CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2022!!
==================================================
“Học viên!” Damuel la lên, khuôn mặt hoảng hốt, triệu hồi đũa phép của mình và đứng giữa tên công tước và tôi. Trong khi anh ấy che chắn cho phía bên phải của tôi và ra ám hiệu phải cẩn thận, tôi tiếp tục truyền thêm mana vào viên đá phép trên tay lão Trưởng Thần Điện trong khi ông ta cười tự mãn như đã nắm chắc phần thắng.
“Ngươi chỉ tổ phí thời gian thôi,” ông ta nói, cười sặc sụa.
Nhưng ngay sau đó viên đá bắt đầu có tiếng nứt vỡ, và bên trong phát sáng một tia sáng màu vàng qua vết nứt. Một vết nứt dài hiện lên trên bề mặt phẳng viên đá, và thêm một vết nứt khác nữa.
“...Cái gì?” lão Trưởng Thần Điện sốc. Tôi mặc kệ ông ta, tiếp tục nhìn chằm chằm viên đá trong khi truyền mana vào. Viên đá phép đó liền chuyển thành màu vàng trước mắt tôi. “...Chuyện gì đang xảy ra thế này?!”
Màu đen của viên đá mờ dần, và trong phút chốc hòa với tia sáng màu vàng và viên đá liền có màu của vàng nguyên chất. Một tia sáng chói lọi xuyên qua những vết nứt đấy, và viên đá dần vun nát thành cát bụi. Lão Trưởng Thần Điện quan sát những hạt bụi rơi xuống kẽ tay, miệng run rẩy không biết nói điều gì và mắt mở toang ra trong khi bàng hoàng không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Trong khi đó, tôi tiếp tục dùng mana để Nghiền Nát ông ta.
“Myne, ngươi là cái thứ gì th- Nguh!” Lão Trưởng Thần Điện đỏ mắt nhìn tôi, và ngay lập tức nắm chặt ngực của mình và bắt đầu ho ra máu ngay khi đòn Nghiền Nát của tôi vừa tác động. Tôi đang chồng thêm nhiều mana nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng Damuel rên rỉ đau đớn.
Tôi quay về phía Damuel và thấy anh ấy đang quỳ gối trên sàn, vừa mới lãnh trực diện một trong những quả cầu mana của Bindewald. Anh ấy hẳn đã tuột mất chiếc đũa phép của mình vì nó đã không còn trên tay anh ấy nữa mà đã tan vào hư không. Damuel từ từ nghiêng về phía trước, và sau đó thì ngã xuống sàn.
“Ngài Damuel?!” tôi chạy về phía anh ấy. Anh ấy đã bất tỉnh và đang thở không được đều. Tôi còn không thể gọi tên anh để gọi anh ấy dậy - anh ấy chỉ còn biết rên rỉ thôi.
“Hmph. Loại hiệp sĩ thảm hại nào mà còn không thể chống chọi được với lượng mana cỡ đó thôi chứ?” tên ếch đó chế nhạo, tay khịt mũi.
Damuel hiện đang không còn khả năng tự vệ khi đang bất tỉnh như thế này. Tôi nhìn xung quanh để cầu cứu, và thấy rằng trong ba người hầu cận bị bệnh Ăn Mòn đang đứng ở phía lão Trưởng Thần Điện, chỉ còn một người vẫn còn sức đứng - và ngay cả anh ta cũng đang chật vật để có thể đứng vững. Nhưng người này nhanh chóng bị hạ khi mà Cha nắm lấy đầu hắn và dập xuống đất như thể ông ấy đang chơi bóng rổ vậy, và hẳn ta liền sủi bọt mép khi vừa ngã xuống. Cha liền chạy về phía tôi, tay phải che đỡ cho tay trái bị thương.
“Myne!”
