Du Chu và Thiệu Vinh một trước một sau đi ra khỏi hội trường, Du Chu không kiềm được hỏi: “Anh về từ lúc nào vậy?”
“Về ban nãy.” Thiệu Vinh đáp, “Máy bay vừa hạ cánh thì đột nhiên muốn qua đây xem thử, nên tiện đà qua luôn.”
Chuyến này Thiệu Vinh bay tới thủ đô, trước khi về hắn có ghé thăm ông ngoại. Ông ngoại hắn cố tình tìm đối tượng cho hắn, còn bảo nếu hắn thực sự thích Úc Ngôn thì sẽ đánh cược đi gặp cụ Úc thương lượng một lần.
Thiệu Vinh từ chối.
Ngay giây phút ông ngoại hắn mở lời ngỏ ý, Thiệu Vinh bất chợt nhận ra mình cũng chẳng thích Úc Ngôn nhiều đến mức ấy. Nếu yêu thích thật lòng, hắn sẽ không giậm chân tại chỗ lâu như thế, thứ mà hắn chân chính mong muốn lẽ nào lại chả dám đoạt lấy chỉ vì bị một lão già cản trở hay sao?
Không, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó. Suy cho cùng là do chưa đủ thích mà thôi. Hắn cưng chiều Úc Ngôn, hắn đáp ứng lời hứa từ Úc Ngôn, chẳng qua là một thói quen kéo dài từ thuở thiếu thời.
Khoảnh khắc chứng kiến Úc Ngôn lưỡng lự chần chừ, Thiệu Vinh bỗng nhiên hiểu rõ đây là một cuộc so tài đơn giản tới chẳng thể đơn giản hơn: Hắn thấy Úc Ngôn lung lay, nên hắn đã mất hết hứng thú với cuộc so tài này.
Hắn chả có hứng chung sống cùng Úc Ngôn, chả có hứng mây mưa kịch liệt trên giường cùng Úc Ngôn, càng chả có hứng làm kẻ nắm sợi dây thả diều nhìn Úc Ngôn có thể bay cao nhường nào, nhìn Úc Ngôn có thể được bao nhiêu người yêu thích săn đón.
Nếu phải so sánh, hắn càng muốn xem thử “Kế hoạch chia tay” của Du Chu sẽ tiếp tục tiến hành thế nào hơn.
Đồ thỏ đế ngờ nghệch này đúng là cố chấp, suốt quãng thời gian hắn đi công tác cứ gửi tin nhắn tra hỏi hắn liên tục, thậm chí buổi tối sắp ngủ còn gọi điện hỏi hắn có phải đang ở bên ngoài hay không, đã muộn vầy rồi thì nên ngủ sớm, cấm đi ra ngoài thác loạn.
Nếu đổi thành người khác làm như thế, dám chắc Thiệu Vinh sẽ thấy phiền phức từ lâu, song khi Du Chu làm như thế hắn lại thấy đáng yêu vô ngần. Nếu Du Chu đã nỗ lực đóng vai sư tử Hà Đông tới vậy, đương nhiên hắn phải phối hợp tử tế.
Thiệu Vinh chẳng e dè chút nào, hắn nắm tay Du Chu rảo bước dưới tán cây trong trường. Thoạt đầu Du Chu hơi thấp thỏm, song phát hiện vẻ mặt Thiệu Vinh vẫn thản nhiên nom không hề sợ kẻ khác chứng kiến, cậu cũng bèn cẩn thận từng li từng tí mà đan ngón vào năm ngón tay Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh cảm nhận được động tác nhỏ của Du Chu, hắn nghiêng đầu nhìn cậu nở nụ cười. Vành tai Du Chu đỏ lựng, tóc mái thưa phơ phất theo làn gió mơn man, hàng mi thanh tú khẽ rủ, đoạn nhỏ giọng bảo: “Anh vừa xuống máy bay mà, nên nghỉ ngơi trước chứ.”
