Trans + edit: KuinChan
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vào những ngày đông có nắng, mọi người trong thị trấn đều tranh thủ vào rừng để hái quả parue. Lần trước Cha đã đi hái cùng Tuuli vào ngày nghỉ của ông, tuy nhiên hôm nay dù thời tiết rất thích hợp, thế nhưng lại là ngày Cha đi làm, vì thế ông không thể đi.
Tôi đã cho rằng hôm nay nhà tôi sẽ không thể đi hái quả parue, cho đến khi tôi nhìn thấy mẹ với lấy áo khoác và nói: “Mẹ sẽ hái cùng Tuuli hôm nay.”
Quả parue có rất nhiều công dụng, nên hẳn là gia đình tôi cũng muốn hái nhiều nhất có thể. Tôi hết mình cổ vũ Mẹ và Chị, ít nhất đó là những gì tôi có thể làm cho họ vì tôi gần như chẳng thể làm gì khi ra ngoài.
Chúc may mắn, Tuuli! Bé tin Chị và Mẹ có thể làm được!
Chỉ có điều khiến Mẹ bận tâm khi đi vào rừng cùng Chị Tuuli, đó là tôi. Tôi quá yếu, lại dễ bị bệnh và quá nhẹ cân. Mẹ và Chị đều biết chắc rằng tôi sẽ bị sốt nặng nếu tôi theo họ vào rừng, vì thế đương nhiên họ không mang tôi theo. Nhưng họ cũng chẳng thể an tâm để tôi ở nhà một mình, họ không chắc tôi không làm ra chuyện gì. Dù khá buồn khi nghe vậy, nhưng thành thật mà nói thì điều mà họ lo cũng chẳng sai.
Sau một hồi vừa suy nghĩ vừa chuẩn bị để đi làm, cuối cùng Cha chợt nghĩ ra điều gì đó và vỗ tay: “Có cách rồi! Myne à, hay là hôm nay con cùng Cha đi đến chỗ làm nhé?”
Cha sẽ đưa tôi theo cùng đến cổng nơi ông làm việc. Còn Mẹ và Chị có thể yên tâm vào rừng hái quả parue. Trên đường về họ có thể ghé qua cổng và đón tôi về nhà. Thế thì chúng ta có thể hái thật nhiều parue và tôi không bị bỏ ở nhà một mình. Ai cũng sẽ đạt được mục tiêu hết.
“Kế hoạch hoàn mỹ. Được rồi, Tuuli. Chúng ta sẽ để Myne cho Gunther chăm sóc nhé.”
“Dạ! Vậy hẹn gặp lại em sau nhé Myne.”
Sau khi khen ngợi ý tưởng của Cha, Mẹ bắt đầu nhanh chóng chuẩn bị cho chuyến đi của mình rồi nhanh chóng rời khỏi cùng Chị. Tôi có thể hiểu vì sao họ lại vội vàng như vậy, vì chỉ có thể hái quả parue vào sáng sớm mà thôi.
“Được rồi, con chuẩn bị xong chưa Myne? Đến giờ đi rồi.”
Chàaa…Thỉnh thoảng ra ngoài thay đổi không khí cũng tốt. Hơn nữa nếu chú Otto ở đó thì bé có thể nhờ chú ấy dạy chữ, vậy nên…
Thật lòng mà nói thì tôi cũng đã chán ngấy việc phải ở nhà suốt ngày rồi. Dù gì thì sau thất bại làm giấy cói thì những gì tôi có thể làm chỉ là ở nhà chơi với cái bảng đá và đan giỏ mà thôi. Tôi chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ sống một cuộc sống quá đỗi nhàn rỗi như thế này cả. Sách đã luôn luôn là nguồn cảm hứng cho cuộc đời tẻ nhạt của tôi.
Tình cờ, trong đầu tôi luôn vang vọng bài hát “Haru yo, Koi” (mùa xuân hãy đến đây nào). Bây giờ tôi chỉ mong mùa xuân đến thật nhanh để tôi có thể nhanh chóng vào rừng làm bảng đất sét. Để chuẩn bị cho điều này, tôi đã chăm chỉ tập thể dục để tôi có đủ sức khỏe và vào rừng mà không gặp vấn đề gì.
