Thiệu Vinh đi rồi, Du Chu tựa lên cánh cửa chậm chạp ngồi phịch xuống, đưa tay ôm lấy đầu gối mình.
Lần nào cũng như thế này, cậu cứ mãi khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, không làm được trò trống gì cả.
Du Chu vừa vùi mặt vào cánh tay, Béo Ú đã chạy tới vươn cái đầu lông mềm dụi người cậu, kế đó lè lưỡi liếm khuỷu tay cậu.
Du Chu ngẩng mặt, đối diện cặp mắt đen lúng liếng của Béo Ú. Béo Ú chẳng biết nói chuyện, có lẽ nó cảm giác được Du Chu ủ rũ bèn ngước lên khẽ sủa gâu gâu với cậu.
Du Chu ôm Béo Ú vào lồng ngực, đoạn đứng dậy đi đút chút đồ ăn cho nó. Cậu ngồi trên ghế xô-pha một lát, kế đó bèn thu dọn hành lí dắt Béo Ú rời khỏi nơi đây, bắt xe quay về khu cư xá ban đầu.
Lần này, Thiệu Vinh chắc chắn sẽ không tìm cậu nữa đâu.
Cậu chẳng thể tiếp tục ở trong căn hộ mà Thiệu Vinh mua, thế nhưng Béo Ú thì cần người chăm sóc, cậu, cậu dẫn Béo Ú theo trước vậy.
Du Chu quay về khu cư xá ban đầu, mới hơn chín giờ – vẫn chưa tính là quá muộn, các cụ ông cụ bà đi múa ở quảng trường đương lần lượt trở lại. Du Chu thường được người già quý mến, các cụ ông cụ bà trông thấy Du Chu đều hết sức ngạc nhiên.
Người này nói: “Bựa ni tiệu Du đi mô rựa? Tìm hoài mạ nỏ thấy con đâu!”
Người kia nói: “Ngày nào thằng cháu bà nó cũng dòm ngó cái tầng cháu sống hết đó, nhớ trộm bánh quy cháu nướng lắm!”
Lại có người bảo: “Tiểu Du nuôi cún rồi hửm? Trông con cún này lanh lợi đáo để nhở!”
Du Chu trả lời xong từng câu một bèn ẵm Béo Ú về nhà. Nhà cửa bỏ hoang hơn nửa năm, khó tránh khỏi bám đầy bụi bặm, Du Chu thả Béo Ú xuống đi tổng vệ sinh từ trong ra ngoài một lượt, cuối cùng mệt lả nằm phịch xuống giường ngủ say luôn.
Béo Ú đi lòng vòng quanh giường, cuối cùng chọn nghỉ ngơi trên tấm thảm trải sàn cạnh chân giường.
Cuộc sống vắng bóng Thiệu Vinh trở nên rất tĩnh lặng, dường như hết thảy mọi thứ đã ngưng đọng lại, rốt cuộc chả còn bất kì gợn sóng nào. Hằng ngày Du Chu đi làm đúng giờ, luyện tập vài ca khúc với ban nhạc Trình Lâm.
Ngày tổ chức dạ hội Ngũ Tứ cũng không phải là ngày bốn tháng Năm, bởi học sinh đã được nghỉ vào ngày một tháng Năm rồi, vì lẽ đó nên nhà trường quyết định tổ chức vào đêm ngày ba mươi tháng Tư.
Sau khi kết thúc đợt diễn tập cuối cùng, Trình Lâm ngầm nói đùa cùng Du Chu: “Nè Du ca, liệu Thiệu ca còn đến tặng hoa cho anh không? Nghe bảo dạ hội kì này trường chúng ta sẽ phát sóng trực tiếp trên mạng á, nếu Thiệu ca lại ôm bông xuất hiện như vầy thì đảm bảo các anh sẽ nổi rần rần cho coi.”
Trẻ con là thứ dễ mua chuộc nhất, kể từ khi Du Chu đưa vé xem liveshow Thiệu Vinh mang về cho tụi Trình Lâm thì chúng nó đã nâng cấp xưng hô với Thiệu Vinh lên Thiệu ca.
“Không đâu.” Du Chu đáp.
“Anh dặn Thiệu ca đừng ghé rồi hả?” Trình Lâm tò mò.
“Không phải.” Du Chu tạm ngừng phút chốc, đoạn thành thật bảo, “Tụi anh chia tay rồi.”
Trình Lâm lập tức nín bặt.
Một lát sau, Trình Lâm mới lấy lại tinh thần, hết sức khó tin hỏi: “Chia tay? Tại sao lại chia tay?”
