Chuyện ở Bắc Linh học viện đã lan rộng khắp kinh thành, khiến cho không ít người chú ý đến, đều khiến người ta tò mò là Phong Tư Linh Quận chúa kia, liệu có thật sự là củi mục như lời đồn? Cũng có người cho rằng cơn lốc đó là do Phong Liêm Triệt tạo nên chứ không hề liên quan đến Phong Tư Linh.
Tử Phong điện.
Phong Tư Linh và Phong Liêm Triệt thong thả ngồi trên trường kỷ thưởng thức trà hảo hạng, chợt nhớ tới gì đó, động tác uống trà của nàng chậm lại rồi quay sang bên cạnh hỏi hắn.
“Triệt, ngươi đi nhiều như vậy, có biết Ất thượng tiên không?”
“Ất thượng tiên? Một vị tiên nhân... Ta cũng không biết, nàng quen biết tiên nhân?” Hắn dừng việc uống trà, quay sang nàng.
“Người đó có ơn rất lớn đối với ta.”
“Vậy sao? Nếu gặp được hắn, ta sẽ rất vui. Tiên nhân ở đại lục Sát Nhạc này không nhiều, đại lục Nhĩ Lạp mới chính là chốn quần tiên. Linh khí ở đó vừa thanh khiết lại dồi dào, rất hữu ích với triệu hồi sư như chúng ta, hấp thụ được một chút, cũng là phúc cả đời.” Phong Liêm Triệt cười cười, đưa tay di lên vùng trán của Phong Tư Linh “Chỉ tiếc là đến được đó không hề dễ.”
Nàng nhíu mày, khó hiểu hỏi hắn.
“Hành động của ngươi, là có ý gì?”
“... Không có gì. Ta tuy đi nhiều nhưng chỉ có thể là trong đại lục này, nếu muốn biết thì phải hỏi phụ thân và mẫu thân, hai người họ, nơi nào cũng đã đến.” Phong Liêm Triệt rút tay về, nâng tách trà lên, tiếp tục uống.
“Có cơ hội, sẽ hỏi.” Đến đây nàng lại trầm ngâm một chút, Phong Tử Huệ đã gặp nhiều lần nhưng Phong Thiên Dực, thực đã đi cả cái phủ này cũng chẳng thấy mặt mũi “Triệt, phụ thân ngươi... là người thế nào?”
“Nói sao nhỉ? Mọi thứ trừ mị lực, hắn đều hơn ta.” Phong Liêm Triệt cười bí hiểm “Khi nào đến cung yến, nàng sẽ rõ thôi.”
“Hừ! Có phải ngươi tự đắc về cái ngoại hình ‘phế thải’ đó quá không?” Phong Tư Linh cười, hắn ngây ra một lúc rồi đưa tay nhéo hai má nàng.
“Nương tử, nàng có biết lời lẽ như vậy khiến ta đau lòng lắm không?”
“Ta còn muốn giết ngươi.” Nàng hung hăng gạt tay hắn ra, lạnh lùng rời đi. Phong Liêm Triệt nhìn theo nàng, thở dài một tiếng.
“Nương tử, nàng còn muốn ta khổ tâm bao nhiêu.”
...
Phong Tư Linh ở dạng Mạc Tử Hiên, cưỡi trên lưng Tiểu Xà, bay lượn quanh kinh thành. Giờ đã về đêm, không giống như ở hiện đại, có thể thấy cả một bầu trời sao rực rỡ, trăng sáng thuần khiết đến mê người. Phong Tư Linh hạ xuống ở một bãi cỏ xanh ngoại thành hưởng trăng, ở hiện đại, chẳng mấy khi có cơ hội tốt như vậy.
Tiểu Xà hóa thành một con rắn nhỏ bò trên vai nàng.
“Chủ nhân, ta thấy tiểu tử đó thực tâm với ngươi, sao không...”
“Chuyện của ta, cần ngươi ý kiến?” Phong Tư Linh lạnh giọng khiến nó sợ hãi rụt đầu lại.
Từ xa, huyền thể to lớn của Bạo Hắc Kỳ Lân bay tới, trên lưng nó là hoàng tử Nguyên Khai. Nàng sớm đã phát hiện hắn theo đuôi đến đây, không chút biểu cảm ngạc nhiên.
“Không ngờ Tử Hiên các hạ cũng ra ngoài hưởng trăng, thật trùng hợp.”
“Đúng là rất trùng hợp.” Phong Tư Linh khẽ nhếch miệng cười “Thư mời của ngươi, ta đã nhận, Thiên Phong xem ra cũng coi trọng một kẻ như ta.”
