Bác sĩ vừa hay tình trạng của Thiệu Vinh bèn kéo hắn đi kiểm tra, song lạ thay chẳng phát hiện được vấn đề gì cả, cuối cùng đành kết luận đầu bị va chạm dẫn tới chấn động não.
Mà tính tình Thiệu Vinh năm mười lăm tuổi là như thế nào?
Là hết sức ngỗ nghịch.
Hắn đinh ninh rằng mình khỏe re, nói với mẹ Thiệu để Du Chu ở đây là đủ, láo toét đuổi mẹ Thiệu đi chỗ khác. Mẹ Thiệu nghe bác sĩ bảo Thiệu Vinh chẳng trục trặc ở đâu cả, chỉ cần cho thêm thời gian để hồi phục trí nhớ mà thôi, mới bất đắc dĩ xoay lưng rời đi.
Mẹ Thiệu vừa về, Thiệu Vinh lập tức khoẻ như vâm vọt xuống giường, đòi Du Chu dắt hắn ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát.
Du Chu chả lay chuyển hắn nổi, đành phải dẫn hắn ra ngoài tản bộ.
Không ít người trong bệnh viện huyện đều quen biết Du Chu, ai thấy cậu cũng cười ha hả vẫy gọi cậu, chờ Du Chu ngượng ngùng đáp lại từng người xong, vừa nghiêng đầu đã phát hiện Thiệu Vinh đương mở to mắt quan sát mình.
“Có chuyện gì vậy?” Du Chu khó hiểu hỏi.
“Chả có gì, ngạc nhiên vì anh quen nhiều người ở đây phết.” Thiệu Vinh bảo, “Tôi thảm quá đi, nếu bắt nạt anh ở đây chắc chắn sẽ bị họ đánh hội đồng mất. Bao giờ thì tôi xuất việc được?”
Du Chu liếc nhìn quả đầu đội mũ của Thiệu Vinh. Đầu Thiệu Vinh bị rách một đường, phải cạo sạch tóc và khâu vài mũi.
Điều ngạc nhiên chính là kiểu đầu bóng lưỡng khiến đông đảo ngả mũ chào thua này ấy thế mà chẳng tổn hại nổi sự anh tuấn vốn dĩ của Thiệu Vinh.
Du Chu bảo: “Bác sĩ quan sát thêm dăm hôm là ổn rồi, anh muốn về liền ư?”
Thiệu Vinh đáp: “Thôi khoan hãy về.”
Mấy ngày trước hắn đã được cho phép tiếp xúc với di động và sổ ghi chép, cũng nắm khái quát những gì xảy ra suốt mười năm qua. Về công ty một tay mình dựng lên, về nhân viên một tay mình cất nhắc, Thiệu Vinh vẫn khá là yên tâm.
Nếu hiện tại hắn không hề thiếu tiền vậy cứ dứt khoát quăng việc cho nhân viên lo đi, bao giờ có chuyện bắt buộc thông qua hắn thì hẵng tìm hắn là được.
Khả năng diễn xuất của Thiệu Vinh rất xịn sò, hai hôm nay cậu ngồi cạnh quan sát Thiệu Vinh video call với người trong công ty, hễ gặp chuyện cần quyết định Thiệu Vinh đều sẽ hỏi trước “Mọi người nêu ý kiến thử xem”, kế đó lựa chọn phương án thích hợp trong số hàng loạt ý kiến, suốt quá trình vững như Thái Sơn, hoàn toàn chẳng ai nhận ra trí nhớ của hắn gặp vấn đề cả.
Du Chu hơi khó hiểu, bèn vô thức hỏi: “Sao không về liền?”
Sao không về liền ư? Tiền thì đếm chẳng xuể rồi, nên dĩ nhiên điều quan trọng nhất là tranh thủ làm thân với vợ tí. Trông vợ hắn nhát gan như thế, chắc hẳn đã sợ khiếp vía khi chứng kiến sự cố tai nạn giao thông, Thiệu Vinh nghĩ bụng mình phải bỏ thêm chút thời gian bên cạnh vợ mới được.
Thiệu Vinh bắt đầu ba hoa khoác lác: “Nói thật với anh nè, mẹ tôi bảo công ty của tôi có gián điệp đó, tôi muốn nhân cơ hội này điều tra thử xem. Trùng hợp hiện tại tôi chả nhận ra ai cả, chắc chắn sẽ nhìn nhận công bằng khách quan hơn bao giờ hết.”
