Hồng Tuyến Ký

chương 57: kết cục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Này, đừng chạy a!”

Ma giáo, một nữ nhân khí thế bưu hãn khoác trang phục lộng lẫy một đường chạy vội, nhìn sức nặng của y phục thực khiến người ta hoài nghi nàng có phải là luyện được tuyệt thế khinh công gì đó hay không.

“Tiểu Tả, đứng lại cho ta!”

Tả hộ pháp ở phía trước bất đắc dĩ dừng lại, nhìn về nữ nhân bước đi như bay nhưng có thể khẳng định chưa từng luyện khinh công đằng sau: “Hoàng hậu nương nương, ngươi tạm tha ta được không?”

Tiểu Tả (cứ như vậy đi, lười đặt tên lắm) bi thương cảm thán. Nếu vừa rồi hắn dùng khinh công chạy trốn thì đương nhiên không thành vấn đề, mười Phượng Tê cũng đuổi không kịp, nhưng vấn đề là, hắn không thể.

Trước không nói trong giáo đã hạ cấm lệnh nghiêm cấm ‘phi hành’, càng làm cho Tả hộ pháp dưới một người trên vạn người phải kiêng kị chính là trong hơn một năm nữ nhân này đến đây, nàng đã dùng thời gian cũng như nỗ lực để chứng minh, sử dụng khinh công ở tổng đàn Ma giáo là một quyết định cỡ nào ngu xuẩn cùng nguy hiểm.

Vừa bay lên không là lập tức có ám khí tập kích, trong lúc rơi xuống đang bất ổn, sẽ có một người (nam) đứng ngay trước mặt, sau đó hoặc là bị ôn nhu ôm lấy, hoặc là hoa lệ lệ bị nhào lên đè gục.

Cũng có khi giáo chủ sẽ ngang trời xuất hiện, lôi ra mấy giáo quy nhỏ như lông gà vỏ tỏi, xách luôn người đến phạt đường. Bình thường lúc này, bên trong phạt đường khẳng định đã có những người (nam) khác.

Phiên bản cuối cùng là vừa bay được một nửa, trước mắt tối sầm cái gì cũng nhìn không thấy chẳng còn biết trời đất gì, dù sao khẳng định sẽ có người hội báo, ngươi từ trên không thẳng tắp rơi xuống, là người (nam) nào đón được ngươi, lại có những động tác gì tiếp sau.

Càng làm cho người ta căm phẫn chính là trong hơn một năm này, một đám giáo chúng đều không có tinh thần chiến đấu, không có cốt khí, không có nghị lực, không có lập trường!

Cái gì gọi là ‘không có lão bà, lão công cũng tốt’? Cái gì gọi là ‘ngoại cung không đủ, nội cung điều tiết’?

Theo lý, hắn làm hộ pháp của Ma giáo không nên quản nhiều về mặt sinh hoạt cá nhân (không ở Ma giáo cũng không quản chuyện này), nhưng là, đám hỗn đản lập trường không kiên định nhanh chóng rơi vào tay giặc đó, lại đều tỏ vẻ mang ơn nữ nhân kia!

Dưới ảnh hưởng của bầu không khí, nam nhân bày tỏ với hắn nhiều lên, nam nhân thích ‘ám toán’ hắn cũng nhiều lên, số người mỗi ngày giơ cao cờ xí hoan hô Tả Hữu ghép thành đôi lại càng nhiều (dựa vào cái gì lão tử nhất định phải là của hắn?)!

“Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”

“Kính…nhi viễn chi.”

“Yêu, hài tử quật cường này, ta sắp phải đi rồi, trước khi đi muốn nhìn thấy hôn lễ của ngươi cũng không được…” Phượng Tê, chú ý cách dùng từ.

Tiểu Tả đánh giá nàng, trang phục tầng tầng hoa quý, thêu nổi phượng hoàng cao ngạo linh hoạt, búi tóc a, không phải kiểu buộc lỏng bình thường, đầy châu ngọc quay quanh đầu, phức tạp đến làm người ta hoa mắt, mũ phượng màu vàng nặng trịch làm nữ nhân bình thường điên điên khùng khùng này nổi bật lên, trở nên ung dung đẹp đẽ, uy nghi của thượng vị giả lần đầu tiên triển lộ trên người nàng: “Ngươi phải đi?”

“Không cần luyến tiếc ta.”

“Giáo chủ cho phép?” Ai thèm luyến tiếc ngươi, hắn chỉ là kỳ quái giáo chủ lại dễ dàng thả đi như vậy. Ma giáo chưa bao giờ thiếu phái hành động, quanh co lòng vòng không thích hợp với bọn hắn. Cho nên tâm tư của Đông Ma Quân đối với Phượng Tê người qua đường đều biết, tuy rằng lúc ấy để làm cho nữ nhân nào đó nhớ ra nam nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu nhau đã phải mất chút trắc trở.