“Chẳng phải do thấy cậu nhớ nhung tôi quá nên mới tận tụy đến gặp cậu sớm hơn hay sao?” Mồm mép Thiệu Vinh đểu giả, “Nếu tôi không đến thì chắc cũng chẳng có cơ hội xem cậu biểu diễn trên sân khấu hội trường đâu nhở. Giỏi phết đấy, xa nhau mấy hôm mà giờ đã lên sân khấu được rồi.”
“Em…” Du Chu đáp, “Tay ghi-ta thuộc ban nhạc tụi Trình Lâm sắp xuất ngoại nên thằng nhóc mới tìm em giúp đỡ thôi. Thằng nhóc ấy tốt lắm, tài năng lắm.”
Lí do cậu đồng ý tham gia cũng chả phải là vì muốn đứng trên sân khấu thật, mà là vì cậu thấy được sự mờ mịt và bất lực nơi Trình Lâm. Hoàn cảnh của thiếu niên tóc vàng với Trình Lâm khiến cậu nhớ tới thời niên thiếu của mình.
Du Chu ăn nói vụng về, có rất nhiều lời chẳng thể diễn đạt nổi, cậu chỉ biết kể rõ ràng tình huống với Thiệu Vinh một cách khô khan.
Thiệu Vinh nhướng mày hỏi: “Dám khen kẻ khác trước mặt tôi, không sợ tôi ghen hả?”
Du Chu trợn mắt nhìn hắn: “Thằng nhóc mới, thằng nhóc mới mười bốn mười lăm tuổi thôi!”
“Mười bốn mười lăm tuổi thì sao?” Thiệu Vinh nói, “Đầu óc của lũ oắt con mới lớn chứa hơi bị nhiều thứ đấy, tôi đã từng trải qua rồi cơ mà.” Hắn liếc xéo Du Chu, khuôn mặt đầy ắp sự chế giễu, “Nhưng tôi biết chắc chắn cậu chưa từng, cậu chính là ‘Con nhà người ta’ Trong truyền thuyết.”
Du Chu không trả lời. Cái thời mười bốn mười lăm tuổi quả thực cậu chưa biết xao xuyến là gì, hồi đó ngày nào cậu cũng làm đủ việc muôn màu, có khi theo ông ngoại học nấu nướng có khi theo bà ngoại học ghi-ta, đương nhiên cậu cũng phải lo cho bài vở nữa —— chính vì thế dĩ nhiên cậu chẳng dư thời giờ để nghĩ về điều gì khác. Rồi sau này, sau này…
Thiệu Vinh thấy sắc mặt Du Chu trở nên sượng ngắt, hắn hơi nheo mắt, nom hết sức nguy hiểm nhìn cậu: “Ồ, hoá ra cậu cũng từng trải qua hửm? Lúc ấy cậu nắm tay ai vậy?”
“Em không có!” Du Chu vội vàng phủ nhận. Con người Thiệu Vinh vốn dễ cáu kỉnh, một khi chọc giận hắn hắn có thể trở mặt bất cứ lúc nào. Nhất là hiện tại đang ở trường nữa, Du Chu chả dám tưởng tượng hậu quả nếu Thiệu Vinh nổi đóa ở đây.
“Có thì có thôi, lẽ nào tôi còn ăn thịt cậu chắc?” Thiệu Vinh khẽ cười nhạo. Tuy việc Du Chu từng thích kẻ khác khiến hắn hơi bực bội, song lúc ấy hắn chẳng hề quen biết Du Chu, không lẽ hắn lại chạy về hơn mười năm trước tẩn tên khốn kia một trận, dọa dẫm đối phương tránh xa Du Chu rồi phách lối tuyên bố “Du Chu là của tao, không bố con thằng nào được chạm vào ẻm” ư?
Thiệu Vinh dắt Du Chu lên xe, chồm tới hôn Du Chu. Hôn đủ rồi hắn mới cất tiếng: “Xí xóa hết chuyện trước kia, nếu sau này cậu dám nắm tay thằng khác, tôi sẽ gọi người đi chặt tay thằng đó ngay, xem cậu còn dám hay không!”
