“Ban nãy tôi bị mấy tên paparazzi bám đuôi.” Tề Minh Dập lên xe, ngoảnh sang kể chuyện vừa rồi cho Từ Thành Lễ nghe – tức bạn nối khố kiêm quản lí của anh ta, “Trước kia chỉ có paparazzi ở Hồng Kông mới nhây khiếp thôi, ai ngờ bây giờ trong nước cũng ngông cuồng đến vậy.”
“Cậu phải hiểu hiện tại mình đang nổi như cồn, chả biết có bao nhiêu người dõi theo cậu muốn nhìn cậu ngã xuống bệ thờ đâu.” Từ Thành Lễ lời ít ý nhiều mà thuyết phục, “Năn nỉ cậu đấy, làm ơn an phận tí đi, đừng có cái kiểu hôm nào chưa gây rắc rối lại thấy khó chịu.”
“Sao lại nói tôi không an phận cơ chứ?” Tề Minh Dập đáp, “Nếu tôi đã đồng ý sáng tác ca khúc cho người ta thì tới địa điểm mà họ quen biết chả phải bình thường lắm ư?”
Anh ta và Từ Thành Lễ luôn luôn khác nhau về phong cách sáng tác lẫn quan điểm sáng tác. Anh ta thích tự do, cứ nán lại mãi một chỗ làm anh ta có cảm giác như bị nhốt vào lồng giam vậy. Cái cảm giác ấy thật sự chẳng hề dễ chịu, anh ta kháng cự nó từ tận đáy lòng.
Từ Thành Lễ thấy Tề Minh Dập bày tỏ sự bất mãn rõ ràng bèn không dám nhiều lời nữa.
Kể từ lúc gặp tai nạn giao thông vào mười năm trước, Tề Minh Dập càng ngày càng ghét ở nhà, ngồi yên trong nhà dễ khiến anh ta tưởng chừng như toàn thân mình bị kim đâm.
Năm ấy Tề Minh Dập lười xử lí các loại công việc mới dẫn y ra nước ngoài chung, về sau Tề Minh Dập dùng y quen rồi nên cũng chẳng ngó ngàng tới chuyện đổi kẻ khác phụ trách nữa.
Nếu không phải như vậy, thì một tên gà mờ vừa bước vào đời còn khuya mới được làm quản lí của Tề Minh Dập.
Nếu Tề Minh Dập đã muốn đi, thế cứ để anh ta đi là được rồi. Mấy chuyện như tham khảo này nọ dẫu cho bị chụp trúng cũng chẳng tạo thành phốt nổi, khéo có khi còn củng cố hình tượng kính nghiệp của Tề Minh Dập nữa.
Từ Thành Lễ đương suy tính trong lòng, chợt nghe Tề Minh Dập bảo: “Hôm nay tôi gặp được một chàng trai ở trường trung học số , chả hiểu sao vừa trông thấy cậu ta tôi lại có cảm giác quen thuộc lắm.”
Từ Thành Lễ thoáng kinh ngạc. Thực sự quá khó tin khi nghe Tề Minh Dập nói như vậy, Tề Minh Dập dốc hết mọi tâm trí vào âm nhạc suốt mười năm qua, mấy vụ tai tiếng trước kia chưa từng dính líu tới người nào.
Đúng là kì lạ quá đỗi để mà lời này thốt ra từ miệng Tề Minh Dập, nhiều lúc Từ Thành Lễ cũng nghĩ rằng Tề Minh Dập sẽ chẳng thèm đoái hoài đến điều gì khác ngoài âm nhạc đâu.
“Ai thế?” Từ Thành Lễ không khỏi hỏi han, “Nam hay nữ? Nếu là nữ thì tốt rồi, bác gái cứ nhắc tôi tìm đối tượng giúp cậu suốt kìa, tránh việc cậu dâng hiến cả đời cho âm nhạc mất!”
Tề Minh Dập khẽ vuốt cằm: “Là nam.”
Trong lòng Từ Thành Lễ hơi kinh ngạc. Y nhìn sang Tề Minh Dập, chợt phát hiện Tề Minh Dập đã hết hứng trò chuyện với y, anh ta mở di động ra lướt tin nhắn.
Tề Minh Dập đọc sơ các tin nhắn do bạn bè gửi tới một lượt, ánh mắt bỗng dời xuống người bạn vừa add gần đây nhất. Anh ta hiếu kì ấn vào ảnh đại diện của tài khoản mang tên “Khắc Chu Cầu Ngư”, quan sát chốc lát, mục Khoảnh khắc này quả đúng là cô quạnh, chẳng có chút động tĩnh nào cả.