“Cha…”
Fran cũng đã bị thương trong cuộc chiến, và đang đứng dựa vào chiếc cửa ra vào Cổng Quý Tộc mà thở hổn hển; lão Trưởng Thần Điện thì đang quỳ xuống đất mà ho ra máu cùng lúc các vu nữ áo xám hầu cận cho ông ta thì đứng ngồi lo lắng; và Delia đang ôm chặt lấy Dirk, đứng hình tại chỗ. Những người còn đứng vững vô sự chỉ còn tên công tước và tôi.
Bỗng nhiên, ngay giữa cuộc chiễn hỗn loạn, cánh cửa vào phòng Ngài Trưởng Thần Quan liền mở ra. Người đi ra ngoài là Ngài Trưởng Thần Quan, dẫu được nói là không có mặt ở đây. Ngài ấy mở to mắt ngạc nhiên về khung cảnh thảm họa trước mặt.
“Cái quái gì đang xảy ra thế này?!” Ai cũng sẽ phải hốt hoảng khi mà vừa rời khỏi phòng thì liền nhìn thấy một đống người bị thương đang lê lết trên đất, và một vài trong số họ gần như đã chết. Nhưng cái tôi muốn hỏi ngay lúc này là vì sao ngài ấy lại không nhận ra chúng tôi sớm hơn khi mà âm thanh giao chiến rầm rĩ bên ngoài cảnh cửa. Đó là điều khó hiểu nhất trong cả tình huống lúc này.
“Trưởng Thần Quan, ta khá chắc là Arno đã bảo là ngươi đang vắng mặt! Tại sao ngươi lại ở đây?!” lão Trưởng Thần Điện sốc, ré lên. Ngài Trưởng Thần Quan lạnh lùng nhìn ông ta.
“Tôi nghĩ rằng điều đó cũng phải thôi: tôi đã bảo Arno luôn nói cho những người khách đến là tôi đang vắng mặt. Tôi không có đang ở trong phòng làm việc của mình, nên điều đó cũng không phải là nói dối.” Không nghi ngờ gì nữa, ngài ấy đã ở trong căn phòng bí mật của mình. Căn phòng đó được cách ly hoàn toàn bằng mana với căn phòng bên ngoài, điều đó giải thích vì sao ngài ấy đã không nghe thấy chúng tôi.
Ngài Trưởng Thần Quan quan sát xung quanh, xử lý toàn bộ thông tin mình nhìn thấy được. Ngài ấy trừng mắt lại khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, vậy nên tôi liền chạy phía sau lưng Cha mà trốn. Điều đó hẳn là vì tôi đã để cho mana của mình mất kiểm soát.
Tôi liền nuốt một hơi sâu, run rẩy lo sợ rằng mình sẽ bị trói vào một chiếc ghế và nghe giáo huấn về việc da dẻ bị phồng lên và nổ tung, ngài Trưởng Thần Quần liền thoa thái dương và quay về phía lão Trưởng Thần Điện. “Nói về tôi vậy là đủ rồi, Ngài Trưởng Thần Điện. Tôi mong ngài có thể giải thích về mọi việc đã xảy ra. Có vẻ chúng ta có một vị khách mà tôi chưa từng gặp bao giờ, và tôi yêu cầu được biết danh tính người này.”
Lão Trưởng Thần Điện không hề có ý định trả lời cho câu hỏi của ngài Trưởng Thần Quan ấy, mà thay vào đó chỉ nắm chặt miệng lại và lườm ngài ấy. Chiếc đũa phép trên tay của Bindenwald đã đột ngột biến mất, và ông ta nhìn ngài Trưởng Thần Quan với vẻ ngạo mạn của một quý tộc.
“Ta cần gì phải nói tên của mình cho một tên giám mục chứ? Ta có giấy phép đàng hoàng để đến đây.”
“Tôi muốn được xem giấy phép đó của ngài.”
“Và tại sao ta lại cần phải phí thời gian của mình với một kẻ tầm thường như Trưởng Thần Quan của điện thờ chứ?”
