Du Chu hoàn toàn chả biết gì về sự kiện đang gây sốt trên mạng. Cậu chưa bao giờ khoái xem thông tin ở mảng này, thứ nhất là chẳng hứng thú mấy, thứ hai là dính đến tin tức giải trí thể nào cũng nhìn thấy tin liên quan tới Tề Minh Dập. Du Chu đã tập thành thói quen không đọc không nghe từ lâu rồi.
Tuy mạng xã hội chưa gây ảnh hưởng cho cậu, song ngoài đời lại khó tránh khỏi thay đổi chút đỉnh, rõ ràng nhất là học sinh vô phận sự chạy đến phòng y tế càng ngày càng nhiều.
Hôm nay tới gần giờ tan tầm, một cô học trò có vẻ ngoài đáng yêu len lén mò sang, khuôn mặt nom khá là kích động, vừa mở miệng đã nói liến thoắng: “Bác sĩ Du à, em kể cho thầy nghe chuyện này nè, hồi trước em đăng đoạn video ban nhạc trường mình lên mạng, ai cũng khen ca khúc được cải biên xịn sò hết, T thần còn đích thân hỏi xin video từ chỗ em nữa á. Hôm nay T thần lại cố ý đến hỏi em thông tin liên quan tới thầy, giả dụ T thần nhờ bác sĩ Du giúp anh ấy soạn nhạc liệu bác sĩ Du có đồng ý hông?”
Trẻ con vắt mũi chưa sạch chả bao giờ giấu nổi chuyện gì, kìm nén một chuyện lớn như thế, cô học trò nhỏ sớm nhịn hết nổi rồi. Cho dù cô bé ăn may phất lên làm nghệ sĩ mạng, song xưa nay chưa từng nghĩ tới việc sẽ có cơ hội tiếp xúc với ngôi sao sở hữu độ phủ sóng rộng như T thần! Kích động vãi chưởng luôn đó!
Du Chu nhất thời chẳng tài nào hiểu nổi cô học trò. Chờ cậu hiểu ra ý mà cô học trò muốn biểu đạt thì càng bối rối hơn. Đặng qua một chốc Du Chu mới lấy lại tinh thần, lễ phép đáp: “Tôi chỉ là người yêu âm nhạc nghiệp dư, còn khuya mới sánh kịp trình độ chuyên nghiệp, sao T thần có thể tìm tôi soạn nhạc cho anh ta được cơ chứ?”
Cô học trò hiểu điều Du Chu nói là sự thật. T thần luôn ôm trọn mọi khâu sản xuất ca khúc của bản thân, tuyệt đối không chấp nhận để kẻ khác nhúng tay vào, bởi vậy việc tìm một kẻ nghiệp dư vô danh sáng tác cho anh ta quả thực hơi khó tin.
Cô học trò thất vọng rời khỏi phòng y tế, đoạn bỗng dưng ngoảnh đầu, trông thấy Du Chu đứng cạnh hàng thuốc vốn sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Ánh chiều tà hoàng hôn sà vào từ ngoài ô cửa sổ, dát vầng sáng nhàn nhạt lên sườn mặt đương thoáng xuất thần của cậu. Cô học trò cầm di động lên trong vô thức, một tiếng tách khẽ vang – cô bé chụp lại cảnh tượng tựa tranh vẽ ấy, kế đó trộm cất di động vào.
Du Chu chả bận tâm khúc nhạc dạo này quá lâu. Sau khi về nhà, đương lúc Du Chu bận nấu bữa tối cho mình và Béo Ú thì di động bất thình lình nhận được tin nhắn mới. Do Du Chu không tiện xem ngay, nên bên kia lại tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn nữa.
Du Chu nấu nướng xong xuôi, rửa tay sạch sẽ mới cầm di động lên kiểm tra. Là tin nhắn từ anh bạn làm nhà phê bình ẩm thực, trên mạng anh bạn này tên là Phù Thủy Thao Thiết, phong cách nói chuyện sặc mùi đấng mày râu thô bỉ móc chân, ngoài đời thật lại có cái tên nhã nhặn là Đào Văn Trạch.
Đào Văn Trạch spam cả chuỗi tin nhắn, ý chính hết sức nhất trí:【Ngư Thần tôi về rồi nè tôi về rồi nè Ngư Thần chúng ta lập kèo đi quẫy đê】. Thấy Du Chu chả ừ hử gì, Đào Văn Trạch lại quăng câu tiếp theo, 【Cậu dám lơ đẹp tôi hả? Tôi đi tìm Thiệu Vinh mách cậu nuôi tuesday bên ngoài bây giờ. 】
Du Chu: “…”
Trong khi Du Chu im lặng đọc một loạt tin nhắn Đào Văn Trạch gửi tới, Thiệu Vinh đã trở về.