Bỗng dưng Du Chu hơi sợ hãi, sợ hãi khi nghe thấy Thiệu Vinh thốt ra lời như vậy. Cậu chẳng hiểu nổi rốt cuộc đã sai sót ở đâu, cớ sao cậu càng muốn để Thiệu Vinh nói chia tay, mối quan hệ giữa họ càng ngày càng xa dáng điệu thuở ban sơ cơ chứ?
Nếu cậu chưa từng làm gì —— nếu cậu chưa đề xuất việc chia tay, có lẽ giữa họ vẫn sẽ duy trì cách chung sống vốn dĩ chẳng màng quấy rầy lẫn nhau, tĩnh lặng không sóng gió ấy.
Ngộ nhỡ Thiệu Vinh không muốn chia tay với cậu thật thì sao?
Du Chu thắt dây an toàn xong, cậu lén lút quan sát sườn mặt Thiệu Vinh. Sườn mặt của Thiệu Vinh rất đẹp đẽ, khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng ——
Du Chu đột ngột dời tầm mắt không dám nhìn nữa. Lần đầu tiên cậu cảm thấy hối hận, hối hận vì bản thân hai năm trước lại tham lam tới vậy, tham lam muốn phóng túng chính mình, tham lam muốn cùng Thiệu Vinh sưởi ấm lẫn nhau dẫu trái tim hắn đã có bến đỗ.
Thiệu Vinh thích Úc Ngôn.
Thiệu Vinh vẫn luôn thích Úc Ngôn.
Du Chu thầm lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần, cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Đúng đấy, Thiệu Vinh vốn thích Úc Ngôn cơ mà, chỉ cần Thiệu Vinh quyết định theo đuổi Úc Ngôn thì cậu sẽ trở thành người thừa thôi.
Đúng, chính là như vậy. Thiệu Vinh ghét nhất là hạng người như cậu, Thiệu Vinh ghét cái tính nhát cáy của cậu, ghét cậu do dự thiếu quyết đoán, ghét cậu yếu đuối và thích lẩn tránh.
Thiệu Vinh… anh ấy, anh ấy sẽ không thích mình.
Thiệu Vinh chưa đồng ý chia tay với cậu, hẳn là do cậu đã cướp lời đòi chia tay trước. Thiệu Vinh luôn kiêu căng ngạo mạn, nhất định sẽ cảm thấy việc bị cậu đá là một sự sỉ nhục.
Vì lẽ đó —— vì lẽ đó, chỉ cần cậu làm phiền Thiệu Vinh nhiều hơn chút đỉnh, khiến Thiệu Vinh nói chia tay là được.
Ngôi trường khá gần nhà họ, Du Chu còn chưa hết nghĩ suy miên man thì Thiệu Vinh đã dừng xe rồi. Thiệu Vinh phát hiện Du Chu ngồi thất thần mãi, ngay cả dừng xe cũng không biết, hắn bèn xấu xa xáp tới hôn Du Chu.
Du Chu vội đẩy hắn ra.
Thiệu Vinh cười trêu cậu: “Tôi cứ tưởng cậu thả hồn đi đâu, phải để tôi hôn cậu cậu mới tỉnh táo được chứ.”
Du Chu ấp úng đáp: “Làm, làm gì có.”
Cả hai xa nhau tận mấy ngày, dĩ nhiên khi về nhà lại tay ấp má kề một phen.
Du Chu vốn lử lả vì phải chuẩn bị cho vòng dự tuyển đến trưa, thân mật xong hiển nhiên đã ngủ sớm. Thiệu Vinh mới xuống máy bay nên cũng hơi oải, ôm Du Chu đánh một giấc trĩu nặng.
Sáng hôm sau Du Chu tới trường sớm, càng ngẫm càng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy mãi. Cậu phải vừa tìm cách làm phiền Thiệu Vinh vừa giảm bớt thời gian ở chung với Thiệu Vinh mới ổn. Bằng không thì cứ cái đà này, bọn họ sẽ chuyển sang trạng thái từ một tháng gặp nhau vài lần thành ở chung hẳn hoi luôn!