Lúc đầu gia đình tôi lấy làm lạ vì họ chưa từng thấy ai tập thể dục cả, nhưng tôi biết đây là cách tốt nhất để cải thiện sức khỏe của mình, dù chỉ là từng chút một và đòi hỏi phải kiên trì cũng như quyết tâm rất nhiều. Thật ra thì khi còn là Urano tôi cũng chẳng mấy khi vận động dù sức khỏe cũng chẳng tốt mấy, vì vậy tôi cũng không rõ lắm về cách tập thể dục sao cho đúng. Dù vậy tôi vẫn sẽ không bỏ cuộc.
“Cha ơi, hôm nay chú Otto có đi làm không Cha?”
“Ừ, Cha nghĩ là có.”
“Hoan hô! Vậy con sẽ mang bảng đá cùng đến cổng!”
Như vậy thì việc chờ đợi ở cổng sẽ rất thú vị cho mà xem. Tôi nhanh chóng gom các vật dụng cá nhân lại, dĩ nhiên là bao gồm cả món đồ quan trọng nhất là bảng đá.
Tôi xếp đồ đạc thành chồng ngay ngắn rồi nhét chúng vào túi áo khoác, sau đó tôi bỏ bảng đá cùng với bút vào túi gỗ tote mà tôi đã dệt trong mùa đông. Khâu chuẩn bị đã hoàn tất.
“Đi thôi Cha!”
“…Myne à, con thích chú Otto lắm à?”
“Vâng, đúng vậy, con thích chú ấy lắm.” Thử nghĩ mà xem, chú ấy là thầy giáo của bé mà (bé tự nhận là thầy), chú ấy còn cho bé bảng đá nữa. Sao bé lại không thích chú ấy cho được?
Vừa bước ra khỏi nhà được nửa giây tôi chợt phát hiện trời rất lạnh, lạnh đến nỗi chỉ cần một cơn gió hơi mạnh thổi qua cũng đủ làm cho làn da tôi trở nên đau buốt. Điều đó khiến mặt tôi trở nên ngứa ran và khó chịu đến nỗi khiến cho Tôi – bà hoàng làm biếng, cũng muốn lấy dầu của quả parue làm kem dưỡng ẩm để xoa dịu. (Trans: mình đoán loại dầu này khá giống với dầu dừa)
“Úi! Lạnh quá đi!”
Tuyết quá dày khiến chân tôi chẳng thể nhấc lên được. Tôi thầm nghĩ chắc hẳn phải có mẹo gì đó để có thể di chuyển dễ dàng hơn trên tuyết nhưng vì chưa từng sống ở vùng có tuyết bao giờ nên tôi không biết phải làm như thế nào.
Chỉ với hai bước, đôi chân nhỏ nhắn đã bị kẹt trong đống tuyết, khiến tôi không thể di chuyển được nữa. Chẳng thể làm gì hơn, tôi bỏ cuộc. Tương lai trở nên xa vời hơn bao giờ hết. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này chính là hét trong vô vọng, mong rằng sẽ có ai đó xuất hiện và giúp tôi thoát khỏi tình cảnh éo le này.
“Cha ơi, làm cách nào mà Cha có thể đi trên tuyết vậy Cha?”
“…Đủ rồi, đừng hỏi nữa, con cứ ôm chặt lấy Cha đi, đừng để bị ngã là được.”
Tôi lúc này đang dang tay để cố giữ thăng bằng với đôi chân bị vùi trong tuyết, Cha xoay người đi tới chỗ tôi với vẻ mặt không vui. Ông choàng túi của tôi quanh cổ, sau đó nắm tay nhấc tôi khỏi mặt tuyết rồi để tôi ngồi lên vai ông.
“Oaaaaaaa! Ở trên này cao quá. Thích quá Cha ơi!” Được ngồi trên lưng Cha dĩ nhiên là còn cao hơn cả khi từng được Ralph cõng. Việc đột ngột thay đổi độ cao không làm tôi sợ, vì vai ông rất rộng và vững chắc. Trái lại còn khiến tôi yên tâm đến nỗi có thể ngủ trên đôi vai ấy một cách ngon lành.
Hồi còn là Urano, tôi hiếm khi trò chuyện cùng cha của mình, nhưng tôi vẫn có vài kỉ niệm cùng ông. Cha cũng từng cõng tôi một lần, lần đó chúng tôi đi ngắm hoa anh đào nở.
“Ôm thật chặt vào nhé!”