“Thiên Phong có một cao nhân như các hạ quả thật may mắn, phụ hoàng ta rất mong các hạ có thể đến dự tiệc.” Phong Nguyên Khai nhìn nàng, ánh mắt tỏa ra vài tầng si mê.
“Nể tình ngươi nên ta sẽ đến, dù sao ta cũng muốn biết mùi vị rượu trong cung thế nào.”
“Nếu muốn ta có thể tặng ngài một bình.”
“Hắc hắc hắc, nếu ta muốn, chắc hoàng thượng không ngại cho ta vài thùng đâu nhỉ?” Nàng cười rộ lên khiến hắn cũng bất giác mà bật cười. Hai người cứ như vậy nói chuyện hồi lâu.
“Tử Hiên các hạ có sự phụ không?” Từ lúc gặp nàng hắn vẫn luôn thắc mắc, nếu không phải là thiên phú dị năng thì chắc chắn phải có cao nhân chỉ điểm.
Đến đây Phong Tư Linh lại trầm xuống, sư phụ sao? Nàng có, nhưng nàng với hắn là không đội trời chung, hận thù sâu đậm, nếu không phải ân tình hắn nuôi dưỡng nàng suốt hai mươi năm, nàng có lẽ đã giết hắn rồi.
“Cứ coi như là có đi, ta nghe nói sư phụ của ngươi là viện trưởng Bắc Linh viện, cao nhân số một số hai Nam Phong, lần dự tiệc này hi vọng sẽ được gặp.”
“Sư phụ ta, chắc chắn sẽ đến.” Vân Thái viện trưởng vốn thường không tham gia vào loại tiệc tùng dạng này, nhưng vừa nghe Phong Nguyên Khai nói Mạc Tử Hiên cũng đến thì liền chấp thuận. Xem ra hắn cũng là có hứng thú với vị cường giả này.
...
Hai ngày sau, yến tiệc diễn ra, trong cung tấp nập chuẩn bị. Cung nhân qua lại, bận rộn không thôi, việc trang trí cả một cái điện lớn cũng mất rất nhiều thời gian.
Phong Tư Linh ung dung nhàn nhã chọn cho mình một cái áo choàng da màu đen và một bộ nam trang, tóc đỏ rực dài mượt xõa tự do, liên ấn trên trán tỏa ánh thuần khiết, đơn giản mà uy vũ.
Quanh Minh điện đã bày xong yến tiệc, đám cung nhân tiếp đón các cao thủ rồi đưa họ đến chỗ ngồi đã chỉ định. Nam Phong cao thủ đầy rẫy, yến tiệc lần này cũng toàn triệu hồi sư Thất tinh trở lên và một vài trong số ít Kiếm thánh trên đại lục.
Không ngạc nhiên khi Lâm Viễn Độ cũng đến đây, Lâm Hùng và Lâm Tuyết cũng được coi là có thiên phú cao nên ắt lại có một ghế trong cung yến.
Lâm Hùng trầm tính, hắn vốn không quá kiêu ngạo, sau khi bị Phong Tư Linh cho một chưởng đã cảnh giác hơn nhiều. Ngược lại thì Lâm Tuyết lại ngang ngược, nàng ta ỷ được gia gia yêu quý và thực lực Thất tinh của mình mà lộng hành không ít.
Các khách nhân đều đã đến hết, chỉ còn chờ mỗi Nguyệt Thế Vương và vị Mạc Tử Hiên bí ẩn.
“Hai kẻ này, sao lại để người khác chờ lâu như vậy, không phải là coi thường chúng ta sao?” Một tên to con bặm trợn khó chịu lên tiếng.
“Vị huynh đệ, nhỏ tiếng một chút, đây là hoàng cung.” Tên bên cạnh hắn tốt bụng nhắc nhở.
“Hoàng cung thì sao? Bắt ta chờ thì ta phải chờ chắc? Bổn gia tới đây để thưởng rượu cùng mỹ nhân, các ngươi làm mất thời gian của ta chỉ vì hai kẻ nào đó.”
“Hoàng cung có tôn ti phép tắc của hoàng cung, yến tiệc này là nơi để các cao thủ thiên hạ gặp mặt trao đổi, xem ra ta đã gây ấn tượng không tốt với chư vị rồi.” Thanh âm băng lãnh vang lên, từ trên cao, thân hình to lớn của Thiên Độc Vương Xà bay xuống, nó khè một tiếng dài khiến không ít người nổi da gà.