Gần đây Thiệu Vinh về nhà rất chi là cần mẫn, còn chủ động ôm đồm việc rửa bát – nói đúng hơn là chỉ bưng bát thả vào máy rửa bát mà thôi, rặt vẻ bạn trai nhà người ta. Thấy Du Chu đương xem di động, Thiệu Vinh bèn xáp qua liếc nhìn, đoạn thơm cái chụt lên má Du Chu: “Kệ thằng khùng đó đi, cứ để nó tức nổ phổi chơi.”
Cả hai xơi cơm xong, Thiệu Vinh mới từ bi trả lời Đào Văn Trạch một câu:【Thứ bảy ghé nhà chúng tôi ăn】. Đào Văn Trạch hí ha hí hửng đồng ý liền, hứa hẹn mình sẽ tự mang thực phẩm đến còn xung phong vào bếp phụ nấu nướng nữa.
Du Chu chưa bao giờ hợp ca với lũ bạn của Thiệu Vinh, tuy nhiên lại khá thân với Đào Văn Trạch trên mạng, thấy Thiệu Vinh mời Đào Văn Trạch đến nhà bèn không khỏi hơi sốt ruột, đầu óc cậu bắt đầu cân nhắc thứ bảy nên nấu món gì mới ổn.
Thiệu Vinh trông thấy điệu bộ kia của Du Chu, há chẳng biết cậu đang nghĩ suy thứ gì. Thiệu Vinh bình chân như vại bảo: “Mọi hôm chúng ta hay ăn thế nào em cứ nấu thế ấy đi, em cũng không phải đầu bếp, đừng cả nghĩ quá.” Hắn nắm trọn bàn tay nhỏ nhắn của Du Chu, vuốt ve chơi đùa từng ngón tay của cậu, “Nghe theo lời anh, giờ có đặt thức ăn bên ngoài cũng đã nể mặt cậu ta lắm rồi.”
Thiệu Vinh nói rất chi là dễ dàng, đáng tiếc Du Chu không làm được. Du Chu đẩy Thiệu Vinh đang vừa nắn bóp tay mình vừa xáp tới hôn hít, cậu xua hắn đi tắm rửa, còn mình thì tự lôi cuốn tập nhỏ ra ghi chép khẩu vị và món khoái khẩu của Đào Văn Trạch.
Thiệu Vinh cũng chả giận, ôm quần áo đi tắm.
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng chưa bao lâu, di động Du Chu lại có thông báo tin nhắn mới. Du Chu cứ ngỡ là Đào Văn Trạch trồi lên lần nữa bèn mở ra xem, nhưng đập vào mắt lại là một cái tên khác.
Tề Minh Dập.
Tề Minh Dập nói chuyện rất khách khí:【Tôi có xem video của ban nhạc các cậu, là cậu phụ trách cải biên à? Nghe hay lắm. Tôi vừa chấp bút một ca khúc mới, liệu cậu có thể nghe thử giúp tôi rồi góp ý vài lời được không?】
Ngón tay Du Chu cứng đờ, cảm giác ấy hết sức giản đơn, nom giống hệt có con quái vật đang ẩn náu đằng sau khung chat trống vậy.
Ước chừng là chẳng kịp đợi cậu trả lời, Tề Minh Dập bèn bảo:【Xin lỗi, tôi làm phiền cậu rồi ư? Nhưng dẫu thế nào thì cũng cảm ơn cậu trước, tôi đã gửi ca khúc vào hòm thư cậu rồi.】
Ngón tay Du Chu dừng trên bàn phím nơi màn hình, chẳng hề gõ bất cứ kí tự nào. Cậu hít sâu một hơi, đoạn tự nhủ “Không sao cả, lúc gặp mặt vẫn ổn đấy thôi”. Cậu khẽ di chuyển ngón tay, trả lời rằng:【Chả phiền gì đâu. Bây giờ tôi không tiện nghe cho lắm, ngày mai hẵng nghe được chứ?】
Tề Minh Dập nhanh chóng trả lời cậu:【Dĩ nhiên là được.】
Lạch cạch.
Cửa phòng vệ sinh mở, Thiệu Vinh bước ra từ trong đó, hắn để trần nửa thân trên, nửa thân dưới chỉ bọc một cái khăn tắm. Du Chu thoáng run rẩy, lúng ta lúng túng mà đặt di động sang bên cạnh, không muốn để Thiệu Vinh phát hiện mình đang tán gẫu với Tề Minh Dập.
Thiệu Vinh vốn đương dửng dưng lau tóc, trông thấy động tác nọ của Du Chu bèn híp mắt. Hắn nhếch môi cười ngồi xuống kéo Du Chu sang, để Du Chu sấy tóc giúp hắn.