Dựng thuyền câu cá
Nếu không phải ban nãy add tài khoản này ngay tại chỗ, khéo Tề Minh Dập cũng tưởng rằng mình vừa add một acc clone đấy.
Tề Minh Dập gửi tin nhắn cho “Khắc Chu Cầu Ngư”:【Cậu sống còn cẩn thận hơn kẻ dấn thân vào làng giải trí như tôi nữa.】
Bên kia chưa trả lời.
Tề Minh Dập không nhịn được lầm bầm với Từ Thành Lễ: “Hồi mới gặp cậu ta còn bảo rất thích các ca khúc của tôi, giờ tôi gửi tin nhắn cho cậu ta cậu ta lại chẳng thèm quan tâm, cậu nói xem có phải cậu ta gạt tôi hay không?”
Lần này Từ Thành Lễ thực sự giật mình, y hỏi: “Cậu gửi tin nhắn cho người ta làm cái gì?”
“Chán quá nên gửi chơi.” Tề Minh Dập đáp, “Tôi còn phải ghé đến chỗ đó thêm vài chuyến nữa mà, dụ dỗ cậu ta làm hướng dẫn viên cho tôi cũng tốt. Tôi thấy cậu ta là nhân viên y tế của trung học số , chắc hẳn rất hiểu ngôi trường đó.”
Tề Minh Dập thầm ngợi khen ý tưởng này của mình thật sáng suốt, có vài thánh địa hẹn hò trong trường mà người ngoài sẽ không biết nổi. Mà nếu đã muốn viết ra cảm giác mối tình đầu thì nhất định phải tới hiện trường quan sát rồi.
Từ Thành Lễ lập tức thấp thỏm.
Tề Minh Dập chưa nhận ra sự khác thường của Từ Thành Lễ, càng kể càng hăng say: “Cậu chẳng biết đâu, nhân viên y tế ấy đáng yêu lắm, lúc không cười trông thật bình thường, nhưng hễ nhoẻn miệng cười thì toàn bộ thế giới đều xuân về hoa nở. Nếu như mỗi ngày cậu ta chịu cười với tôi một cái, tôi bảo đảm cảm hứng sẽ tuôn chảy ồ ạt, hôm nào cũng sáng tác ra ca khúc mới hết.”
Có sợi dây trong đầu Từ Thành Lễ bỗng dưng đứt phựt.
Câu này, y đã từng nghe.
Y đã từng nghe một câu giống y như đúc.
Năm xưa lớp bọn họ có một học sinh mới chuyển tới, tên là Du Chu. Tính cách Du Chu hướng nội, thường xuyên ngồi lặng thinh một mình, cơ bản chẳng hề nói chuyện với những bạn học khác.
Hồi ấy Tề Minh Dập không ham đi học cho lắm, tối nào cũng chơi bời lêu lổng tới khuya, mục đích duy nhất khi đến trường vào buổi sáng chính là ngủ bù. Trước khi Du Chu xuất hiện, giáo viên sợ Tề Minh Dập ảnh hưởng đến các bạn xung quanh đâm ra chưa dám sắp xếp bạn cùng bàn cho Tề Minh Dập.
Sau này Du Chu chuyển trường tới đây, bên cạnh Tề Minh Dập lại có thêm một bạn học Du Chu.
Chẳng ai biết tình yêu giữa bọn họ chớm nở từ bao giờ.
Du Chu và Tề Minh Dập, một người tĩnh lặng, một kẻ hoạt bát, ấy vậy mà có thể dính nhau mỗi ngày.
Chỉ cần đến giờ nghỉ trưa Tề Minh Dập lại kéo Du Chu lên sân thượng chơi đàn ghi-ta. Du Chu cũng biết chơi đàn ghi-ta, dựa theo lời Tề Minh Dập khen ngợi thì có vẻ Du Chu chơi rất tốt.
Trước kia hễ viết xong ca khúc mới Tề Minh Dập đều sẽ đàn cho đám bạn nghe trước, nhưng kể từ khi Du Chu xuất hiện anh ta chỉ đàn cho mình Du Chu nghe thôi, Tề Minh Dập giải thích rằng “Du Chu nghe xong có thể góp ý cho tôi, có thể sửa chữa và soạn lại chung với tôi, các cậu sao mà sánh bằng chớ.”
Mãi tới một hôm nọ, Tề Minh Dập bỗng dưng nói với y: “Chỉ cần mỗi ngày Du Chu chịu cười với tôi một cái, tôi nhất định sẽ tràn đầy cảm hứng, hôm nào cũng sáng tác ra ca khúc mới hết.”