Tôi tưởng rằng ngài Trưởng Thần Quan phải có địa vị quý tộc cao khi mà ngài ấy có thể ra lệnh cho Hiệp Sĩ Đoàn, nhưng Bindewald là quý tộc đến từ công quốc khác và chỉ xem ngài ấy như những giám mục trong điện thời khác - chỉ là Trưởng Thần Quan và không gì hết. Ông ta liền thể hiện thái độ ngạo mạn hơn bao giờ hết và theo đà, lão Trưởng Thần Điện cũng quay lại với thái độ tự mãn. Ông ta đứng dậy và lau vết máu trên miệng của mình, khuôn mặt nắn lại mỗi lần ho.
“Trưởng Thần Điện, đây là quý tộc từ Ahrenbach. Đừng bảo ta rằng ngươi lại tính gây ra mâu thuẫn ngoại giao với công quốc khác khi ngài Đại Công Tước không có ở đây.”
“Ta nghĩ rằng ngài mới là người đã gây ra mâu thuẫn đấy. Ngài Đại Công Tước hiện đang vắng mặt đến Hội Nghị Các Đại Công Tước, nghĩa rằng ngài ấy không thể nào ký một giấy phép cho quý tộc ngoại quốc vào được,” ngài Trưởng Thần Quan lạnh lùng trả lời.
Lão Trưởng Thần Điện liền tỏ ra lúng túng và nhìn xung quanh. Khi mà vừa nhìn xuống tôi thì ông ta nở nụ người đê tiên.
“N-Người này đã nhận được giấy phép từ trước. Vì thế, sự cố này không phải là do ta trách nhiệm. Myne là người đã phá rối trật tự trong điện thờ và tấn công quý tộc. Nếu như có ai phải chịu trách nhiệm ở đây, thì phải là nó. Bắt con bé ngay lập tức về cái tội dám chống đối lại quý tộc.” Tên Trưởng Thần Điện đó liền chĩa ngón tay giận giữ về phía tôi sau khi cố đổ lỗi cho tôi, và lại ho thêm máu nữa. Ông ta liền nhìn giữa tay dính máu của mình và máu trên sàn. “C-Cứ nhìn xem. Con bé đã tấn công ta không những một, mà hai lần. Đây không phải là thương tích do vô ý được. Con bé phải chịu toàn bộ trách nhiệm về vụ việc này,” ông ta gầm gừ, nước dãi tràn ra miệng.
Bindewald cũng giả vờ gật đầu đồng ý, tỏ ra ủng hộ lão Trưởng Thần Điện. “Đúng là thế, con nhãi đó cũng tấn công ta nữa. Một đứa thường dân mạo trang thành trong bộ đồ vu nữ áo xanh lại vô phép tấn công ta bằng mana, một quý tộc. Ngoài những người ở đây thì con nhãi đó xứng đáng phải chịu hình phạt nhất.” Bindewald cũng chỉ về phía tôi, rồi miệng lảm nhảm ghê tởm. Ông ta cũng dùng lý luận của quý tộc như Shikza: không có thường dân nào được quyền chống đối một quý tộc.
“Bây giờ thì, Trưởng Thần Quan. Bắt giữ Myne. Đảm bảo rằng nó không thể sử dụng mana,” lão Trưởng Thần Điện ra lệnh.
Ngài Trưởng Thần Quan thở dài sau đó tiến về phía tôi. Cha nắm chặt tay tôi trong khi quan sát ngài ấy đến gần, và tôi cũng nắm chặt lại tay ông ấy.
“Ta có thể thấy con đã để mana của mình tràn ra ngoài.”
“Có những chuyện con không tránh khỏi được.”
“Có vẻ vậy,” ngài Trưởng Thần Quan lẩm bẩm trong khi nhìn xuống tôi, ánh mắt ngài ấy tỏ vẻ đầy cảm thông. Nhưng cũng tương đồng rằng, điều đó thể hiện rằng ngài ấy sẽ không thể bảo vệ được tôi.
“...Ngài Trưởng Thần Quan, liệu con có bị trừng phạt về việc này chứ?”
“Dù gì con cũng đã tấn công Ngài Trưởng Thần Điện và quý tộc đến từ công quốc khác. Ta có thể đoán rằng là con, gia đình của con, và tất cả hầu cận của mình sẽ phải chịu tử hình.”