Cũng đã lâu rồi tôi chưa được ai đó cõng, điều này khiến trái tim nhỏ bé của tôi bỗng đập nhanh lạ thường. Sau khi đã cảm nhận được cái ôm chặt ở phía sau, Cha bắt đầu bước di trong tuyết. Đường hẻm khá trơn vì thế mỗi bước đi Cha đều bước rất cẩn thận, mãi đến khi ra đến đường lớn Cha mới bước đi bình thường.
“Myne à, Cha chỉ muốn nói cho con biết rằng Otto đã kết hôn rồi.” Cha đột ngột cất giọng phá tan sự yên tĩnh bằng một câu nói khiến tôi không thể nào ngờ tới.
Ừm… Cha ơi??? Bé chưa bao giờ nói là bé muốn cưới chú Otto mà? Bé cũng chưa từng nghĩ đến bé sẽ cưới ai cả.
“Vâng…thì có gì sao Cha?”
“Con biết rằng chú ấy rất yêu vợ của mình mà đúng không?”
Cha đang giải thích điều gì với một đứa trẻ năm tuổi vậy chứ? Giả sử bé có thích chú ấy thật đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có chuyện chú Otto có tình cảm như thế với một đứa bé năm tuổi đâu. Cha thật ngốc.
Hiểu ra điều Cha đang cố ý truyền đạt, tôi quyết định giữ im lặng. Suy nghĩ này của cha quá hẹp hòi, tôi không đồng tình với ông vì thế tôi không thể tán dương ông bằng những câu nói như“Cha tuyệt hơn chú ấy nhiều!” hay “con yêu Cha hơn mà!”
“Vậy Cha đang muốn nói rằng chú ấy là một người đàn ông tốt và là người chồng lí tưởng?”
“…Không hề.” Cha trả lời với giọng điệu hờn dỗi và rồi ông giữ im lặng suốt chặng đường sau đó.
Sau một khoản thời gian ở trên vai người cha tẻ nhạt nhất thế giới của tôi cuối cùng cũng đến được cổng.
“Chào buổi sáng ạ.” Tôi lễ phép cúi đầu chào các lính gác cổng. Các lính gác cổng nhìn nhau đầy băn khoăn, có lẽ là do ở thế giới này người ta không cúi đầu khi chào hỏi nhau, hoặc cũng có thể là họ ngạc nhiên khi thấy tôi được cha cõng trên vai.
“Đây là Myne, con gái tôi. Vợ tôi sẽ đến đón con bé ngay khi cô ấy hái quả Parue xong. Từ giờ cho đến lúc ấy, tôi sẽ để con bé trong phòng gác đêm.”
“Đã rõ.”
“Con hiểu chưa Myne? Chú Otto bây giờ cũng đang ở đó. Con không cần nói cảm ơn Cha đâu”
Úi chà…Cha nghe có vẻ như còn giận. Đợi đã, có khi nào cha ghen tị đến nỗi trút giận lên chú Otto không nhỉ? Đừng nói mối quan hệ của họ bị phá vỡ chỉ vì chuyện như thế này nha.
“Dạ, vậy, con sẽ đi nhờ chú Otto dạy thêm từ mới.”
“Tại sao cứ nhất thiết phải là Otto?”
Chà… xin lỗi chú Otto. Bé đã cố cứu vãn nhưng bé nghĩ rằng điều đó chỉ khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. Không biết tại sao Cha lại ghen tị đến vậy, bé chỉ là một đứa đam mê học hỏi thôi mà. Chuyện này khiến tôi hoài nghi về những gì tôi biết về tình cảm cha con.
“Tôi vào nhé.” Cha gõ cửa nhẹ nhàng vào bước vào.
Phòng trực đêm nhìn sáng sủa hơn nhà tôi nhiều nhờ có lò sưởi đang cháy cùng với chiếc đèn nằm cạnh bàn. Chú Otto đang làm việc trên chiếc bàn xinh xắn bên cạnh lò sưởi.
“Otto này.”
“Vâng thưa đội trưởng...và Myne? Sao cháu lại ở đây?”
“Con bé sẽ ở đây cho đến khi người nhà của tớ thu hoạch xong quả Parue. Hãy trông nom con bé giúp tớ nhé.” Cha giải thích tình hình ngắn gọn rồi đặt tôi xuống.
Đột ngột được giao việc trông trẻ khiến Otto có vẻ bất ngờ, chú ấy nhìn tôi và Cha rồi lại nhìn công việc giấy tờ của mình với vẻ khó xử.