Du Chu cân nhắc nhiều lần, cậu ghi danh tên mình lúc nhóm đồng nghiệp ở trường đăng kí lớp học lấy bằng lái. Người phụ trách là một thầy giáo trẻ hết sức nhiệt tình – tên là Sở Ân. Sau khi thấy tên Du Chu anh ta bèn thân thiện kết bạn với cậu, còn thêm cậu vào nhóm lấy bằng lái.
Du Chu vừa tiến vào nhóm, tốp người bèn bắt đầu tán dóc, ai cũng bảo gần đây bác sĩ Du nổi tiếng đáo để, diễn đàn nhà trường với vô số nhóm lớp đều bàn tán về cậu.
Du Chu không quen làm trung tâm đề tài, cậu tiên phong hỏi mọi người muốn mua loại xe gì, thành công dời đi sự chú ý của đa số đồng nghiệp.
Buổi trưa ăn cơm xong, Du Chu thấy chẳng có học sinh ghé qua bèn bật máy tính lên, tải phần mềm thi thử môn viết lấy bằng lái có sẵn trong nhóm.
Phần mềm còn chưa cài đặt xong, bên ngoài đột nhiên có kẻ tông cửa xông vào phòng y tế. Du Chu giương mắt nhìn thử, lập tức đứng dậy đỡ học sinh lên trên giường bệnh.
Hai học sinh tới đây là người quen —— Trình Lâm và cậu em trai tóc vàng nọ. Thực ra cả hai bằng tuổi nhau, Trình Lâm chỉ lớn hơn em trai tóc vàng một ngày, bấy giờ hai đứa quả là khố rách áo ôm, ai cũng bị thương khá nặng.
Ngay sau đó, chủ nhiệm lớp của cả hai cũng đến. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi ôn hòa và nhã nhặn, thấy Du Chu thì khẽ gật đầu tự giới thiệu rằng: “Chà bác sĩ Du, tôi là Sở Ân, hồi sáng chúng ta mới nói chuyện với nhau.” Anh ta bất đắc dĩ nhìn về phía Du Chu, “Ban nãy hai thằng oắt này không đi học nên tôi chạy ra ngoài tìm, vừa tới nơi thì tụi nó biến thành thế này đây.”
Du Chu chẳng ngờ rằng chủ nhiệm lớp của Trình Lâm trùng hợp là Sở Ân. Cậu gật đầu xem như chào hỏi, đi qua xử lí vết thương giúp cả hai.
Sở Ân khó tránh khỏi đứng một bên lời ít ý nhiều mà khuyên nhủ: “Có vấn đề gì bộ ngồi xuống thương lượng giải quyết khó lắm hả? Dù sao hai đứa cũng là anh em mà, gặp mâu thuẫn cũng không thể động tay động chân lung tung được, mấy em xem mặt mũi mình bầm dập như vầy thì tôi biết giải thích ra sao với bố mẹ các em đây? Nếu trước kì thi đại học các em cứ quậy phá kiểu này lần nữa, ngộ nhỡ cánh tay với bàn tay bị thương thì còn thi cử nổi không?”
Trình Lâm và cậu em trai tóc vàng đều chẳng đáp tiếng nào, nhất là cậu em trai tóc vàng bị thương nặng nhất.
Du Chu đã kiểm tra xong cho hai học sinh ấy, cậu ngẩng đầu báo cáo với Sở Ân bằng ngữ khí chậm rãi: “Không phải do hai đứa đánh nhau mà ra.”
Sở Ân ngừng lầu bầu: “Gì cơ?”
“Trình Lâm thuận tay trái.” Du Chu lấy oxi già ra sát trùng vết thương giúp cậu em trai tóc vàng, miệng thì nói rằng, “Kẻ hành hung thằng nhóc rõ ràng chẳng hề thuận tay trái, chính vì thế vết thương trên người thằng nhóc không phải do Trình Lâm làm.”
“Vậy ư?” Sở Ân còn chưa kịp dứt câu, cửa phòng y tế lại bị mở toang.