“Con xin lỗi, Cha…” tôi nói trong khi nhìn lên ông ấy.
Cha liền cười thầm. “Ta đã chuẩn bị cho cái chết khi mà con lần đầu tiên đi vào điện thờ, và lúc này thì ta vẫn còn sẵn sàng như vậy. Đừng nói thế.” nhưng tôi không tài nào mà không hoảng loạn được.
“Nếu như con đã dùng hết lực của mình và giết cả lão Trưởng Thần Điện và lẫn tên ếch đó trước khi ngài Trưởng Thần Quan bước ra. Lúc đó thì con đã có thể xóa đi hết chứng cứ rồi,” tôi nhún vai nói đùa.
Ngài Trưởng Thần Quan gật đầu, vẻ cay đắng hiện thoáng trên mặt ngài ấy. “Đáng tiếc là, vì con đã không đủ năng lực và khả năng để hoàn thành việc của mình, đã quá trễ để mà con có thể giấu đi chứng cứ được rồi.”
Ngài Trưởng Thần Quan là quý tộc đáng tin cậy nhất mà tôi có, thế mà ngài ấy còn không thể giúp cho tôi. Khó mà có thể nghĩ được sẽ có người nào đó xuất hiện giúp tôi.
“Dù gì thì, dây chuyền của Sylvester chả giúp được gì. Con đoán rằng là không nên tin tưởng người đàn ông nào nói rằng họ có thể giúp ta,” tôi thở dài trong khi lấy sợi dây chuyền ra ở đồng phục của mình. Vẫn còn một ngọn lửa màu vàng kim chỗ viên đá phép, nhưng chỉ vậy thôi. Như tên Bindewald và Trưởng Thần Điện nói, tôi sẽ phải chịu tội chết vì đã chống đối lại quý tộc.
Sylvester, đồ nói dối, tôi nghĩ trong đầu trong khi nhìn vào sợi dây chuyền.
Ngài Trưởng Thần Quan liền hạ người xuống mà nhìn. Ngài ấy lườm viên đá phép hơn đúng một giây, và mắt mở to hoài nghi. “Myne, con lấy cái này từ đâu thế?”
“Sylvester tặng cho con để cảm ơn vì đã giúp anh ta một buổi săn đầy thành công ở khu rừng của thành phố. Anh ấy có bảo đây là một chiếc bùa phép.”
“Ta hiểu rồi. Ta phải nói thật đây đúng là một chiếc bùa phép có giá trị đấy. Thế này thì mọi chuyện dễ hơn rồi,” ngài Trưởng Thần Quan nói, khuôn mặt ban nãy nghiêm ngặt bây giờ miệng hé một nụ cười. Có vẻ như chiếc bùa phép này quyền lực đến nỗi mà ngài Trưởng Thần Quan trở nên tự tin rằng ngài ấy sẽ có thể xử lý được cả lão Trưởng Thần Điện và tên Bindewald.
Xin lỗi vì đã nghi ngờ và nói với anh là đồ nói dối, Sylvester.
Trong khi tôi thầm cảm ơn Sylvester, ngài Trưởng Thần Quan liền quan sát giữa Cha và tôi. “Tuy nhiên, nó chỉ có tác dụng khi con và cha của con chuẩn bị sẵn sàng tinh thần.”
Tôi nhìn lên ngài ấy. Nếu như có cách để cứu lấy gia đình và hầu cận của tôi, những người đã ủng hộ tôi hết mình từ trước tới giờ, thì tôi sẵn sàng để làm mọi thứ có thể bất cứ giá nào.
“Chuẩn bị cho việc gì?”
“...Được nhận nuôi.”
“Bởi ngài Karstedt ư? Nếu thế thì con đã ch…”
Trước khi tôi kịp nói xong, ngài ấy liền lắc đầu mà can thiệp. “Không phải Karstedt. Sylvester.”