Bờ môi Du Chu mấp máy, cuối cùng chẳng tài nào thốt nên lời.
Đủ loại ma xui quỷ khiến phát sinh giữa cậu và Thiệu Vinh, cũng không thể giãi bày với người khác dễ dàng được.
Nếu thực sự muốn nói điều gì, thì đó chính là cậu vừa hèn nhát vừa tham lam, yếu đuối sợ phiền phức, do dự thiếu quyết đoán, chả dám nói những lời cần nói ra khỏi miệng kịp thời, chả dám giải thích rõ những chuyện cần giải thích kịp lúc.
Thiệu Vinh giận cậu là đáng lắm, đều tại cậu lưu luyến Thiệu Vinh bầu bạn, lưu luyến sự quan tâm từ gia đình Thiệu Vinh.
Trình Lâm thấy vẻ mặt Du Chu ủ dột thì hiểu ngay mình hỏi trúng chuyện chớ nên hỏi, nó tức khắc im bặt. Nó thấy hơi áy náy, do Du Chu luôn luôn kiệm lời, nó hoàn toàn chẳng phát hiện ra khủng hoảng tình cảm giữa Du Chu và Thiệu Vinh —— thậm chí còn chia tay luôn cơ chứ.
Du Chu tạm biệt Trình Lâm ở cửa ga tàu điện ngầm, cậu chen chúc bước lên chuyến tàu trở về nhà. Đã qua giờ tan tầm cao điểm, trong toa tàu vắng vẻ vô ngần, Du Chu ngồi trên dãy ghế nhìn chiếc bóng phản chiếu lên cửa sổ của mình, thoáng xuất thần.
Cuộc sống kiểu này, kì thực không hề khác quá khứ là bao, Thiệu Vinh cũng đâu ghé thăm cậu thường xuyên.
Hết thảy vẫn giống như mọi khi thôi.
Du Chu lặng lẽ ngồi yên, chẳng hiểu sao vô số cảnh tượng từ rất nhiều năm trước chợt ùa về trong đầu cậu.
Thật ra hồi xưa cậu cũng nhát gan lắm, cậu đã đấu tranh tâm lí thật lâu trước khi quyết tâm hẹn hò với Tề Minh Dập.
Tề Minh Dập nói muốn rời khỏi nơi đây, nói muốn ra thế giới bên ngoài sáng tác thứ âm nhạc của riêng mình, Du Chu phải suy nghĩ suốt thời gian dài mới dám đồng ý, nhưng trong lòng lại tự nhủ rằng hai đứa còn quá nhỏ.
Thế giới lớn như vậy, bọn họ thì nhỏ bé quá đỗi, liệu bọn họ có thể sống theo những gì mình hằng mong hay không? Song nhìn ánh mắt sáng ngời của Tề Minh Dập, cậu bỗng dưng nhận được dũng khí lớn lao, gật đầu đồng ý ngao du cùng nhau.
Kết quả, kết quả Tề Minh Dập lại xảy ra chuyện.
Tề Minh Dập gặp tai nạn giao thông bất ngờ, hôn mê gần nửa tháng cuối cùng mới tỉnh lại. Cậu bị ngăn cản gặp anh ta, họ nói rằng Tề Minh Dập chẳng còn nhớ cậu là ai, bảo cậu đừng đến đây nữa. Cậu không tin nên bèn đuổi theo lúc Tề Minh Dập xuất viện, Tề Minh Dập lại trưng vẻ mặt kì quái mà nhìn cậu.
Đấy là ánh mắt nhìn người xa lạ.
Tề Minh Dập rời đi cùng người thân, mẹ cậu cũng hối hả chạy tới. Mẹ cậu tát cậu một bạt tai, hỏi cậu có phải muốn hại chết tất cả mọi người mới hài lòng hay không.
Bố dượng cậu còn phải làm việc dưới trướng bố Tề Minh Dập, em trai cậu còn phải đi học dưới ngôi trường thuộc gia đình họ.
Mẹ cậu òa khóc chửi rủa cậu: “Tại sao tao lại sinh ra một đứa con đáng xấu hổ như mày chứ!”
Suy cho cùng con người ta cũng không thể sống mà chỉ nghĩ tới bản thân mình được.
Cậu vốn dĩ đã chẳng hề chào đời dưới niềm kì vọng của bố mẹ, đối với họ mà nói sự tồn tại của cậu vẫn luôn ngang ngửa với bao gánh nặng và trói buộc.
Cậu chớ nên rước thêm phiền phức cho họ.
