệu Vinh chả quan tâm, vẫn gắp đồ ăn đưa thẳng đến mép Du Chu.
Du Chu biết Thiệu Vinh có thể làm ra trò mớm ăn trước mắt kẻ khác, chẳng dám cự tuyệt hắn lần nữa, ngoan ngoãn cắn đồ Thiệu Vinh đút.
Thiệu Vinh nhìn bộ dạng Du Chu đỏ mặt nhai kĩ nuốt chậm, càng khoái bắt nạt cậu cậu hơn, chờ nhân viên phục vụ lui xuống bèn chồm tới liếm bờ môi Du Chu.
Phát hiện tay chân Du Chu cứng nhắc, Thiệu Vinh bóp bóp eo cậu, bảo: “Sợ cái gì, bọn họ có quen cậu đâu.” Mỗi lần ra ngoài đều như vậy, chỉ cần kẻ khác trùng hợp lướt ngang, Du Chu lại sợ đứng tim.
Thế nhưng Du Chu mãi mãi cũng không học được sự tùy ý phóng túng nơi Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh ngừng trêu Du Chu, dỗ Du Chu ăn uống no đủ, chở đối phương về khu cư xá.
Thiệu Vinh lừa Du Chu tắm chung với hắn, kế đó chén Du Chu tới no căng diều, rồi lại bế người lên giường tiếp tục hành hạ.
Đối với Thiệu Vinh mà nói, đảm đương chính nhân quân tử một đêm đã cực kì hiếm hoi, khắp toàn thân hắn chả có nổi nửa sợi tóc là chính nhân quân tử. Thiệu Vinh cắn chiếc cổ trắng nõn mềm mại của Du Chu, hỏi: “Du Chu, sao cậu cứ dụ dỗ tôi suốt thế?”
“Hổng, hổng có.” Du Chu nức nở đáp trả lời vu khống từ Thiệu Vinh.
“Rõ ràng là có.” Thiệu Vinh hôn đôi mắt ngấn hơi sương của cậu, bị hàng mi khẽ run nọ quét tới con tim nhộn nhạo.
Xưa nay Thiệu Vinh chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, đương nhiên sẽ không hề khách sáo mà hưởng thụ thêm lần nữa.
∻∻∻
Cuối tuần vừa sang, Thiệu Vinh dẫn Du Chu đi xem phòng ốc, còn sai người thay đổi vài chi tiết. Bức tường giữa nhà bếp và phòng khách biến thành kính sát trần trong suốt, Thiệu Vinh giải thích: “Vậy thì tôi có thể ngồi trong phòng khách ngắm cậu nấu cơm.”
Du Chu nghĩ tới cảnh tượng ấy, cậu thoáng ngơ ngác. Cậu cho rằng cậu hiểu rõ suy nghĩ của Thiệu Vinh, hiện tại lại bỗng khó lường đôi chút.
…Kì thực quan hệ bạn tình đơn thuần khá tốt, sẽ không khiến Du Chu lúng túng vô ngần. Song cậu chả dám nhắc nhở Thiệu Vinh điều này, dù rằng suốt hai năm qua bọn họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ như vậy —— Lên giường là một chuyện, nói rõ ràng là một chuyện, Du Chu chẳng thể thốt thành lời.
“Sao đấy?” Thiệu Vinh ôm vai Du Chu, kéo Du Chu vào ngực mình, “Chưa hài lòng chỗ nào à?”
“Không có.” Du Chu vội trả lời, cậu chả hề dám ý kiến gì nhiều, bởi chung quy cậu chỉ giúp Thiệu Vinh kéo dài thêm quãng thời gian nữa thôi, tóm lại sẽ không ở cùng Thiệu Vinh quá lâu.
Con người Thiệu Vinh có tí kiêu ngạo, có tí ngang ngược, hành động chưa bao giờ cân nhắc cảm nhận của đối phương, thế nhưng Du Chu vẫn cảm thấy hắn là một chàng trai rất tốt rất tốt.
Vừa nghĩ tới việc người như Thiệu Vinh cũng có lúc cầu mà chẳng đặng, trái tim Du Chu thoáng đau nhói. Nếu tương lai Thiệu Vinh có thể nắm giữ điều bản thân hằng mong, vậy cậu sẽ rất mừng rỡ.
Được ở bên cạnh người mình yêu thương, quả là chuyện đẹp đẽ nhất cõi đời này.
Tuy nhiên Thiệu Vinh chả hề biết Du Chu nghĩ ngợi điều gì, bấy giờ trong đầu hắn đang cực kì khoái trá. Hắn biết tỏng chỉ cần mình muốn dỗ, nhất định sẽ chẳng có lí do dỗ không nổi.
Dăm ba cái vụ dỗ ngọt, rõ là dễ như húp cháo, chỉ cần đưa bọn họ món đồ tốt là ok rồi.
Dẫu sao hắn sẽ không để Trương tiên sinh Lí tiên sinh gì gì đó có cơ hội lừa tình Du Chu!
Đếch có cửa!
Hết chương