Du Chu nghe xong lí do ấy thì lập tức căng thẳng: “Đừng bảo vụ tai nạn lần này là cố ý chứ?”
Thiệu Vinh trưng bản mặt nghiêm túc đáp: “Chưa rõ nữa, phải điều tra kĩ càng mới biết được. Yên tâm đi, ông ngoại đã phái vệ sĩ tới bảo vệ chúng ta, giờ chúng ta rất an toàn.” Hắn âm thầm rút cánh tay đang được Du Chu nâng đỡ ra, đoạn đổi sang nắm bàn tay cậu. Thiệu Vinh sống những mười mấy nồi bánh chưng rồi vẫn chưa nắm tay ai lần nào, trước kia hắn cứ thấy hai thằng con trai nắm tay nhau trông ẻo lả gần chết, giờ lại muốn thử nắm tay Du Chu xem sao. Thiệu Vinh cố tỏ vẻ tự nhiên để nắm được bàn tay nhỏ ấy, song ý đồ xấu xa lại trỗi dậy, hắn cố tình hù dọa Du Chu, “Nếu giờ tôi hôn anh một cái đảm bảo xung quanh sẽ có mấy ánh mắt nhìn trộm đấy.”
Du Chu: “…”
Du Chu muốn rụt tay về theo bản năng.
Thiệu Vinh tóm chặt bàn tay xinh xắn của Du Chu ngăn cậu bỏ chạy, ánh mắt hiếu kì dán chặt lên bờ môi Du Chu. Trông mềm mại phết, cảm giác khi hôn sẽ thế nào đây ta?
Thiệu Vinh tích cực truy hỏi: “Hồi trước chúng ta từng hôn nhau chưa? Anh gặp cả mẹ tôi rồi thì hẳn là có hôn nhỉ? Chậc, tôi quên sạch hết rồi, bác sĩ nói thực hiện vài thói quen trước kia sẽ giúp thúc đẩy trí nhớ đấy, chi bằng anh hôn tôi một cái giúp tôi nhớ lại xem?”
Du Chu chẳng hề muốn bàn về vấn đề đã hôn hay chưa với Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh thấy mang tai cậu đỏ bừng bèn thôi không trêu cậu nữa, bụng nghĩ vợ mình thật dễ thương, hở tí là xấu hổ, càng nhìn càng muốn bắt nạt.
Thiệu Vinh nán lại bệnh viện độ hai hôm thì hết chịu nổi.
Mấy ngày qua Du Chu có liên lạc với cậu mình, dùng chìa khoá chưa trả lại mở cửa nhà cũ. Trước kia nhà cũ là do ông bà ngoại ở, bởi nó gần bệnh viện huyện, mặc dù nội thất bên trong khá cũ kĩ song gia cố tí vẫn dùng ổn.
Ngày nào Du Chu cũng về nhà nấu cơm rồi mang sang bệnh viện đút Thiệu Vinh ăn. Thiệu Vinh than vãn sắp mọc lông ở bệnh viên cmnr, nằng nặc đòi xuất viện về ở bên kia cùng Du Chu.
Du Chu không ngăn nổi Thiệu Vinh, chỉ đành giúp Thiệu Vinh làm thủ tục xuất viện.
Cậu dẫn Thiệu Vinh trở về con hẻm nhỏ cậu từng sống.
Nhà cũ là một căn nhà lầu độc lập có vẻ ngoài khá cũ kĩ, hoa cỏ trong khu vườn nhỏ đằng trước cũng trơ trụi từ lâu, nay chỉ còn vài loài cây ngoan cường “Bám rễ” sống sót thôi.
Loài cây ấy sức sống mạnh mẽ, Thiệu Vinh bước qua, phát hiện trên mỗi phiến lá thế mà đều mọc ít chồi mầm, mà còn là cái loại đã bén rễ rồi, quả thật rụng xuống đất thì có thể sinh trưởng, thảo nào gọi là “Bám rễ”.
Trong trí nhớ của Thiệu Vinh, hắn đã từng ngủ dưới chân cầu mấy ngày liền vào khoảng thời gian hắn bỏ nhà ra đi, dĩ nhiên sẽ chẳng ruồng bỏ kiểu nhà cũ nát này. Thiệu Vinh vừa vào cửa vừa hỏi: “Hồi nhỏ anh ở đây à à?”