Du Chu chuyển trường, quay về thị trấn nhỏ cậu sống từ bé. Dân cư trong trấn nhỏ chưa hề biết chuyện gì, mọi người vẫn đối xử niềm nở nhiệt tình với cậu như xưa.
Đã qua kì nhập học lớp mười hai nên bài vở cần theo rất nặng, cậu chả có thời gian nghĩ ngợi quá nhiều, nào là tình yêu, nào là tự do và theo đuổi, đều là những điều ngoài tầm tay thôi, trước mắt cậu cần phải học cách tự lực cánh sinh đã.
Du Chu xuống tàu điện ngầm trở về nhà, còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy Béo Ú khẽ cào cửa ở bên trong.
Du Chu bật đèn lên, ánh đèn sáng ngời rọi xuống, xua đi bóng đêm giăng kín khắp gian nhà.
Du Chu ẵm Béo Ú lên thân mật dụi dụi nó mấy cái, cuối cùng ánh mắt cũng lấp ló ý cười: “Béo Ú ngoan nha, bố đi nấu đồ ăn cho con.”
Có thể sống một cuộc đời đầy yên bình, tìm được công việc bình thường, làm quen vài người bạn chung đụng rất thoải mái như bây giờ, đã là một điều hết sức may mắn.
∻∻∻
Ở bên khác, Thiệu Vinh lái xe trở về nhà, sắc mặt hắn âm u tột cùng. Mẹ Thiệu thấy hắn xuất hiện một mình bèn hỏi phủ đầu ngay: “Tiểu Chu đâu? Chả phải tôi đã dặn nhớ dắt thằng bé về chung rồi hả?”
Dắt cái con khỉ! Thiệu Vinh trưng bản mặt hầm hè bặm trợn, căn bản đách muốn trả lời mẹ Thiệu.
Mẹ Thiệu luôn biết tùy mặt gửi lời, phát hiện ra điều bất ổn thì lập tức nổi cáu nói: “Đừng bảo cậu chọc tức con dâu tôi rồi đấy chứ? Cậu làm ơn tém tém cái tính khó ưa của cậu lại tí được không? Ai mà chịu nổi con người cậu? Mau đi dỗ thằng bé về đây liền cho tôi, nên nhận sai thì hãy nhận sai nên xin lỗi thì hãy xin lỗi!” Mẹ Thiệu làm người phụ nữ quyền lực hơn nửa đời người rồi, cũng chỉ khi đối diện với Du Chu mới bộc lộ chút dáng vẻ mẹ hiền thôi, chứ còn với hai đứa con ruột thì vừa nghiêm khắc vừa chẳng nể nang gì.
Thiệu Vinh bị mẹ Thiệu quy chụp dạy dỗ một trận, hắn tức điên nói: “Mắc mớ gì con phải nhận sai hả?!”
Ranh con kia bắt hắn làm vật thay thế cho kẻ khác, lừa dối hắn tận hai năm trời, đã vầy mà người sai vẫn là hắn hay sao?
Ranh con kia thì giỏi rồi, không chịu ngoan ngoãn nhận lỗi còn tự ý bỏ đi, lúc hắn nguôi giận quay về kiểm tra đã chẳng thấy người đâu, kể cả Béo Ú cũng mất tích hẳn, rõ ràng chính là ẵm con trai cún bỏ chạy!
Mẹ kiếp, Thiệu Vinh hắn chưa bao giờ ức chế đến như vậy!
Từ nhỏ tới lớn có kẻ nào trêu tức hắn mà đếch cụp đuôi ăn năn xin hắn lượng thứ không hả?!
Mẹ Thiệu thấy Thiệu Vinh còn dám to mồm rống mình, biết tỏng bấy giờ không phải là chút giận hờn vu vơ tình thú nữa, mà là thật sự xảy ra vấn đề.
Mẹ Thiệu hiếm khi chịu làm một người mẹ tri kỉ, bà bảo Thiệu Vinh ngồi xuống, đoạn cất giọng ôn hoà hỏi: “Con thật sự muốn chấm dứt với tiểu Chu luôn à?”
Thiệu Vinh chẳng lên tiếng.
Hắn vẫn chưa nghĩ rõ ràng việc này.
Nếu muốn chia tay như thế, hắn sẽ không đời nào cam tâm tình nguyện. Du Chu chọc tức hắn còn muốn phủi mông bỏ chạy lấy người ư, đếch có cửa!
Nhưng nếu muốn Thiệu Vinh chủ động đi tìm cậu hắn lại càng khó chịu hơn nữa, làm ra chuyện tày trời còn dám bỏ chạy, đúng là bản lĩnh!