“Hả? Ùm, nhưng mà… tớ đang bận làm báo cáo tài chính, tính toán ngân sách, rồi còn…”
“Myne à, ở trong đây cũng ấm nhưng con nhớ cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.” Cha hoàn toàn ngó lơ lời nói của Otto rồi bỏ đi.
Tôi vẫy tay tạm biệt Cha và rồi nhìn sang Otto. “Cháu xin lỗi nhé, chú Otto. Chỉ là cháu thật sự thích bảng đá mà chú cho cháu, hôm nay được gặp lại chú khiến cháu còn vui hơn nữa.”
“Chú mừng vì cháu thích. Chú cũng rất vui vì được gặp lại cháu, nhưng mà Myne à…” Otto cười khó xử và tiếp tục nói, “Nhưng chú không làm gì sai đúng chứ ?” vẻ mặt Otto hiện rõ sự khó hiểu.
“À chuyện là cháu lỡ khen chú trước mặt Cha, thế là cha nổi cơn ghen…”
“…Àaaa, ra là thế.”
“Vậy hôm nay chú sẽ dạy cho cháu từ mới chứ? Cháu hứa sẽ giữ im lặng và không cản trở chú làm việc cho đến khi Mẹ đến đón cháu.” Tôi biết rằng chú ấy đang làm việc dựa trên đống giấy da cùng bút và mực ở trên bàn. Tôi không định làm gì ảnh hưởng công việc của chú ấy, nhưng đồng thời tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội học từ mới.
“Được rồi, dù không rõ vì sao nhưng chú tin rằng cháu sẽ giữ trật tự và ngoan ngoãn học.” Nói rồi chú vừa viết lên bảng đá vừa thì thầm dạy tôi từng chữ.
Hệ thống chữ viết ở thế giới này tương tự với bảng chữ cái tiếng Anh. Chúng không có âm tiết như Hiragana, cũng không có văn tự ngữ tố* như Kanji. Chính chữ cái đã xác định rõ cách phát âm và ý nghĩa của chúng, vì thế ta chỉ cần biết cách đánh vần là có thể đọc hiểu.
Ngay sau khi hướng dẫn xong và đưa bảng đá lại cho tôi, tôi đã dành hàng giờ chơi với bảng đá, vì thế chú Otto rất tin tưởng vào tinh thần học tập của tôi.
“Myna à, chúng ta sẽ gặp rắc rối với đội trưởng nếu cháu lại ngã bệnh, vì thế cháu lại đây và ngồi gần hơn với chú cho ấm.” Chú nở nụ cười bối rối và nép sang một bên để chừa chỗ trống cho tôi ngồi gần lò sưởi.
Tôi hoàn toàn đồng ý với chú Otto và không chút do dự ngồi cạnh chú gần lò sưởi. “Cháu cảm ơn chú, ngồi ở đây này cháu sẽ dễ học hơn ạ.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng chỉ có âm thanh ma sát khi viết bảng đá, tiếng bập bùng của bếp lửa cùng với tiếng bút mựt viết trên giấy da. Sau khi đã thuộc hết chữ cái đã được học, tôi nhìn lên và thấy Chú Otto đang nhìn chằm chằm vào giấy da ở trước mặt, vẻ mặt chú lúc tính toán nghiêm túc đến chết người.
Bên cạnh Chú Otto bàn tính, thế nhưng nếu chỉ nhìn thôi thì tôi không biết dùng nó như thế nào. Thời còn học tiểu học tôi chỉ từng dùng bàn tính khi học phép cộng trừ nên kể cả khi cách dùng giống với cách dùng bàn tính của Nhật Bản thì tôi vẫn không biết cách dùng bàn tính.
Tôi đợi đến khi chú ấy xong một phần công việc rồi hỏi “Chú đang làm gì vậy, Chú Otto?”
“Làm báo cáo tài chính và ngân sách. Cuối mùa đông chúng ta cần chi ngân sách cho năm sau và gửi đi vào trước mùa xuân, nhưng phần lớn những người làm lính lại không giỏi tính toán. Chú là người từng làm việc liên quan đến tiền bạc nhiều nhất nên chú đang làm báo cáo tài chính và ngân sách.”
“Vậy là mọi người đùn đẩy việc khó cho chú làm đúng không?”