...Trở thành con gái nuôi của Karstedt? Anh ta là kiểu người đã chọc má tôi vào buổi gặp mặt đầu tiên và bắt tôi phải ríu “pooey”, nhưng tôi đã đi cùng với Sylvester quá nhiều, đủ để biết rằng anh ta không phải là người xấu tính. Chưa kể là, Sylvester đã đưa cho tôi chiếc bùa phép này để anh ấy có thể bảo vệ tôi. Nếu như Sylvester có thể cứu được cả gia đình và những người hầu cận tôi, tôi sẽ không ngại phải trở thành con gái của anh ấy.
“...Con hiểu rồi. Nếu như điều này cần thiết để cứu lấy mọi người, con sẽ sẵn sàng làm ngay lập tức.”
“Myne!” Cha mở to mắt ngạc nhiên mà la lên, nhưng tôi chỉ lắc đầu đáp lại.
“Xin lỗi, Cha, nhưng con muốn bảo vệ mọi người. Con hy vọng Cha có thể hiểu cho con.”
“Ta đã nghe được điều mình cần nghe,” ngài Trưởng Thần Quan nói, ném chiếc nhẫn với một viên đá phép màu vàng ở trên vào bàn tay của tôi. Kích thước viên đá lớn hơn và nhìn nó tinh khiết hơn viên đá trên chiếc nhẫn vừa mới bị vỡ đấy; tôi chỉ lướt qua đã có thể hiểu là chiếc nhẫn này có chất lượng tốt hơn nhiều.
“Myne, cầu nguyện cho Thần Gió để được bảo hộ đi. Cầu nguyện để bảo vệ những người con quan tâm khỏi mana của ta.”
“Của ngài ư, ngài Trưởng Thần Quan?” tôi thắc mắc nhìn lên, và ngài ấy liền mỉm cười nham hiểm, thứ mà tôi mới được chứng kiến chứng kiến lần đầu tiên.
“Đúng thế. Nếu như cánh cửa kia bị mở toang ra và mana của ta bị tràn ra ngoài, việc sắp xếp lại mớ hỗn lộn sau đó sẽ hơi mệt. Tạo một chiếc khiên gió quanh cánh cửa để ngăn điều đó lại. Chúng ta bây giờ có chính nghĩa theo phe mình rồi, Myne. Chúng ta nên tốt nhất lợi dụng cơ hội này để loại bỏ kẻ địch của mình.”
Ngài Trưởng Thần Quan hẳn đã rất nỗ lực để kiềm chế cơn tức giận về tình huống xảy ra với lão Trưởng Thần Điện và tên ếch ấy. Tôi còn không biết là tại sao ngài ấy lại nói thế, nhưng dù sao thì, ngài Trưởng Thần Quan quay lưng lại, miệng nở nụ cười thích thú sau đó tiến bước về phía hai người kia.
“Trưởng Thần Quan, ngươi phong ấn mana của con bé chưa?” lão Trưởng Thần Điện nói trong khi liếc về phía tôi.
“Tôi đã đưa cho con bé một cái ma cụ,” ngài Trưởng Thần Quan thản nhiên trả lời. Cái ma cụ mà ngài ấy đưa cho tôi là để niệm phép chứ không phải để phong ấn mana của tôi, nhưng lão Trưởng Thần Điện lại suy diễn theo hướng có lợi cho mình. Ông ta dần bớt căng thẳng sau khi chịu cơn Nghiền Nát và mỉm cười đắc ý.
“Tốt lắm. Ta tin tốt nhất là chúng ta nên giao đứa tội phạm nguy hiểm này cho Ahrensbach và để họ xử lý nó khỏi công quốc này.”
Ngài Trưởng Thần Quan triệu hồi đũa phép của mình với nụ cười ranh mãnh, như thể đang nhạo báng lão Trưởng Thần Quan đang tỏ ra ngạo mạn như thường lệ. Sau đó thì ngài ấy liền hướng chiếc đũa phép về phía ông ta. Lúc đó có thể thấy ngài ấy đang tỏ ra đầy ác ý.
