Phong Tư Linh dạo quanh kinh thành một lúc mới nhận ra... nàng là một kẻ nghèo kiết xác!
Lúc trước, Lâm gia chỉ chu cấp một ít tiền trong thời gian ngắn sau khi Tử Ninh Công chúa mất, tiền sinh hoạt hàng ngày đều là do Phong Tư Linh Quận chúa cùng Ngọc Miên làm thuê cực khổ, cuộc sống túng thiếu đến nỗi đổ bệnh cũng không dám bỏ tiền mua thuốc, bình thường phải nhịn đói đến hai, ba ngày mới có cơm ăn... quả thực khổ sở.
Khi còn ở hiện đại, Phong Tư Linh vốn là quân bài tẩy của Chính quyền Thế giới, cô chỉ cần vung nhẹ tay là một biển tiền liền theo đó mà trôi ra, vài tỉ bạc cũng chẳng đáng là bao nên gặp hoàn cảnh như vậy thật có chút không quen.
Đích đến đầu tiên của Phong Tư Linh chính là dong binh công hội. Bình thường nếu nhập hồn vào một thân xác khác sẽ mất rất nhiều công sức để dung nhập hoàn toàn, thậm chí nội lực trước kia cũng bị thuyên giảm, đằng này Phong Tư Linh lại có cảm giác khá thoải mái, tuy nội lực bị mất đi không ít nhưng thể lực nàng vẫn nguyên bản như cũ, dễ dàng đập đá bẻ cành. Dong binh công hội là nơi tập trung đa phần người luyện võ, họ sẽ nhận tất cả các loại nhiệm vụ tùy thuộc vào khả năng của bản thân, hầu hết các nhiệm vụ đều phải dùng tới sức mạnh, làm trót lọt thì sẽ nhận được tiền thưởng. Do vậy mà nàng quyết định đến dong binh công hội nhận vài nhiệm vụ vận động tay chân, vừa hồi phục nội lực, lại vừa có thể kiếm tiền.
Phong Tư Linh vốn gầy dơ xương, rất gây chút sự không đồng tình khi bước vào công hội, vài vị dong binh "tốt bụng" đến khuyên nhủ nàng.
"Tiểu tử, chỗ này không phải nơi ngươi nên đến, tốt nhất vẫn là về nhà phụ giúp cha mẹ." Tên dong binh to xác không khỏi khiến nàng có chút bị coi thường. Đứng trước bảng nhiệm vụ, một toán dong binh vây lấy nàng, cười giễu cợt, thực ra những dong binh này cốt là quân tử, chỉ là quan tâm người khác theo kiểu bất bình thường.
Phong Tư Linh bình thản, dưới chiếc khăn trùm màu than đã bạc màu, đôi mắt xám tro bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, mang theo một tầng sát khí nồng đậm. Nàng quay người liếc xéo đám dong binh, chúng liền bị sát khí của nàng làm cho kinh sợ, tất cả đều cảm nhận rõ rệt uy áp phát ra từ người nàng. Chỉ khi một cường giả có cấp độ cao hơn thì mới có thể tự nhiên tỏa ra uy áp đè lên người có cấp độ thấp hơn mình.
Đến khi đám dong binh đó định thần lại thì Phong Tư Linh đã sớm rời đi. Nàng nhận nhiệm vụ có mức thưởng cao nhất, không rõ ràng lắm nhưng là ở bìa rừng U Minh, người dân ở đó gặp rắc rối về việc bạo động linh thú, hoàng thượng cũng đã phái người đến nhưng không ăn thua.
Linh thú bìa rừng U Minh vốn dĩ có cấp bậc không cao nên chỉ cần một con siêu cấp linh thú nào đó xuất hiện là bạo loạn ngay.
Triệu hồi sư sẽ kí kết hiệp ước với triệu hồi thú, cùng nhau tồn tại, là hình thức cộng sinh. Trong trường hợp đánh bại triệu hồi thú thì nó sẽ hoàn toàn khuất phục, chấp nhận phục tùng. Sau khi Tam giới thống nhất, hầu hết các linh thú đều bị hút vào một lỗ hổng không gian kì lạ, số lượng tụt giảm nặng nề đến thời đại của Phong Tư Linh nên không còn tồn tại nghề nghiệp triệu hồi sư nữa. Kể đến Dạ Ưng Vương trước kia là linh thú bảo vệ của chị gái nàng, sau khi Phong Tử Huệ qua đời, nó liền phục tùng Phong Tư Linh.