Tôi nhìn vào giấy da, mặc dù không thể đọc hiểu từ ngữ được viết trong đó, nhưng bên cạnh có 3 hàng số viết liền kề nhau bên cạnh dòng văn bản. Nếu tôi đoán không nhầm thì hàng số đầu tiên là giá trị của một thứ gì đó, hàng thứ hai là số lượng mà họ cần, và dòng ba chính là tổng giá tiền. Tôi kết luận điều này vì giá trị của hàng ba chính là giá trị khi nhân hàng một và hai lại với nhau.
Tôi tiếp tục nhìn tờ giấy da, tôi cho rằng đây có thể là yêu cầu mua thêm dụng cụ, và rồi tôi chỉ vào phần mà Chú Otto tính nhầm “Chờ đã, Chú Otto ơi, chỗ này chú tính sai rồi.”
“Sao có thể?”
“Chỗ này là 75 với 30 đúng chứ? Cháu tính ra kết quả là 2250 cơ.” Mặc dù tôi có thể nhận biết số, nhưng tôi lại không biết ở thế giới này người ta gọi phép nhân như thế nào, dù cách nói của tôi hơi khó nhưng chú Otto có vẻ đã hiểu ý tôi.
“Chờ đã, gì cơ? Cháu có thể tính toán nhưng lại không biết đọc ư?”
“Eheheh. Mẹ cháu đã dạy cháu về số khi ở chợ. Cháu có thể nhận biết số trong này và làm toán, nhưng cháu lại không thể đọc những từ có trong giấy da.”
Sau khi biết rằng tôi không thể đọc những gì được gì trên giấy da, Chú Otto bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó. Tôi nghe rõ chú lẩm bẩm một mình, “Không, mình không nên…nhưng mà…” chú nghĩ tới nghĩ lui.
“…Myne à, nói ra có hơi xấu hổ nhưng cháu giúp chú làm cái này nhé?”
Chà…Bé có nên chấp nhận yêu cầu này không? Ý là, bỏ qua chuyện đây là thông tin mật đi, nhưng có ai lại đi nhờ một đứa trẻ giúp những việc như này không? Hẳn là chú ấy đang ở trong tình thế khó khăn đến nỗi dù bất cứ ai trợ giúp thì chú ấy cũng vui lòng chấp nhận, kể cả khi đó chỉ là một đứa trẻ?
Chú ấy cũng đã nói rằng “nói ra có hơi xấu hổ,” chứng tỏ bình thường chẳng ai lại nhờ một đứa trẻ giúp việc này cả. Hơn nữa, thấy chú ấy gặp khó khăn như vậy bé cũng muốn giúp. Đặc biệt là bé cũng đang muốn nhờ chú ấy chuyện khác, đây là cơ hội tốt để bé có thể thương lượng chuyện này.
“Được rồi, cháu sẽ giúp Chú, nhưng chú phải tiếp tục dạy chữ cho cháu và cung cấp thêm bút đá cho bảng đá của cháu.”
“Gì?” Mắt Otto mở to hiện rõ vẻ ngạc nhiên, hẳn là chú ấy không nghĩ đến việc một cô bé sẽ đột ngột đưa ra điều kiện như thế.
Tôi hài lòng mỉm cười nhìn phản ứng từ Chú Otto đã được dự đoán trước và nhẹ nhàng giải thích “Như đã nói trước đó, cháu có thể nhận biết số là vì Mẹ đã dạy cho cháu. Thế nhưng cháu lại không biết đọc chữ, cháu muốn Chú dạy cháu cách đọc.”
“Chú có thể dạy cháu, nhưng… chuyện bút đá là sao? Thứ đó cũng đâu mắc lắm đâu?” Otto nói đúng, bút đá luôn được bán đầy ở chợ với giá rẻ.
“Mẹ và Cha từng mua cho cháu, nhưng giờ họ không chịu mua nữa, nên là…”
“Tại sao họ không mua cho cháu nữa?”
“Cháu chơi với bảng đá cả ngày. Nên dù Cha Mẹ mua khá nhiều, vẫn không đủ đối với cháu.”
“À hahahaha…”
Thời gian tôi dùng bảng đá là rất nhiều, vì thế bút đá hao rất nhanh. Tôi không được trợ cấp bút đá, vì thế việc có nguồn cung ổn định là rất quan trọng đối với tôi.