Người tới lần này vẫn là người phụ nữ xuất hiện ở trường lúc trước, người phụ nữ thấy Trình Lâm và tóc vàng sây sát toàn thân ngồi ở đằng kia thì cơn tức giận lại dồn lên não, lao đến mắng: “Mày đúng là cái đồ rước tai họa, suốt ngày chỉ biết phá phách! Tao tốn tiền nuôi mày ăn học đàng hoàng mà mày báo đáp tao kiểu này đấy à? Từ sáng tới tối chỉ biết đánh nhau đánh nhau đánh nhau, tốt nhất mày cứ nghỉ quách cho xong!” Bà ta bước đến nhấc tay toan tát vào mặt tóc vàng.
Một cánh tay vụt lên tóm được bàn tay sắp sửa rơi xuống của bà ta.
Người phụ nữ nhìn về phía Du Chu đương tóm chặt cánh tay mình.
Du Chu có một đôi mắt khiến con người ta không tài nào tức giận với cậu nổi. Cậu trầm tĩnh, ôn hòa, lại có chút cứng cỏi khó tả.
Du Chu rất ít khi ra mặt, rất ít khi chủ động bắt chuyện với kẻ khác, song hễ thấy Trình Lâm và tóc vàng cậu lại nhớ tới bản thân thuở thiếu thời.
Năm xưa cậu từng nghĩ rằng, giá như có ai đó nói đỡ cho mình thì tốt biết mấy, dẫu cho chỉ là một câu thôi cũng được.
Đáng tiếc chẳng hề có.
Du Chu bảo: “Sự việc không phải như vậy.” Cậu quay sang nhìn nhìn về phía Trình Lâm, “Cả hai không đánh nhau, đúng chứ?”
Trình Lâm hơi bài xích mẹ của tóc vàng, dù thế nào cũng không bằng lòng chấp nhận bà ta là mẹ kế mình. Nhưng nhìn sang tóc vàng ngồi bên cạnh, cuối cùng Trình Lâm vẫn mở miệng: “Là cậu ta cứu cháu, ban nhạc tụi cháu vượt qua vòng dự tuyển của dạ hội Ngũ Tứ, một ban nhạc khác trong trường tìm côn đồ bên ngoài tới chặn cháu lại, nói muốn phế một cánh tay cháu, cậu ta trùng hợp đi ngang qua nên đánh đuổi chúng giúp cháu thôi.”
Tóc vàng vẫn luôn lặng thinh bỗng nổi trận lôi đình, mắng mỏ rằng: “Ai thèm cứu cậu? Nếu tôi thấy rõ kẻ bị chúng nó bao vây là cậu thì còn lâu tôi mới lo chuyện bao đồng, để chúng đánh chết cậu mới bõ!”
Mẹ của tóc vàng đâu ngờ rằng hóa ra sự việc là vầy. Bà ta không khỏi nhìn sang chủ nhiệm lớp Sở Ân, muốn nghe Sở Ân xác nhận tính chân thực về lời nói này.
Sở Ân đã tin hơn phân kể từ lúc Du Chu mở miệng nói rằng thương tích chẳng phải do tụi nhỏ đánh nhau mà ra, nên dĩ nhiên bấy giờ sẽ kiên quyết đứng về phía học trò mình. Bởi bất luận thế nào, xả thân làm việc nghĩa nhất định luôn tốt hơn đánh nhau ẩu đả. Sở Ân lập tức cho mẹ của tóc vàng một câu trả lời chắc chắn.
Sắc mặt mẹ của tóc vàng thoáng cứng đờ, hiển nhiên bà ta chả phải là tuýp người chịu nhận lỗi với con mình – chẳng khác các bậc phụ huynh trên đời này là bao. Bà ta miễn cưỡng hỏi Du Chu thương tích của tụi nhỏ ra sao, liệu có cần nhập viện bên ngoài hay không.