Hiện tai được xuyên về thời cổ, linh thú cao cấp đàn đàn đống đống, nàng thực sự muốn thu phục vài con!
...
Bìa rừng U Minh.
Phong Tư Linh rảo bước trên con đường gần bìa rừng. Cách đó không xa một đoàn người đi tới, là Hắc kị sĩ đoàn của Nhị hoàng tử Phong Nguyên Khai, hắn được cho là thiên tài bách niên nan ngộ của Thiên Phong quốc, mới tuổi đã là Thiên tinh triệu hồi sư, kí khế ước với Bạo Hắc Kỳ Lân, một trong Thất linh cường đại của Thiên Phong, được hoàng thượng sủng ái còn hơn cả Thái tử.
Triệu hồi sư cũng chia theo cấp bậc, từ Nhất tinh đến Cửu tinh. Đột phá qua Cửu tinh thì sẽ đến đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng. Vượt qua Hoàng tinh thì sẽ đến một đẳng cấp hoàn toàn khác chỉ có trong truyền ở đại lục Sarha là Ngọc Kim Thánh.
Cả đại lục trước giờ đạt đến Hoàng tinh cũng chỉ có Tam công chúa Tử Ninh, nhưng nàng đã mất, tổn thất lớn cho Thiên Phong quốc, từ đó cũng chẳng có triệu hồi sư Hoàng tinh nào trên đại lục nữa.
Phong Tư Linh chẳng buồn quan tâm, tiếp tục bước đi. Nguyên Khai một thân ngân giáp, cưỡi trên lưng Bạo Hắc Kỳ Lân, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, hướng mắt nhìn nàng, có chút hiếu kì. Tại sao một đứa trẻ lại đi lại trong nơi nguy hiểm như vậy? Cưỡi Bạo Hắc Kỳ Lân bay nhanh về phía nàng, hắn cất tiếng.
"Đứa trẻ như ngươi, sao lại ở đây?" Thanh âm hắn có chút lãnh đạm.
Phong Tư Linh bỏ ngoài tai lời Phong Nguyên Khai, lạnh lùng bước tiếp. Mấy tên kị sĩ tỏ vẻ không hài lòng, nàng chỉ là một đứa trẻ tầm tuổi mà lại dám khinh thường Nhị hoàng tử, thật không biết lễ độ!
Đi được một đoạn, màn tử sương dày đặc hiện lên phía trước.
"Là khí lực của linh thú nào mà có thể lợi hại như vậy? Lân, ngươi biết không?" Phong Nguyên Khai hỏi Bạo Hắc Kỳ Lân, vẻ mặt nó giờ cũng chẳng khá khẩm là bao.
"Nguyên Khai, cái này... sợ rằng... chính là Thiên Độc Vương Xà." Thanh âm nó lộ rõ sự lo lắng. Đoàn kị sĩ phía sau nghe được cũng một mặt hoảng loạn.
"Thiên Độc Vương Xà!? Linh thú mạnh nhất trong Thất Linh." Hắn tỏ ra khá ngạc nhiên, Thiên Độc Vương Xà thần thần bí bí, cư ngụ sâu trong U Minh sâm lâm, làm sao lại ở đây. Phong Tư Linh nghe lỏm được, trong lòng ấn định phải thu phục con rắn này, nàng cước bộ nhanh hơn, tiến vào bìa rừng.
"Các ngươi hãy dừng lại ở đây, ta sẽ một mình tiến vào, các ngươi không chịu nổi khí lực này đâu." Phong Nguyên Khai đưa tay ra hiệu, kị sĩ đoàn cũng tin tưởng hắn mà nghe theo.
Thân ảnh to lớn của Bạo Hắc Kỳ Lân đem theo hắn tiến vào trong màn sương tím đặc...