Du Chu nghe lời sấy khô tóc cho Thiệu Vinh xong xuôi, người cũng rơi vào lồng ngực hắn.
Thiệu Vinh ôm Du Chu ngồi lên đùi mình, hôn cậu cả buổi trời y chang trêu chọc cún con. Hắn hôn Du Chu đến độ khiến cậu suýt quên xừ cuộc đối thoại ban nãy, Thiệu Vinh cầm chiếc di động bị Du Chu chột dạ gạt qua một bên, hắn nắm tay Du Chu dùng vân tay cậu mở máy ra.
Khung chat chưa kịp tắt đi lập tức đập vào tầm mắt Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh có thể nhận ra Du Chu chột dạ, hiển nhiên cũng đoán được có điều gì đó khác thường. Hắn không buông Du Chu đương cứng nhắc cả người ra, mà là trực tiếp ôm eo Du Chu lướt lên xem lịch sử tin nhắn.
Khi trông thấy ngày đầu tiên Tề Minh Dập gửi tin nhắn tới, Thiệu Vinh cười lạnh thành tiếng: “Bất ngờ ghê nhỉ, hóa ra đã add nhau hơn bốn tháng rồi cơ à. Sao thế? Chẳng phải là tình cũ của cậu hả, người ta gửi tin nhắn đến mà cậu nỡ lòng nào ngó lơ, bất lịch sự quá vậy?”
Du Chu chẳng dám trả lời.
“Câm?” Thiệu Vinh ném phăng di động rồi nâng cằm cậu lên, “Dù gì tôi cũng là bạn trai hiện tại của cậu, đáng nhẽ cậu nên giải thích cho tôi nghe làm sao các cậu lại ve vãn nhau lần nữa mới đúng chứ?” Còn gì mà giúp nghe thử ca khúc xin thử tí ý kiến, minh tinh tầm cỡ anh ta, người hâm mộ đủ để quấn xích đạo vài vòng, cứ nhất thiết phải tìm Du Chu xin ý kiến ư?
“Là ngoài ý muốn.” Du Chu cà lăm đáp, “Là ngoài ý muốn thôi, anh ta tới trường em tìm cảm hứng, kết quả tới trường xong mới phát hiện mình bị paparazzi theo dõi, cho nên, cho nên trốn vào phòng y tế.”
Thiệu Vinh chế nhạo: “Kế đó tình cũ trùng phùng, lễ phép add nhau hả?” Hắn chụp lấy eo Du Chu, “Thảo nào quản lí của người ta cố ý tìm cậu. Thế giới lớn như vậy, cớ sao tên đó lại trốn vào phòng y tế của cậu đúng lúc đến thế?”
Du Chu lặng thinh. Cậu cũng chẳng rõ vì sao thế giới lớn như vậy, bọn họ phải chạm mặt nhau trùng hợp nhường ấy.
Rõ ràng suốt một quãng thời gian rất dài rất dài, cậu không hề bắt gặp hình bóng đối phương, rốt cuộc hoàn toàn bặt vô âm tín. Biết đâu là do ông trời cảm thấy hiện tại cậu đã đủ kiên cường, có thể đối diện với hồi ức mà cậu từng lẩn tránh vô số lần chăng?
Du Chu vươn tay vòng lấy cổ Thiệu Vinh, cậu vùi đầu nơi cần cổ Thiệu Vinh, cậu không khóc nhè, chỉ lặng lẽ dụi dụi.
Thiệu Vinh lập tức giận sôi máu, đồ thỏ đế này gặp ai cũng nhát gan sợ sệt, tới lượt hắn thì trái lại gan to bằng trời, bị hắn bắt quả tang còn dám giở trò xấu xa! Tưởng cứ ôm một cái là có thể tránh thoát sự trừng phạt sao? Hắn bắt đầu ngứa răng, nhanh chóng ném Du Chu lên giường, rồi chính hắn cũng trèo lên: “Du Chu tôi cho cậu hay, nếu cậu dám cắm sừng tôi, tôi thề sẽ nhốt cậu lại để cậu ngu người trên giường hầu hạ tôi mỗi ngày mới thôi!”
Hắn đã không so đo việc cậu từng hẹn hò với cái tên họ Tề kia, từng âm thầm xem hắn như vật thay thế rồi, ranh con còn dám liên lạc với cái tên họ Tề kia?!
Thiệu Vinh đểu giả nói: “Các loại sản phẩm trợ hứng bây giờ phong phú phết đấy, nào là gông xiềng này, cùm chân này, dây trói này, muốn cái gì là có cái đó. Anh là thương em mới chả đành lòng đưa em dùng, nhưng ngày mai anh sẽ gọi người đem hai vali đến đây, nếu em còn dám trốn anh đi gặp bồ cũ thì cứ tự giác chọn vài món trải nghiệm thử. Thấy sao hả, có lỗi thì phải phạt, công bằng lắm đúng không?”