“N-Ngươi đang làm cái…?”
Ngài Trưởng Thần Quan niệm chú trong khi vẩy chiếc đúa phép, và có một tia sáng bắn ra từ đầu ngọn đũa phép và trói cả người lão Trưởng Thần Điện. Ông ta liền ngã xuống đất như một con búp bê vô hồn, và liền nghiến răng hoảng hôt.
“Trưởng Thần Quan! Người làm vậy là có ý gì?!”
“Sẽ thuận tiện hơn nếu ngài chết ở đây. Vậy thôi.”
“...Chết ư?” lão Trưởng Thần Điện đứng hình trước lời đe dọa đột ngột đấy. Ngài Trưởng Thần Quan liền quay lưng lại và nhìn Bindewald, người đang chỉ tay về phía chiếc đũa phép của ngài ấy với đôi mắt hốt hoảng.
“Tại sao một tên linh mục tầm thường lại có nó chứ?!”
“Vì ta là quý tộc tốt nghiệp từ Học Viện Hoàng Gia, dĩ nhiên.” Có vẻ như việc sở hữu chiếc đũa phép là chứng minh cho việc đã tốt nghiệp Học Viện – việc mà những người được nuôi dạy ở điện thờ sẽ không thể nào có được. Những quý tộc ngoại quý sẽ không thể biết được là ngài Trưởng Thần Quan không hề lớn lên ở điện thờ; địa vị ngài ấy đủ để khi ở ngoài điện thờ, cả chỉ huy của Hiệp Sĩ Đoàn cũng phải cúi đầu chào.
“Chúng ta bắt đầu tỉ thí nhé, công tước Bindewald?”
“Sao ngươi lại biết tên ta…?”
“Làm sao ta có thể quên được tên của người đã cố xâm nhập vào thành phố mà không có sự cho phép của Ngài Đại Công Tước, để rồi bị Hiệp Sĩ Đoàn ngăn cản?” ngài Trưởng Thần Quan biết rõ mọi chuyện về sự việc đó, về tên và lai lịch của Bindewald. Như mọi khi, tôi không thể không cảm thấy ấn tượng về khả năng thu thập thông tin của ngài ấy. Thật tuyệt khi mà có ngài ấy là đồng minh.
“Ngươi có thể đã nghĩ mình sẽ an toàn sau khi ngươi chạy trốn khỏi công quốc này, nhưng bây giờ thì công lý đã thuộc về bọn ta. Ta sẽ không để ngươi dễ dàng chạy thoát đâu.”
“Công lý gì chứ?”
Tôi có thể thấy ngài Trưởng Thần Quan đang tập chung mana của mình vào chiếc đũa. Bindewald cũng làm như vậy, vì ông ta ngừng nhìn chằm chằm vào ngài ấy và vội vã chuẩn bị phép niệm chú của mình.
Lượng mana mà ngài Trưởng Thần Quan truyền vào chiếc đũa vô cùng dày đặc khiến tôi phải nín thở. Nó lấn áp cả lượng mana mà tên ếch đó đã sử dụng trước đó.
“Cha, nhanh mang ngài Damuel đến trước cửa với Fran đi!” tôi hét lên, rồi chạy về phía Fran. Anh ấy nhăn mặt cố đứng dậy cũng lúc tôi đang tiến đến gần. “Đừng di chuyển, đứng yên là được rồi!!” tôi không nhìn rõ cho lắm, nhưng Fran đã chịu nhiều vết bằm và nhát cắt. “Tôi xin lỗi, Fran. Anh còn ổn chứ?”
“Tôi mới là người có lỗi với ngài - tôi đã không thể làm được gì có ích cho ngài cả.” Một linh mục áo xám chưa từng được đào tạo để chiến đấu và luôn được nuôi dạy từ nhỏ rằng bạo lực là điều sai trái không thể nào mà có ích được trong tình huống như thế này được. Tôi mới là người có lỗi vì đã kéo anh ấy vào chuyện này.