Du Chu đáp: “Trông có vẻ khá nặng nhưng chưa ảnh hưởng tới xương cốt, tôi nghĩ là không cần thiết nhập viện đâu ạ. Nếu chị thực sự lo lắng thì có thể dẫn hai đứa đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“Không đi!” Tóc vàng lì lợm nói, “Éo chết đâu mà sợ.”
“Ai hỏi mày!” Mẹ của tóc vàng bực bội liếc xéo nó, bà ta cố giữ ý bước sang hỏi Trình Lâm có cần đi bệnh viện kiểm tra thử hay không, hiện tại bố nó đang bận nên không tới được.
“Dạ thôi, Du ca chữa bệnh rất giỏi, hoàn toàn chẳng thua các bác sĩ trong bệnh viện.” Trình Lâm lạnh nhạt đáp, “Cho dù ông ta rảnh rang cũng đừng gọi ông ta đến đây, không phải việc gì to tát.”
Chạm trúng cây đinh lạnh ngắt, mẹ của tóc vàng chả hơi đâu nhiều lời, bà ta giẫm gót giày lộc cộc đi mất hút.
Du Chu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xử lí hết tất cả vết thương của Trình Lâm và tóc vàng. Cả hai phớt lờ lẫn nhau, từ đầu tới cuối đều chẳng buồn hé lời nào với đối phương, nghe Du Chu bảo ổn rồi bèn tách ra trở về lớp học.
Du Chu cất gọn oxi già cùng thiết bị kiểm tra mới phát hiện Sở Ân vẫn chưa đi. Du Chu hỏi: “Bộ thầy Sở còn việc gì ư?”
“À, không có.” Sở Ân đáp, “Tại tôi muốn nán lại chốc lát cảm ơn anh thôi. Ban nãy thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, nếu không tôi chắc chắn sẽ không thể moi nổi lời giải thích từ mồm hai thằng oắt bướng bỉnh này. Hầy, làm giáo viên sợ nhất là gặp trúng kiểu học trò này, tụi nó quá ngoan cố, hễ đối diện với thầy cô thì cái mồm khép chặt y chang vỏ trai, bình thường làm gì cạy ra nổi.”
“Tôi cũng chỉ tình cờ quen hai đứa thôi.” Du Chu nói.
“Anh giàu kinh nghiệm ghê ấy, nhìn vết thương thôi cũng nhận ra hung thủ thuận tay trái hay phải!” Sở Ân bảo, “Tôi nghĩ đây là việc của cảnh sát hình sự chứ nhỉ, sao anh biết được vậy?”
“Tôi từng nghiên cứu nó một thời gian.” Du Chu trả lời, “Hồi đó thấy rất hứng thú với nó, nên bèn tham gia dự án về mảng này với thầy mình.”
Nói tới đây, ánh mắt Du Chu thoáng ảm đạm. Bà ngoại cậu cũng cực kì thích dự án này, trước khi gặp sự cố bà còn khoe với cậu rằng bà chuẩn bị đến thủ đô một thời gian, tới lúc đó sẽ dẫn theo cậu và ông nội. Dẫu cho đã mấp mé sáu mươi, bà ngoại cậu vẫn căng tràn sự nhiệt huyệt về việc nghiên cứu y học, lần nào lấy được cơ hội nghiên cứu lẫn học tập cũng vui vẻ khôn xiết.
Sở Ân thấy vẻ mặt Du Chu trầm trọng bèn nhận lỗi ngay: “Xin lỗi, có phải tôi đã hỏi trúng điều gì chớ nên hỏi không?”
Du Chu hoàn hồn, cậu mỉm cười với Sở Ân, đoạn đáp: “Không đâu, chỉ là tôi chợt nhớ tới một người thân đã qua đời từ lâu. Bà ấy giỏi hơn tôi nhiều.”
“Bác sĩ Du à, anh là anh đỉnh lắm rồi ấy.” Sở Ân nói, “Túm cái quần lại thì chuyện hôm nay cảm ơn anh, hay chi bằng như vầy, tan học xong chúng ta đi ăn chung một bữa nhé? Cũng chẳng đi đâu xa hết, ghé quán cơm nhỏ ngay trước cổng thôi, tôi quen với chủ quán nên muốn ăn gì cứ việc nhờ gã nấu.”