Lúc đó, Tương vương còn hung hăng ‘bán đứng’ ca ca mình, chạy về làm công tác tư tưởng cho hoàng đế…

“Cái gì? Có người thế nhưng lại thích nàng?” Cảnh Diễn phải nói là vô cùng kinh ngạc.

“Hoàng huynh, ngươi thoáng có vẻ phẫn nộ khi bị đội nón xanh một chút được không?”

“Lúc kinh ngạc vượt qua phẫn nộ, có thể không nhìn điểm ấy.” Cảnh Diễn cho đệ đệ một cái đảo mắt xem thường: “Hơn nữa ta chính là mất thật lâu mới nhớ ra nàng vẫn tính là lão bà của ta.” Tình cảm phu thê thật sự là đơn bạc đến đáng thương.

“Như vậy…” Cảnh Thiệu.

“Giả chết, hưu thê, hoặc là bảo trì hiện trạng, tùy tiện ở ngoài yêu đương vụng trộm, bảo nàng ta tự mình chọn lấy. Chỉ cần cha nàng đồng ý, nàng bỏ ta cũng được.”

“…”

Cảnh Thiệu rất không có cảm giác thành tựu, một đường đấu tranh tư tưởng xem như làm không công.

Ngoài cửa cung.

“Thân ái ~ Ngươi chạy trốn thật là nhanh ~” Yêu nghiệt nào đó tử triền lạn đả: “Đừng nhìn ta như vậy ~ Giáo chủ đã nói ở Ma giáo ta không thể quấn lấy ngươi, thế nhưng hiện tại chúng ta đang ở kinh đô nha…”

“Hắn đương nhiên không bỏ được, cho nên cũng cùng đi.” Nghĩ đến Đông Ma Quân, biểu tình của Phượng Tê có chút vi diệu: [Ai ~ Vẫn không quen một tiểu công chất lượng tốt như vậy mà lại thích nữ nhân…]

“Ta nghĩ các ngươi sẽ lập tức thành thân.”

“Ha ha, nhanh thôi, tiểu đệ cũng mười lăm rồi, sắp sửa thành niên, chờ hoàn thành chuyện hắn với cha ta, lực cản chỗ cha xem như biến mất.” Ai bảo ngươi hoài niệm lão hoàng đế, xem ngươi làm sao hoài niệm cựu ái trước mặt tân hoan.

“Ngươi chấp nhận giáo chủ cũng có chút nhanh.”

“Hắn có nhà có xe có ruộng có tiền, bộ dạng đẹp trai lại thích ta, hơn nữa…ta chính là hoàng hậu, hắn có thể theo đuổi ta đã chứng tỏ thật tình cùng thành ý, nam nhân tốt như vậy vì sao lại không cần? Ta cũng có khảo hạch hắn a, hắn nói toàn bộ Ma giáo tùy ta ghép thành đôi ~” Lời này…Lý do cuối cùng ngươi không cần phải nói vang như vậy.

“Di, bị ngươi xen ngang quên cả chính sự, cặp song bào thai của Phương quốc rốt cuộc có thể thành thân rồi, ta cùng Tử Mị phải đi xem lễ, ngươi cùng Tiểu Hữu ngoan ngoãn trông nhà, lúc chúng ta trở về hai người các ngươi nhất định phải thất thân rồi a ~”

“Vì sao ta nhất định phải ghép vào với hắn!”

“Vậy không được, Yêu Nhiêu là của Cảnh Thiệu, Tử Mị là của ta.”

“…”

“Muốn làm công thì chủ động một chút, cái tính ngạo kiều ấy của ngươi, ta thấy nhiều lắm rồi.”

“…”

“Quyết định như vậy đi. Tiểu Hữu, ngươi khuyên khuyên Tiểu Tả đi.” Phượng Tê tao nhã xoay người bước đi, miệng còn lầm bầm y phục quá nặng.

“Ngươi đến lúc nào?” Nhìn về phía Tiểu Hữu.

“Vừa rồi, ngay đoạn ‘vì sao ta nhất định phải ghép vào với hắn’ ấy…Ta thực không xong?”

Lúc trong giáo đều là nam nam ghép thành đôi, hắn cũng bắt đầu suy xét có phải là nên tìm một bạn đời nam tính hay không. Khi đó, người đầu tiên hắn nhớ đến chính là người vẫn luôn ở bên cạnh mình. Nhưng đối phương lại cường liệt phản đối trốn tránh sợ còn không kịp, cuối cùng hắn cái gì cũng chưa nói, ngay cả người cũng không gặp được.