Mẹ Thiệu quan sát vẻ mặt Thiệu Vinh thì hiểu ngay, đây rõ là đang chờ Du Chu chạy tới cầu hòa chịu thua đây mà.
Mẹ Thiệu đáp: “Loại chuyện tình cảm này, mẹ chẳng có tư cách trách con, cũng chẳng dạy con được điều gì.” Lời bà nói đánh trúng chỗ hiểm của Thiệu Vinh, “Tuy nhiên con hãy nghĩ rõ nếu cứ chia tay như vầy thì liệu con có hối hận hay không. Thằng bé tiểu Chu tính tình hiền lành, trái tim cũng thiện lương. Khi ở chung với con nó sẽ không một dạ hai lòng, dẫu cho kẻ khác có ý đồ gạ gẫm nó cũng sẽ từ chối thôi, nhưng sau khi chia tay mọi chuyện sẽ khác, với cái nết của nó, chỉ cần kẻ khác theo đuổi kiên trì chút đỉnh sẽ mềm lòng ngay —— đến lúc đó con hối hận cũng muộn rồi.”
Mẹ Thiệu vừa dứt lời, Thiệu Vinh lập tức tỉnh ngộ.
Hắn bỗng sực nhớ Tề Minh Dập sắp tổ chức liveshow ở thành phố này vào dịp nghỉ hè, quãng thời gian trước tên quản lí nọ cũng tìm tới Du Chu, vậy có phải điều ấy chứng minh Tề Minh Dập đã đến đây từ lâu rồi hay không?
Nếu như cả hai gặp nhau, liệu có nối lại tình xưa chăng?
Vừa nghĩ đến chuyện này, Thiệu Vinh bất thình lình nổi trận lôi đình.
Hóa ra vội vã chia tay với hắn là để danh chính ngôn thuận giáp mặt tình xưa!
“Con có việc rồi, đi trước đây!” Thiệu Vinh xổ cho mẹ Thiệu một câu, kế đó hết sức hùng hổ lao ra ngoài.
Chả biết con trai cả xuất hiện bên cạnh tự bao giờ, đợi Thiệu Vinh đi rồi anh ta mới ngồi xuống, dùng khuôn mặt cực giống bố mình hỏi: “Mẹ à, mẹ mến cậu trai kia đến vậy thật ư? Con cứ tưởng mẹ sẽ mến Úc Ngôn hơn chứ.”
Mẹ Thiệu hơi khựng lại, nhìn con trai cả nói: “Con giống bố lắm, chưa bao giờ cần mẹ nhọc lòng. Nhưng em trai con thì khác, mẹ muốn nó sống thật hạnh phúc. Thằng bé bên nhà họ Úc rất thông minh, rất ưu tú, nó có thể dễ dàng ứng xử bất kì tình huống nào. Nhưng em trai con thực chất chỉ nảy sinh tham vọng chinh phục, muốn tranh tài thắng thua với thằng nhóc kia mà thôi, riêng Du Chu thì khác. Tiểu Chu có thể trao cho nó thứ mà chúng ta không thể trao được.”
Những tình cảm mềm mại, ấm áp ấy, chẳng ai trong số họ có thể trao và dạy được, bởi bọn họ cũng chưa từng sở hữu nó.
Thiệu Vinh nào biết cuộc đối thoại giữa mẹ Thiệu và anh trai mình, hắn lái xe ra khỏi nhà, càng nghĩ càng ức. Hắn phóng xe thể thao hạng sang lao vùn vụt vào khu cư xá Du Chu ở, quen cửa quen nẻo mà đỗ xe trên bãi đất trống dưới lầu rồi cầm chìa khóa chạy lên.
Thiệu Vinh bắt gặp một cụ ông sống chung tầng với Du Chu trong thang máy. Cụ ông vừa thấy hắn bèn xởi lởi chào hỏi: “Cại thằng cu ni, tiệu Du mợi về bựa hôm tê mà mi tới nựa rồi hì, tình cộm của bây tột ghê rựa hì!”
Thiệu Vinh lạnh lùng đáp một câu: “Tốt cái đéo.”
Cụ ông im bặt.
Đã đến tầng Du Chu sống, Thiệu Vinh rời khỏi thang máy, bên tai loáng thoáng tiếng mỉa thầm của cụ ông “Cại thằng ăn nói hộn hào, mần răng mà tiệu Du lại chơi với đựa bạn như ri chớ.”
Thiệu Vinh tức muốn nổ phổi, hắn móc chìa khoá ra rồi thọc mạnh vào lỗ tra chìa như thể đương trút căm phẫn.
Một tiếng cạch khẽ vang, cửa mở.
Hết chương