“Ừa.” Du Chu khẽ gật đầu.
Thiệu Vinh muốn tìm hiểu tất cả mọi chuyện liên quan đến Du Chu, hắn tràn đầy phấn khích hỏi: “Chừng mấy tuổi thì tới đây? Lúc đó vẫn chưa cao đến đầu gối tôi hửm?”
“Ước chừng là lúc ba bốn tuổi, ông bà ngoại đón em về đây.” Du Chu kéo Thiệu Vinh ngồi xuống, ngồi cạnh Thiệu Vinh hoài niệm lại chuyện năm ấy, “Lúc tới đây em nhát gan lắm, ông bà ngoại muốn dắt em đi chơi em cũng không dám đi, em sợ mèo hoang ngoài kia, sợ con chó nhà hàng xóm, sợ tiếng chuông reng reng của xe đạp. Ông bà ngoại phải dỗ em thật lâu em mới chịu ló đầu ra.”
Thiệu Vinh nghe xong bèn nghĩ bụng hiện tại Du Chu đã can đảm hơn xưa nhiều, biết đâu thuở bé chỉ cần nghe thấy tiếng gió Du Chu cũng sợ gần chết.
Thiệu Vinh nắm chặt bàn tay Du Chu không buông, nắn bóp từng đầu ngón tay của cậu, bỗng nói rằng: “Vậy tôi thật lòng rất cảm ơn ông bà ngoại, bởi nhờ đó mà tôi mới gặp được vợ tôi.”
Động tác quen thuộc, giọng điệu quen thuộc này của Thiệu Vinh suýt khiến Du Chu ngỡ rằng hắn đang giả vờ mất trí nhớ.
Tuy nhiên Thiệu Vinh nói chẳng sai, nếu như ông bà ngoại không xuất hiện, có lẽ cậu sẽ mãi mãi không bước chân ra ngoài được nữa.
Thời thơ ấu bố mẹ Du Chu li hôn, cả hai đùn đẩy quyền nuôi dưỡng giống hệt đùn đẩy trái bóng. Năm đó bố mẹ đều vừa bận rộn vừa chuẩn bị tái hôn, chả dư dả thời gian đâu chăm sóc cậu, tới lúc Du Chu chuyển vào ở phòng trọ của mẹ, mẹ thường xuyên khóa trái cửa nhốt cậu trong phòng.
Có một đêm nọ mẹ đi đâu mãi chẳng về, bên trong tối om không bật đèn, mình Du Chu ở trong căn phòng khóa trái nọ chờ mẹ về. Kết quả chưa chờ được mẹ, lại nghe thấy có kẻ đập cửa rầm rầm từ bên ngoài.
Cậu nhớ mẹ từng dọa mình rằng kẻ xấu sẽ giết người, bởi vậy cậu sợ hãi lắm, chỉ biết núp vào một góc run lẩy bẩy thôi. Chuyện sau đó cậu chẳng còn nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ ông bà ngoại dẫn cậu về trấn nhỏ.
Giờ ngẫm lại, dường như chính từ khi ấy cậu bắt đầu cực sợ bóng tối.
Du Chu chưa từng kể với ai khác về những việc này. Cậu hỏi Thiệu Vinh: “Anh đói chưa? Trong nhà sắp hết nguyên liệu nấu ăn rồi, em đi nấu bát mì sợi cho anh nhé?”
Thiệu Vinh cười tủm tỉm đáp: “Ò.” Hắn lẽo đẽo chạy theo cậu vào bếp, “Để tôi phụ anh.”
Thiệu Vinh là đại thiếu gia điển hình – thuộc cái tuýp đầu ngón tay chưa chạm nước quá dăm lượt. Khoảng thời gian chung sống cùng Du Chu đã xem như là số lần hắn mò vào bếp nhiều nhất xưa nay rồi, ngày nào hắn cũng cần mẫn bưng bát thả vào máy rửa bát hết mà!
Du Chu vốn không muốn Thiệu Vinh làm gì, nhưng Thiệu Vinh đã ra dáng cầm con dao lên bảo: “Nói, muốn tôi xắt thứ gì?”
Du Chu: “…Xắt chút hành đi.”