Tề Minh Dập còn tâm sự với y, rằng anh ta thích Du Chu rồi, Du Chu sống ở thủ đô phải chịu nhiều buồn tủi quá, anh ta muốn dẫn Du Chu đi du lịch khắp thế giới bằng thứ âm nhạc do bọn họ sáng tác.
Sao mà được cơ chứ?
Điều đấy quá điên rồ.
Khoảnh khắc Tề Minh Dập kể cho y biết kế hoạch này, cũng đã nói lời tạm biệt và dặn y giữ bí mật giúp mình, song Từ Thành Lễ lại lựa chọn nói chuyện này cho người thân của Tề Minh Dập hay.
Bẵng đi một hồi, Tề Minh Dập đã xảy ra chuyện. Tề Minh Dập gặp tai nạn giao thông, hôn mê gần nửa tháng, lúc mở mắt ra lần nữa, Tề Minh Dập đã lãng quên Du Chu.
Những điều khác hãy còn nguyên vẹn, chỉ riêng điều này, Tề Minh Dập lại quên sạch sẽ.
Bố mẹ Tề Minh Dập vui mừng phát khóc, nhân cơ hội điều trị mà đưa Tề Minh Dập xuất ngoại hẳn, để Tề Minh Dập bồi dưỡng và phát triển ở nước ngoài.
Y cũng xuất ngoại chung với Tề Minh Dập.
Về phần Du Chu sau đấy ra sao, Từ Thành Lễ không còn nghe ngóng được thông tin gì về cậu nữa, chỉ biết cậu cũng chuyển trường rồi thôi.
Khi ấy đã là lớp mười hai, chẳng ai còn lòng dạ thảnh thơi để quan tâm một kẻ chả mấy thân thiết đi đâu.
Từ Thành Lễ vẫn luôn cho rằng sự lựa chọn của mình là cực kì chính xác ——
Nếu năm ấy y không làm vậy, có lẽ Tề Minh Dập đã chẳng thành công vang dội giống như hiện tại.
Dẫu cho bây giờ đã có nhiều người hết sức khoan dung với đồng tính luyến ái, nhưng trong nước vẫn rất kín đáo dè chừng khía cạnh này, chưa có nhân vật công chúng nổi tiếng nào dám công khai bản thân có khuynh hướng tính dục khác với những kẻ xung quanh cả.
Vì lẽ đó, y chẳng hề làm gì sai.
Đương lúc nghe thấy lời này lại thốt ra từ miệng Tề Minh Dập, Từ Thành Lễ bất chợt căng thẳng. Sau khi trở về khách sạn nghỉ ngơi, Từ Thành Lễ bèn đi lòng vòng khắp phòng cả buổi trời, y cắn răng tìm một người bạn làm trong nghề khá đáng tin cậy, nhờ đối phương điều tra thông tin về nhân viên y tế ở trung học số chút đỉnh.
Bên kia nhanh chóng gửi hồ sơ liên quan cho Từ Thành Lễ.
Giây phút hai chữ “Du Chu” đập vào mắt, Từ Thành Lễ lập tức bàng hoàng ngồi thụp xuống ghế dựa, cố gắng bình tĩnh mà đọc các dòng giới thiệu về Du Chu đang hiển thị trên màn hình.
Ai mà ngờ sau khi Du Chu chuyển trường ngay lớp mười hai thì còn thi đỗ học viện y khoa nổi tiếng nhất cơ chứ, tốt nghiệp xong cũng tìm được một công việc rất ổn.
Chẳng phải thế này quá tốt rồi ư? Vì sao phải tiếp tục bám lấy Tề Minh Dập hả?
Không được, y không thể để Du Chu hủy hoại thanh danh và vị trí khó khăn lắm mới đạt được của Tề Minh Dập.
∻∻∻
Cuối tuần, Du Chu có hẹn đi học lái xe chung với bọn Sở Ân. Sau khi kết thúc nửa ngày học tập bọn họ bèn ghé một quán cơm nhỏ gần đấy ăn uống.
Du Chu còn mãi đau đáu về mẻ bánh quy mứt hoa nướng hỏng lần trước, muốn tranh thủ mùa này đương dồi dào hoa cỏ mà làm lại lần nữa.
Sở Ân chẳng biết nướng bánh, ngặt nỗi anh ta thấy rất hứng thú với những đồ có thể ăn nên muốn đi chung với Du Chu. Ngờ đâu lúc tới đó chợt bắt gặp người quen, là Triệu Vân Phong mở tiệm bánh nướng.