Khuôn mặt Du Chu trắng bệch: “Không…”
Thiệu Vinh đời nào cho cậu cơ hội nói không. Hắn chẳng nỡ đánh cậu là sự thật, song há có chuyện cho qua mà chẳng dạy dỗ, không giải quyết bằng nắm đấm được thì vẫn có thể dọa cậu chút đỉnh chứ? Thiệu Vinh cúi đầu xuống lấp kín bờ môi Du Chu, ngăn hết mọi lời phản đối của cậu trong miệng.
Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, quả thật có hai nhân viên giao hàng đến gõ cửa, cậu vận quần áo chỉn chu ra ngoài mở cửa, đối phương nói rằng mình tới giao món đồ do Thiệu Vinh đặt, hai cái vali cao chừng nửa người, trông nặng khiếp vía. Du Chu chả đủ gan dạ xin trả hàng với đối phương, chỉ biết bất đắc dĩ kí nhận thay Thiệu Vinh.
Người vừa đi, Thiệu Vinh đã vận áo ngủ bước ra. Hắn biếng nhác ngồi phịch xuống ghế xô-pha, thờ ơ hỏi Du Chu: “Cần kiểm tra thử bên trong có thứ gì không? Chắc là một vali đựng đồ chơi bên trong và một vali đựng đồ chơi bên ngoài đấy, chắc chắn em chưa thấy chúng bao giờ, có thể mở ra thưởng thức chút đỉnh.”
Du Chu chui tọt vào nhà bếp ứ thèm ló đầu ra nữa.
Thiệu Vinh cũng chẳng chạm vào hai vali sex toy ấy làm gì, ăn sáng xong bèn đi làm ngay.
Du Chu nhìn hai cái va li to tổ bố dựng ở cạnh cửa cả buổi trời, chẳng dám quăng chúng đi luôn, cuối cùng đành gắng hết sức đẩy chúng vào phòng ngủ trống nay bị biến thành phòng chứa đồ.
Sau khi đẩy vào cậu bèn suy ngẫm phút chốc, lại cảm thấy chưa đủ an toàn, cậu đánh bạo gọi đến số của công ty mở khóa nhờ người ta tới lấp ổ khóa cho căn phòng này, đoạn giấu chìa khoá thật kĩ, kiên quyết không để Thiệu Vinh có cơ hội bước vào phòng ngủ nửa bước.
Cùng sáng ngày hôm ấy, Tề Minh Dập đang kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Bác sĩ nói có lẽ anh ta chỉ bị khiếm thính tạm thời, ngặt nỗi cái gọi là “tạm thời” sẽ kéo dài bao lâu thì ông cũng không kiểm soát được, ông nhắc nhở anh ta nhất định phải duy trì tâm trạng tốt để phối hợp điều trị.
Lúc Từ Thành Lễ biết Tề Minh Dập mất thính lực cứ như bị sét đánh ngang tai. Cho dù là Beethoven, sau khi khiếm thính cũng phải trải qua một quãng thời gian suy sụp tột độ, huống chi Tề Minh Dập còn chả phải Beethoven? Từ Thành Lễ sốt ruột cực kì, may mà thông báo đổi địa điểm vẫn chưa chính thức đưa ra, bằng không nếu cứ lặp đi lặp lại hành động thiếu dứt khoát này nhiều lần, chắc chắn fans sẽ chạy sạch ráo.
Từ Thành Lễ vội vàng đi thương lượng với ekip làm sao để cứu vãn chuỗi liveshow lưu động thất bại, mẹ Tề thì phải tới bệnh viện chăm cho bố Tề bệnh đang trở nặng khi biết con trai bị khiếm thính.
Tề Minh Dập lẳng lặng ngồi một mình trong nhà hồi lâu, cảm thấy thế giới xưa nay chưa bao giờ tịch mịch đến như vậy.
Điều kì quái chính là, anh ta cũng không đau đớn bàng hoàng vì thính giác của bản thân xảy ra vấn đề, anh ta còn bình tĩnh hơn lúc nào hết. Thừa dịp người giúp việc trong nhà không chú ý tới mình, Tề Minh Dập bèn tự lẻn ra ngoài.
Anh ta nghĩ, nếu đã mơ thấy sân thượng ở ngôi trường cũ, biết đâu trở về xem thử sẽ nhớ ra chút gì đó.
Biết đâu anh ta có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu bé trong mộng ấy.
Một khi làm vậy, anh ta sẽ biết liệu cậu bé trong mộng có đúng là cái người mà anh ta vẫn hằng nghĩ đến hay không.
Hết chương