Phong Tư Linh nhẹ nhàng nhảy xuống, chắp tay, cung kính nói.
“Đã để các vị chờ lâu, xin thứ lỗi.”
“Tử Hiên các hạ cũng không phải người rảnh rỗi, các hạ đồng ý tới đã là vinh dự của chúng ta.” Nguyên Khai lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời, gió lốc từ đâu ập tới, cấu hình so với cơn lốc lúc trước ở Bắc Linh học viện không có sự khác nhau nhưng áp lực tựa hồ mạnh hơn rất nhiều. Cả Nam Phong này không có người thứ ba có thể khống chế gió đến độ như vậy, từ trong cơn lốc lại hiện ra bóng người.
"Quá phô trương." Phong Tư Linh nghĩ, chán nản nhìn Phong Liêm Triệt. Phong Tử Huệ một thân lam y, tóc búi thập tự, ánh mắt sắc bén liếc xéo tên lắm mồm kia.
“Vị Mạc Tử Hiên kia nói rất đúng, hoàng cung không phải là nơi có thể nói ra nhưng lời thô tục, có là cao nhân cách mấy cũng không thể thiếu tôn trọng hoàng tộc như vậy.” Thanh âm đầy từ tính vang lên, đến Phong Tư Linh cũng phải nổi da gà. Là sát khí!
Đôi ngươi tử sắc lãnh khốc liếc qua tên bặm trợn kia, chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị nguyên khí gió đánh trọng thương. Phong Tư Linh giật mình, kẻ này rốt cuộc là ai? Lại đi cùng Triệt? Nàng thận chí còn không cảm nhận được một chút nguyên khí dao động trên người hắn.
“Phụ thân, không nên tùy tiện đánh người như vậy.” Phong Liêm Triệt nói thầm bên tai nam nhân kia, với thính giác cực nhạy của Phong Tư Linh hoàn toàn có thể nghe thấy. Thì là phụ của Phong Liêm Triệt, Nguyệt Vương Phong Thiên Dực. Nàng càng nghĩ càng cảm thán, một nhà hắn hết thảy đều là quái vật.
“Hắc hắc, là ta lỡ tay, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tính mạng. Huệ Nhi, chúng ta lên trên kia, cũng thật lâu rồi ta chưa gặp Tiểu Quyết.” Phong Thiên Dực ôm lấy eo mảnh khảnh của Phong Tử Huệ, thong thả bước đi tới sau sảnh chính Quang Minh điện. Trước kia khuất bóng còn liếc qua bộ dáng Phong Tư Linh, khiến nàng lần nữa rùng mình.
Toàn bộ người trong sảnh chính Quang Minh điện đều âm thầm nuốt nước bọt. “Tiểu Quyết” trong lời nam nhân kia còn không phải là Phong Thiên Quyết, đương kim hoàng thượng Thiên Phong. Có thể gọi tên hoàng thượng thân mật như vậy, hắn chỉ có thể là Nguyệt Vương Phong Thiên Dực, vậy hai người đi cùng hắn khẳng định là Nguyệt Vương phi Phong Tử Huệ và Nguyệt Thế Vương Phong Liêm Triệt. Thật may là hoàng thượng chưa có xuất đầu lộ diện, nếu không hậu quả đám người này phải gánh chịu cũng thật lớn đi.
“Triệt ca ca, hoàng bá...” Phong Nguyên Khai e ngại nhìn Phong Liêm Triệt. Hắn bình thản cười, phẩy phẩy tay. Nguyên Khai mới chậm rãi thở dài, hoàng bá của hắn trước sau vẫn đáng sợ như vậy.
Khoảng một khắc sau, một thái giám từ sau sảnh chính đi ra thông báo.
“Hoàng thượng lâu ngày không gặp Nguyệt Vương cùng Vương phi, muốn dành thời gian ôn lại chuyện cũ, đành dời yến tiệc sang một ngày khác, có gì sẽ gửi tin đến cho các vị sau. Mong các vị đại nhân thông cảm.”
Sau khi chứng kiến một màn kia do Phong Thiên Dực gây ra, cũng không ai có gan phản đối. Yến tiệc cứ như vậy chưa thành đã tàn, Phong Tư Linh cũng tụt hứng, chào hỏi Nguyên Khai qua loa rồi cũng rời đi.
Nàng cũng không chú ý biểu cảm trên mặt Phong Liêm Triệt có phần căng thẳng, tất nhiên hoàng thượng không chỉ vì ôn lại chuyện cũ với phụ mẫu hắn mà hủy đi một yến tiệc lớn như vậy.