“Đừng nói là ngươi có ý tứ với ta.”

“Đúng là có, ngươi thì sao? Không có?”

“…” Rối rắm nửa ngày nói không ra hai chữ không có: “Ta muốn ở trên.”

[Sớm nói không phải xong rồi.] Tiểu Hữu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, biểu tình đầy sát khí cuối cùng cũng hiển lộ vẻ nhu hòa đặc hữu: “Có thể.”

“A?” Với hiểu biết của mình về hắn, người này không thể nhanh như vậy đã thỏa hiệp.

“Nửa tháng đầu ngươi ở trên, nửa tháng sau ta ở trên, nếu có ngày dư, nghỉ ngơi hoặc chơi đoán số.”

“Thành giao.”

[Không hổ là tả hữu hộ pháp, xử lý vấn đề tình cảm cũng đặc biệt như vậy.] Một giáo chúng nghe lén ở góc tường.

“Đã vừa lòng?” Đông Ma Quân nhìn Phượng Tê đầy mặt ý cười, ánh mắt mang theo sủng nịch.

“Ừ.” Phượng Tê cao hứng nhìn đối tượng ‘leo tường’ của mình: “Đúng rồi, sắp sửa lần đầu tiên gặp mặt Cảnh Diễn, ngươi khẩn trương không?”

“…Phượng Tê, ta cùng hắn không có quan hệ gì.” Đây là Đông Ma Quân thần hồn nát thần tính.

“Phụt ~ Ca, ngươi cũng quá bi thảm rồi. Ha ha ha ~” Đông Diễm Quân ở bên cạnh cười đến là khoa trương: “Thật không biết ngươi làm sao mà yêu được Phượng Tê.” Từ góc nhìn nữ nhân, Phượng Tê đích xác không có đủ loại đặc chất cần thiết để hấp dẫn nam nhân.

“Sợ là lúc nàng lời đầu tiên đã đoán trúng cách nghĩ của ta đi…” Lý giải vạn tuế.

“May mắn ngươi không nói là cách nghĩ đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi.” Lúc Phượng Tê nhìn thấy nam nhân trừ bỏ định nghĩa thuộc tính chính là ghép thành cp.

“Đi thôi, phải hội hợp với đại bộ đội của Cẩm quốc nữa, chúng ta nên đi trước một bước.” Phượng Tê muốn đi xem náo nhiệt, đương nhiên phải dùng thân phận hoàng hậu, cho nên thuận lý thành chương, đế hậu Cẩm quốc (bề ngoài thôi) tối thiếu không thể chia hai nhóm mà đến.

Đông Ma Quân cũng nói sang chuyện khác, về sở thích của người trong lòng, hắn có thể bồi dưỡng, có thể dung túng, nhưng sẽ không tự mình xuống biển. Đối với sở thích ghép đôi của Phượng Tê, hắn từng dùng cớ ‘nếu ngươi là nam ta liền chấp nhận’ chặn ngay từ đầu (may mắn ngươi không biết khi đó nàng đang nhớ lại xem giải phẫu biến tính liệu có nữ biến nam hay không).

“Lại nói, làm cho người ta cảm động nhất, chính là lúc quốc vương Phương quốc đến đón cặp song bào thai.”

“Ngươi cảm động là phụ tử thân tình hay là phụ tử gì kia?”

“Đáng ghét ~ Ngươi tư tưởng quá không thuần khiết, phụ tử có hai người nhà ta là đủ rồi. Ta dám cam đoan, hai vị nhà chúng ta khẳng định là mỹ hình nhất, đăng đối nhất.”

“…” Người đã trộm đi gặp lão trượng nhân cùng ‘trượng mẫu nương’ tương lai bảo trì im lặng.

“Bất quá phải nói, lúc trước khi hoàng đế Phương quốc đến chỗ chúng ta đón người, ta chính là thật sự có bị cảm động. Nếu không phải cặp song bào thai vẫn nhắc đến mẫu hậu mình như thế nào như thế nào, thật muốn phối cho hắn một quy chúc, đẹp nhất bất quá ráng trời chiều thôi.”

[Đó cũng là nguyên nhân lúc ấy cặp song bào thai vừa thở ra nhẹ nhõm vừa sảng khoái kéo phụ thân mình đi.]

“Hắn dễ dàng thỏa hiệp như vậy chủ yếu là do đã quyết định để hài tử khác kế thừa vương vị đi. Tuy rằng song tử thực vĩ đại, nhưng bọn hắn dù sao cũng có hai người, lập ai cũng không tốt. Hơn nữa với lực dính của hai người kia…” Chỉ khi chẳng còn ai kế thừa mới có thể hạ thấp tiêu chuẩn.