“V-Vậy đấy! Cháu muốn được trả công để làm việc cho chú.”
“…Chú nghĩ cái giá này là khá rẻ, nhưng được rồi, chú chấp nhận điều kiện của cháu.” Chú Otto cười gượng gạo đồng ý và chính thức trở thành thầy giáo của tôi,
“Vậy cháu cần làm gì?”
“Cháu hãy kiểm tra và xác nhận những phép tính này đã chính xác giúp Chú. Vì về cơ bản Chú không biết bản thân làm sai ở đâu, vậy nên việc kiểm tra tốn khá nhiều thời gian và công sức.”
Rõ ràng chú ấy đang kiểm tra việc giấy tờ của ai đó. Khá bất tiện khi thế giới này không có máy tính, nhưng dù cho có tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành thì khi làm việc giấy tờ người ta vẫn phải kiểm tra lại toàn bộ để chắc chắn không xảy ra sai sót gì.
“Cháu nghĩ nơi này cần một người lính nữa có thể tính toán.”
“…Cháu nói không sai, nhưng ngay từ đầu lí do nơi này chấp nhận thuê Chú là vì Chú có thể làm những công việc rườm rà như thế này nên…”
Có vẻ như trước khi làm việc ở đây chú Otto đã trải qua khá nhiều chuyện. Dù rất muốn hỏi thêm thông tin về chuyện đó nhưng vì số lượng công việc phải làm sắp tới, tôi phải kìm nén sự tò mò này và sẽ hỏi sau vậy.
“Cháu có cần dùng bàn tính không Myne?”
“Cháu không biết dùng bàn tính, vì vậy cháu sẽ dùng bảng đá để làm phép tính.” Tôi có thể dùng bảng đá như giấy nháp để tính toán vì tôi không có thứ gì xóa được thứ mà tôi viết.
Tôi ghi phép tính vào bảng đá và giúp chú Otto kiểm tra lại giấy tờ. Tôi đã thuộc hết những con số của thế giới này, vì vậy khi muốn biết một số nào đó tôi chỉ việc tưởng tượng nó trong đầu và kí hiệu tượng trưng cho con số sẽ hiện ra trong đầu của tôi, vì thế tôi không gặp khó khăn gì trong việc đếm số cả.
“Trời ạ, cháu làm rất tốt đó Myne. Chú thật sự rất ngạc nhiên, cháu đã giúp chú rất nhiều đấy. Chưa bao giờ việc hoàn thành kiểm tra giấy tờ lại có thể hoàn thành nhanh chóng đến vậy. Cháu biết không, nếu cháu giỏi tính toán như thế, cháu có thể trở thành một thương gia giỏi trong tương lai đấy. Chú có thể giới thiệu cháu với Hội Thương gia nếu cháu muốn.”
Có lẽ vì đã quá áp lực với công việc giấy tờ trong thời gian dài nên khi được tôi giúp Otto đã rất vui mừng và phấn khích vì điều đó.
Có thể bé sẽ muốn mở một tiệm sách một khi tìm được cách in sách. Vì thế có quen biết Hội Thương gia sẽ giúp đỡ rất nhiều trong tương lai. Hơn nữa, có vẻ như sau chuyện này Chú Otto cũng xem trọng bé hơn rồi nhỉ. Tuyệt vời.
“Myne à, nếu cháu thật sự muốn học chữ thì chú sẽ dạy cháu nghiêm túc. Như vậy cháu sẽ có thể giúp chú trong việc giấy tờ vào năm sau.”
“Thật sao Chú?! Hoan hôooooo”
“Hả? Cháu vui vì điều đó ư?” Chú Otto chớp mắt ngạc nhiên, tại sao bé lại không vui khi chú ấy đã đồng ý dạy nghiêm túc được chứ?
Ý là, giúp đỡ việc giấy tờ đồng nghĩa với việc bé có thể chạm vào giấy da đúng không? Điều đó còn có nghĩa là bé có thể viết lên giấy da bằng bút mực nữa đúng chứ? Đối với bé thì điều đó thật hạnh phúc!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của trans: Xin lỗi mọi người vì mị ngâm hơi lâu. Thực ra thì chương này đã dịch xong từ lâu lắm rồi, nhưng vì một số lí do cá nhân đến bây giờ mị mới up lên cho mọi người cùng đọc được. Dù bản dịch còn nhiều sai sót, vẫn mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mị nhé.