Cho dù lần trước Thiệu Vinh chạy qua chứng tỏ “Tôi là bạn trai Du Chu” thì Triệu Vân Phong vẫn xởi lởi với Du Chu như xưa thôi: “Tôi biết tỏng cậu cũng phát hiện ra căn cứ hoa cỏ này mà Du Chu!”
Du Chu giới thiệu Sở Ân và Triệu Vân Phong cho nhau, cả ba cùng đi hái những “bông hoa có thể ăn” mà Sở Ân hay bảo.
Lúc Du Chu với Sở Ân mang theo đống hoa vừa hái xong ra khỏi căn cứ, bỗng dưng phát hiện một bóng người khá quen thuộc đứng gần đó.
Du Chu hơi ngẩn ra, cậu bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn đối phương, cẩn thận tìm kiếm kí ức về đối phương trong đầu.
“Sao thế?” Sở Ân hỏi.
“Gặp được người quen thôi.” Du Chu từ tốn bảo, “Cả hai về trước đi, chắc tôi phải nán lại trò chuyện đôi câu với người ta rồi.”
Sở Ân với Triệu Vân Phong nhìn nhau, đoạn khẽ gật đầu, đi về trước.
Du Chu nhìn kẻ đang bước tới chỗ mình. Cậu nhớ đối phương tên Từ Thành Lễ, là bạn nối khố của Tề Minh Dập, cũng là quản lí của Tề Minh Dập.
Đối với bố mẹ của Tề Minh Dập thì Từ Thành Lễ là người đáng tin cậy nhất, bởi lẽ Từ Thành Lễ vốn biết hết thảy mọi chuyện diễn ra năm ấy —— y biết cuộc tình giữa cậu và Tề Minh Dập, cũng biết Tề Minh Dập đã lãng quên điều gì.
Dưới góc nhìn của bố mẹ Tề Minh Dập, nếu Từ Thành Lễ đã cản trở được lần thứ nhất, thì dĩ nhiên sẽ cản trở được lần thứ hai.
Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Giây phút trông thấy Tề Minh Dập, Du Chu vẫn chờ đợi Từ Thành Lễ tìm tới cửa.
Du Chu ôm túi giấy lớn ở trước ngực, nhìn về phía Từ Thành Lễ đứng ở vị trí không xa không gần.
“Ồ, mày quả là biết cách quyến rũ đàn ông đấy.” Từ Thành Lễ mở miệng bảo, “Hai người ban nãy đều bị cái vẻ vô tội này của mày mê hoặc nhỉ?”
Du Chu giữ im lặng.
Từ Thành Lễ nói: “Tao cảnh cáo mày, đừng hòng tiếp cận Minh Dập! Mày có biết để đi đến bây giờ cậu ấy đã gian khổ nhường nào không hả? Mày có biết cậu ấy yêu âm nhạc đến nhường nào không hả? Trước kia mày đã suýt hại chết cậu ấy, chẳng lẽ mày lại muốn hủy hoại cậu ấy thêm lần nữa mới hài lòng?”
Bàn tay ôm túi giấy của Du Chu thoáng nắm chặt.
“Mày nghĩ kĩ đi.” Từ Thành Lễ nói, “Nếu hai thằng khờ ban nãy biết mày thích đàn ông, liệu có dám lui tới với mày giống như bây giờ không?”
“Họ biết.” Du Chu đáp.
Từ Thành Lễ hơi khựng lại, hết sức khó tin nhìn Du Chu.
“Tôi có bạn trai rồi.” Du Chu giương mắt nhìn Từ Thành Lễ, “Họ cũng biết luôn.”
Dường như để kiểm chứng lời Du Chu nói, một chiếc xe thể thao sang trọng lập tức dừng ngay vệ đường.
Cửa xe mở ra, Thiệu Vinh bước xuống xe. Hắn tựa bên xe thể thao vẫy tay với Du Chu, hững hờ bảo: “Tôi mới bắt gặp đồng nghiệp của cậu, họ nói cậu ở chỗ này. Giữa trưa đứng bóng nắng khiếp quá, cậu nói chuyện với bạn mình xong chưa? Giờ về được chưa?”
Thiệu Vinh không quen Từ Thành Lễ, song liếc mắt cũng thừa biết cuộc đối thoại giữa Du Chu và đối phương chẳng mấy vui vẻ. Hắn lại đếch phải Du Chu hay nhẫn nại, nếu ai dám khiến hắn bực bội hắn nhất định sẽ không nể mặt kẻ đó một tí nào.
Người không hợp ý nửa câu nhiều, để ý tới đồ thần kinh làm cái thá gì?
Hết chương