“Nga? Ngươi thấy như vậy?” Phượng Tê kinh ngạc nhìn về phía Đông Ma Quân: “Khó trách a, góc độ suy xét của nam nhân với nữ nhân vẫn luôn có khác biệt.”

“Nga?”

“Ta cho rằng a, lão quốc vương đã chuẩn bị giao Phương quốc cho huynh đệ bọn hắn. Ngươi nghĩ xem, nếu không phải vậy, hắn để làm chi phải đón người trở về? Hai vương gia ở nước ngoài (nhất là Cẩm quốc hay Khánh quốc) vẫn tốt hơn là về cái quốc gia bảo thủ cứng nhắc như Phương quốc để rồi phải chịu lời đồn đãi đi?”

“Hiện tại đã không tệ hại như vậy.” Đông Ma Quân lặng lẽ nói thầm một câu, có phái Tiêu Dao ở Phương quốc nở hoa kết quả, tuy rằng tốc độ truyền bá không bằng Ma giáo của hắn, nhưng cũng khá lạc quan: “Như vậy trong song tử sẽ chọn ra ai?”

“Ai quy định một quốc gia không thể có hai vương? Huống chi là hai vương để ý lẫn nhau như thế. Bọn họ có thể giúp nhau, trợ nhau, bổ sung cho nhau, tương lai Phương quốc nhất định sẽ vô cùng cường đại…À, trừ bỏ vấn đề tử tự. Ai, vì sao thế giới này không huyền huyễn một chút? Nam nam sinh tử của ta a ~”

“Ngươi có thể tìm Phục Hác nghiên cứu thử xem, lần này vừa hay là đi Phương quốc.”

“Có đạo lý, có đạo lý.”

“…” Đây là Đông Diễm Quân bị xem nhẹ.

“Cảnh Diễn ~ Nơi này!”

“Phượng Tê! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ở bên ngoài ngươi chú ý hình tượng một chút giùm ta!”

“Đừng nói với ta lần này ngươi mang đến không phải tâm phúc. Đại ca, Phồn Đạt, đã lâu không gặp. Di? Cha đâu?”

“Giữ nhà.” Chung quy vẫn phải để tể tướng ở lại trấn trấn tràng diện.

“Này, Cảnh Diễn, ngươi gần đây có khỏe không?”

Cảnh Diễn đột nhiên dùng một loại biểu tình sợ ngây người nhìn Phượng Tê: “Ngươi sao có thể nói một tiếng ân cần thăm hỏi bình thường như thế!”

“Ý của nàng là, ngươi gần đây có coi trọng nam nhân nào, hoặc là được nam nhân nào coi trọng hay không.” Đông Ma Quân ở bên cạnh phiên dịch.

“Không…” Cảnh Diễn run rẩy nhìn Phượng Tê vui vẻ gật đầu.

“Ngươi cũng quá không phúc hậu. Ngươi xem xem, hai huynh đệ của ngươi đều gả ra ngoài rồi, tể tướng của ngươi cũng gả xong rồi, tướng quân của ngươi, thần tử của ngươi, con dân của ngươi đều vậy. Lần này chúng ta lại đi tham gia hôn lễ của cặp song bào thai ở một nơi vốn vẫn luôn bảo thủ như Phương quốc, ngươi làm hoàng đế của quốc gia tiên phong đam mỹ chúng ta sao có thể không thuận theo dân ý, chăm sóc dân tình, hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người như vậy?”

“Nô tài Tiểu Hạo, tham kiến hoàng hậu nương nương.” Phượng Tê đang tranh cãi với Cảnh Diễn, đột nhiên một thiếu niên nhảy ra hành lễ.

“Tiểu…Tiểu Hạo? Ngươi đã lớn như vậy!” Phượng Tê sững sờ nhìn tiểu nhĩ báo thần (thần báo bên tai) bị ném lại hoàng cung lúc mình bước chân vào giang hồ giờ đã là một thiếu niên trưởng thành.

“Bẩm nương nương, Tiểu Hạo năm nay mười sáu có hơn rồi.”

“Ngày qua thực nhanh…”

“Nương nương…”

Tiểu Hạo đột nhiên kéo dài âm, thấp giọng gọi, lúc Phượng Tê ám muội nhìn về phía mình, hắn ý vị thâm trường liếc Cảnh Diễn một cái, sau đó cúi đầu cười nhẹ, gương mặt nhiễm một tia đỏ ửng nhàn nhạt.

“Người sẽ giúp ta đi…”

“Ha ha ha ha…Sẽ, đương nhiên sẽ!”

.

.

.

— Toàn văn hoàn —

Truyện Chữ Hay