Thịnh tình không tiện chối từ, Du Chu đành phải gật đầu đồng ý. Ắt hẳn là vì lần đầu chịu mở lòng hơn, Du Chu phát hiện mình số người mình tiếp xúc suốt quãng thời gian này còn nhiều hơn số người mấy năm trước cộng gộp lại.
Dường như cũng chẳng khó khăn tới vậy.
Du Chu thôi không nghĩ ngợi, cậu cài đặt phần mềm thi thử môn viết lấy bằng lái, nghiêm túc mà ôn luyện theo mấy bộ đề có sẵn. Sau khi tan học, Sở Ân chấm công xong bèn chạy sang phòng y tế ngay, anh ta niềm nở mời Du Chu đi đến quán cơm.
Sở Ân vô cùng hướng ngoại: “Thực ra tôi định thi lấy bằng từ mấy năm trước cơ, nhưng tôi sợ mình tham lam, cầm cái bằng lại muốn mua xe. Anh đừng thấy tiền lương ở trường mình ổn áp mà chủ quan, chi phí ở đây cao ngất ngưỡng, lúc mới vào làm cơm nước của tôi trông chán đời lắm, như thế thì tiền đâu mua xe chứ? Hiện tại thanh toán xong tiền đặt cọc nhà cửa nên áp lực trả nợ cũng nhẹ nhàng, có thể cân nhắc chuyện mua xe. À đúng rồi, bác sĩ Du anh có bạn gái chưa?”
Mi mắt Du Chu khẽ giật, đáp trả bằng lời nói dối chân thật: “Chưa có.”
Sở Ân cười toe toét: “À há, khéo ghê, tôi cũng FA nè. Mà không sao, FA chỉ cần lo cho cái thân mình thôi, mỗi lần lười nấu cơm cứ việc ra ngoài ăn bậy, tôi quen hết chủ mấy quán cơm ở xung quanh luôn đó.”
Đã tới quán, Sở Ân xởi lởi chào hỏi ông chủ, đoạn bắt gặp mấy người quen nên nán lại tán dóc. Du Chu đứng bên cạnh quan sát, cậu thầm ghen tị với sự nhiệt tình nơi Sở Ân. Cậu và Sở Ân vừa trò chuyện vừa ăn cơm, thấm thoát đã qua tám giờ, Sở Ân sực nhớ mình phải soạn bài, đâm ra anh ta bèn sốt ruột đi trước.
Du Chu rảo bước từ tốn về nhà, vừa mới lấy chìa khóa đã nghe thấy tiếng cào cửa từ bên trong. Cậu vội vàng mở cửa, ngồi thụp xuống ôm Béo Ú vào lòng, hết sức áy náy nói: “Xin lỗi nhé, bố nhỡ có hẹn dùng bữa với bạn nên về trễ.”
Thực ra Béo Ú hổng đói bụng đâu, ông bố giàu sụ (Thiệu Vinh) của nó mua cho nó một cái khay ăn uống tự động, dẫu trong nhà vắng hoe nó vẫn có thể giơ chân lay lay để thức ăn tràn ra mà.
Nó hưng phấn vẫy đuôi với Du Chu, đầu dụi vào ngực Du Chu liên tục, mồm sủa gâu gâu tựa mọi khi, đại khái nghĩa là “Con nhớ bố lắm gâu gâu gâu.”
Một người một cún nô đùa chốc lát, Du Chu dẫn nó đi tắm sạch sẽ, sau đấy mạnh ai nấy ngủ.
Tối hôm nay Thiệu Vinh không ghé sang, nhưng Du Chu lại nằm mơ thấy hắn, trong mơ Thiệu Vinh ôm Béo Ú cười khẩy đe dọa cậu: “Con trai cậu đang nằm trên tay tôi, cậu tự cân nhắc xem có nên tiếp tục chia tay hay không đi.”
Sáng sớm tinh mơ, Du Chu choàng tỉnh.
Hết chương