“Cậu không cần phải bi quan như thế đâu. Cậu đã xoay xở chỉ để chịu một vài vết cắt mà không gây cản trở ta. Cậu có giác quan tốt đấy; chỉ cần được đào tạo bài bản thì cậu có thể làm một người lính tốt đấy,” Cha đảm bảo với Fran trong khi dìu ngài Damuel tới cửa.
Tôi tiến lên phía trước để có thể che chắn cho họ ở phía sau, và bắt đầu niệm chú cùng lúc tập trung vào mana vào chiếc nhẫn. “Hỡi Nữ Thần Gió Schutzaria, hộ vệ của muôn loài. Hỡi mười hai vị nữ thần phục vụ cho ngài ấy…” Tôi tưởng tượng ra một chiếc khiên che chắn chúng tôi giữa cánh cửa, trong khi tôi tiếp tục niệm chú. “Xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện này và cho con mượn sức mạnh của ngài. Ban cho chúng con tấm khiên của ngài, để con có thể thổi bay những kẻ có ý đồ xấu.”
Với tiếng gió ríu rít vùn vụt vang lên, một chiếc khiên gió liền hiện ra.
“Myne…” Cha lẩm bẩm, lần đầu tiên chứng kiến tôi sử dụng phép thuật. Tôi vẫn quay lưng về phía ông ấy trong khi tiếp tục truyền mana vào chiếc khiên gió.
Mình sẽ bảo vệ họ bằng mọi giá!Ngài Trưởng Thần Quan và Bindewald thì vẫn đang tiếp tục truyền mana vào chiếc đũa phép của mình mà chưa ra đòn tấn công nào, nhưng chỉ vậy đã khiến cho những tia lửa bắn tóe ra xung quanh họ. Một trong số đó va vào chiếc khiên gió và tạo ra một vụ nổ nhỏ.
“Không sao đâu. Con sẽ bảo vệ mọi người.”
Lượng mana tràn ra từ họ liền trở thành đòn Nghiền Nát với những người xung quanh, và vì không có được sự hộ vệ nào, lão Trưởng Thần Điện và những người hầu cận liền gục ngã xuống đất run rẩy trong khi những tia lửa văng ra xung quanh họ. Trong cảnh hỗn loạn đó, Delia không ngừng nhìn xung quanh để tìm chỗ trú ẩn, với Dirk đang nắm chặt tay của cô ấy. Nhìn thấy chiếc khiên gió của tôi, cô ấy liền đứng dậy với đôi chân run rẩy đó.
“Xin ngài, ngài Myne! Cứu chúng tôi! Cứu Dirk với!” cô ấy tuyệt vọng la lên. Nhưng tôi thì đang bận tập trung mana vào viên đá phép trên chiếc nhẫn để có thể duy trì chiếc khiên và ngăn cản áp lực từ lượng mana khủng khiếp tỏa ra từ cha Trưởng Thần Quan và Bindewald. Bảo vệ Cha, Fran và một Damuel đang nằm bất tỉnh là ưu tiên của tôi; tôi không có thời gian để chạy đến và bảo vệ Delia và Dirk.
“Chạy vào chiếc khiên đi nếu như cô muốn sống. Tôi không thể di chuyển được.”
Delia vừa chạy vừa cúi người che chắn Dirk khỏi những tia lửa bắn ra, tuyệt vọng cố gắng né những đòn sóng Nghiền Nát trong khi tiến được đến gần. Bước chân của cô ấy nặng nề như thể đang bị mặt đất kéo xuống vậy.
“Ngài Myne, ngài định giúp Delia sao?” Fran thẳng thừng trách móc.
Tôi liền lắc đầu. “Tôi không rảnh để chạy ra giúp cô ấy. Nhưng nếu Delia muốn được vào trong chiếc khiên thì cô ấy có thể tự do làm thế.”
“Nhưng…” Fran đáp lại để rồi không biết phải nói điều gì, tỏ vẻ bất mãn.