Thiệu Vinh đặt dao xuống mở tủ lạnh ra, ánh mắt ngần ngừ phút chốc giữa tỏi tươi xanh biếc, hành tây xanh biếc và hành lá xanh biếc, cuối cùng dựa vào kinh nghiệm ăn uống nhiều năm của mình lựa trúng phóc hành lá.
Thiệu Vinh hỏi: “Hành xắt dài bao nhiêu? Một centimet? Nửa centimet?”
Du Chu đáp: “…Xắt sao tùy anh.”
Thiệu Vinh quở: “Qua loa vãi, có phải khi viết thực đơn anh hay viết kiểu ‘Cho ít muối’, ‘Cho ít đường’,’Để lửa nhỏ một lát’ không hả? Liều lượng với thời gian toàn nấu theo cảm giác và sở thích cá nhân, đếch khoa học tẹo nào.”
Du Chu cạn lời, đành bảo: “…Vậy nửa centimet.” Ít nhất có thể khiến hắn xắt lâu chút đỉnh, bớt ồn ào.
Thiệu Vinh trông rất gì và này nọ đặt bó hành nhỏ lên thớt gỗ, thật sự chịu nhấc dao lên bắt đầu xắt.
Du Chu thoáng nhòm sang phía Thiệu Vinh, vừa nhìn tư thế cầm dao của hắn là biết ngay không sõi việc rồi, thời điểm xắt cũng tỉ mỉ quá đáng – hắn cắt mỗi miếng thành nửa centimet y hệt bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, động tác chậm như rùa bò. Thế nhưng, cả hai đứng trong căn bếp dường như khiến cả căn bếp trở nên chật chội hơn.
Thiệu Vinh bắt kịp ánh mắt lia đến của Du Chu, hắn hí ha hí hửng, thầm nghĩ quả nhiên vợ mình thích mình quá trời quá đất. Nể tình Du Chu thích hắn nên hắn không thèm vạch trần chuyện cậu lén ngắm hắn đâu!
Du Chu nấu mì xong xuôi, bảo Thiệu Vinh hãy rắc hai cọng hành thái xắt xong ban nãy lên nước mì, sợi mì thơm ngào ngạt tức thì đầy đủ hương vị màu sắc.
Đây là lần đầu Thiệu Vinh tham gia nấu cơm chung, cảm giác hết sức tự hào. Hắn xì xụp hết bát mì của mình trong giây lát, đoạn ngồi bên cạnh ngắm tướng ăn ngoan hiền của Du Chu. Hắn ngắm một chốc, suy tư bảo: “Hình như tôi nhớ ra vài việc rồi, đừng bảo trước kia tôi cũng thường xuyên ngắm anh ăn cơm thế này chứ?”
Du Chu dừng đũa, hồi hộp hỏi: “Anh nhớ được những gì?”
Thiệu Vinh híp mắt cười gian manh: “Lo ăn phần mình trước đi, xong xuôi tôi nói.”
Du Chu nhanh chóng húp sạch bát mì của mình, tiếp tục hỏi rốt cuộc Thiệu Vinh nhớ ra gì rồi. Thiệu Vinh hứng thú dạt dào bảo: “Bộ tôi sống mãi tuổi mười lăm hông tốt hơn hả? Chồng anh thoắt cái trẻ liền mười mấy tuổi đó.”
Du Chu: “…”
Thấy Du Chu có dấu hiệu tức giận, Thiệu Vinh chẳng dám trêu cậu nữa, thành thật khai báo: “Chả nhớ rõ nhiều lắm, chỉ là tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ ‘Chờ anh ăn no tôi sẽ xơi sạch anh luôn.” Hắn vẫn còn là một thằng nhóc ngây thơ đơn thuần, làm sao có chuyện nảy sinh tư tưởng kiểu này cơ chứ, nhất định là “Người lớn” mười mấy năm sau thường xuyên nghĩ vậy rồi!
Du Chu: “…”
Quả nhiên bất luận là mười mấy hay hai mươi mấy tuổi, tính tình Thiệu Vinh vẫn đểu giả thế này.
Thiệu Vinh ứ thấy mình đểu giả. Vì không muốn để Du Chu nhìn ra bản chất trẻ ranh chưa lõi đời của mình, Thiệu Vinh làm bộ bình tĩnh tự nhiên xáp tới đè Du Chu xuống ghế dựa, hôn hàng mi dài của cậu, hỏi một vấn đề cực kì quan trọng: “Buổi tối chúng ta có ‘xếp hình’ không?”
Hết chương