Tôi liền trừng mắt xuống. Tôi có thể hiểu được lời phản đối của Fran, và tôi còn nhớ điều anh ấy nói rằng tôi phải cắt đứt mọi liên hệ với Delia, nhưng bản thân tôi thì không nghĩ rằng mình nên để họ trơ trọi giữa làn sóng mana đó một mình và để hai người họ cùng chết. Bản thân Dirk đã và đang cận kề với cái chết khi đã bị ép vào một bản hợp đồng mà sau này sẽ bị tước đoạt hết mana của mình. Thằng bé không có lỗi.
Sau khi tôi giải thích điều này cho Fran thì anh ấy nhẫn nhịn không ngăn cản tôi nữa, nhưng khuôn mặt anh ấy vẫn còn lo lắng. Anh ấy chỉ còn thì thầm, “Xin ngài đừng để Delia lợi dụng.”
Delia nhích người vào bên trong chiếc khiên, rồi sau đó liền gục ngã kiệt sức. Nhưng nhiêu đó cũng không đủ để cô ấy buông Dirk ra. Với Dirk trên tay, cô ấy vừa ngồi vừa nhìn lên tôi, mái tóc đỏ thẫm phảng phất phía sau. “Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Myne.”
“Delia, tôi để cô vào bên trong là vì tôi không muốn phải để hai người phải chết. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ cho những việc mà cô đã gây ra. Cô nên khắc ghi điều đó đi.”
“...Vâng.”
Những người hầu cận của lão Trưởng Thần Điện thấy được điều đó mà cho rằng họ dẫu sẽ không được tôi tha thứ, nhưng tôi vẫn sẽ cứu rỗi mạng sống họ. “Ngài Myne, chúng tôi có thể vào trong chứ?” họ nói, từng người lê bước tới với mong muốn được vào bên trong chiếc khiên.
“Nếu như mấy người muốn, thì được thôi.”
“Tạ ơn ngài.”
Nhưng trong ba người cố bước vào bên trong, chỉ có một người thành công đi vào. Hai người còn lại liền bị cơn gió hất văng ra.
“Kyaah?!”
“Khôngggg!”
Delia và người vu nữ vừa vào bên trong chiếc khiên liền bàng hoàng mà nhìn hai người họ bị đẩy ra ngoài.
“Tại sao chứ…?”
“Những kẻ có ý đồ xấu thì sẽ không được đi vào chiếc khiên.”
Họ bị hất văng ra không phải là lỗi của tôi; chiếc khiên cơ bản sẽ ngăn không cho những người có ý đồ hãm hại những người bên trong đi qua. Hai người vu nữ đó hoặc muốn trả đũa tôi, vì đã tấn công lão Trưởng Thần Điện bằng mana; Cha, vì đã đả thương đồng nghiệp của mình là Jenni; hay Delia và Dirk, có thể là vì đã vào chiếc khiên trước họ. Tôi không từ bi như một vị thánh đến nỗi giúp đỡ những người đối xử tàn nhẫn với tôi hay cố ý hãm hại những người thân thuộc của tôi, cũng như quan tâm đến điều đó.
“Đáng tiếc là họ không thể vào được, nhưng những kẻ không vào được thì cũng không nên vào,” tôi lẩm bẩm cùng lúc ngài Trưởng Thần Quan cũng đang niệm chú, mana của ngài ấy tỏa ra một cách mãnh liệt. Mọi thứ như thể đang chuẩn bị nổ tung vậy, vậy mà cánh cứa phía sau chúng tôi liền cót két mở ra.
“Để nhóc đợi lâu rồi chứ, Myne?” Sylvester nói với nụ cười ranh mãnh trong khi anh ta cùng với ngài Karstedt đi vào bên trong, cùng lúc đó thì mana được phát ra từ đũa phép của ngài Trưởng Thần Quan và Bindewald. “C-Cái gì đang xảy ra thế này?!” anh ta kêu lên.
“Hai người nhanh chân đi vào bên trong chiếc khiên mau lên! Và làm ơn đóng cửa lại!” tôi hét lên trong khi đôi mắt chứng kiến hai luồng mana va vào nhau.