Sau giờ ngọ, Từ Phú Quý nhìn thấy bầu trời quang đãng, một trận cao hứng. Từ ngày tuyết bắt đầu rơi, thời tiết đều chưa từng dễ chịu, hơn nữa đường tuyết trơn trợt, muốn mang nương tử xuất môn nhưng mãi không thực hiện được. Có lẽ là do ông trời tốt bụng, sáng sớm trời hãy còn âm u mà đến chiều đã bị ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu.
Từ Phú Quý cũng không trì hoãn, vội đi đến phòng ngủ. Trong phòng đàn hương lượn lờ bay, trêи bàn đặt một ấm trà đang đun, bảo bối nương tử đang nghiêng đầu xem sách. Nàng bước đến gần, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nương tử, ở cái ót của nàng nhẹ nhàng hôn lướt qua, nói: “Diêu nhi hưng trí quá nhỉ, đang xem sách gì vậy?”
Quý Thanh Diêu từ lúc nàng vào phòng đã nghe thấy tiếng vang, không lên tiếng lại không nghĩ rằng nàng lại ở giữa ban ngày ban mặt như vậy dám phóng túng, đang muốn quay đầu lại khuyên nhủ nàng một chút, lại nhìn thấy một khuôn mặt cười đến chân thành sáng lạn, nhất thời tất cả tức giận đều biến mất. Cười khổ chính mình cũng bị bộ dạng ngây ngốc của nàng ảnh hưởng. Lại nghe đến thanh âm của Từ Phú Quý vang lên: “Nương tử, thời tiết tốt như vậy, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút nhé.”
Được người trong lòng ôn nhu cười trả lời, Từ Phú Quý cười hắc hắc, lại nói: “Nương tử, nàng cảm thấy ta đi mời Tương Vương cùng đi thì thế nào? Tuy rằng ta chỉ thích đi cùng Diêu nhi, nhưng Tương Vương…” Còn chưa nói xong, đã bị Quý Thanh Diêu dùng tay chỉ trụ, nàng tất nhiên là nghe Từ Phú Quý kể qua đêm đó hai người nói chuyện, cũng kinh ngạc người như vậy cũng có chuyện thương tâm như thế. Cố kỵ đối với nàng kia qua đó cũng biến mất, cho nên nàng không ngại phu quân đi mời Tương Vương.
Bởi vậy mới chỉ trụ người trước mắt, mở miệng nói: “Phu quân muốn mời thì cứ đi đi, Diêu nhi không để ý đâu. Tương Vương đến ở trong phủ lâu như vậy, chúng ta cũng chưa từng làm tròn bổn phận của gia chủ, nhân cơ hội hôm nay, hảo hảo mời nàng đi dạo cũng không tồi.” Từ Phú Quý nhìn nương tử trước mắt ôn nhu động lòng người, vừa cảm động vừa vui sướиɠ, vội vàng hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó ở bên tai nàng nói: “Nương tử là tốt nhất, ta đi ngay đây.”
Nói xong, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ để lại Quý Thanh Diêu đang đỏ mặt ở trong phòng. Đến gần tây sương, Từ Phú Quý nhìn hai bên một chút, nhưng không phát hiện bóng dáng Tương Vương ở dưới tàng cây uống rượu, vì thế đi đến tây sương khách phòng, nhớ lại Từ Tài nói qua phòng Tương Vương nằm ở trong cùng, vừa định cất bước đi đến, lại nghe thấy gian phía ngoài cùng có chút động tĩnh.
Phú Quý nhớ rõ đó là phòng của Mặc Ngọc, chính mình kể từ sau đêm uống rượu gặp Mặc Ngọc cũng chưa từng gặp lại nàng, nhưng đối với Mặc Ngọc vẫn tồn tại sự quan tâm, vì thế trong lòng gấp gáp đẩy cửa đi vào. Nhưng lập tức ở trước cửa phòng sửng sốt, đây là tình huống gì vậy. Mặc Ngọc cùng Tương Vương ngã ngồi dưới đất, hai người đang lấy một loại tư thế thực thân mật ngã cùng một chỗ, Từ Phú Quý nhìn thấy đều thay các nàng đỏ mặt, lập tức hô: “Các người tiếp tục, tiếp tục đi nhé.”, sau đó liền muốn lui ra cửa phòng.
Lúc này lại nghe được Mặc Ngọc cuống cuồng hô lên: “Người đừng đi, trở lại đây.” Từ Phú Quý đi cũng không được ở lại cũng không xong. Hai người trêи mặt đất đã đỏ mặt mấy lần, cùng đỡ nhau đứng dậy sau đó ngồi xuống, Mặc Ngọc cũng bảo Từ Phú Quý ngồi xuống, vì thế, ba người ngồi vây quanh ở trước bàn tròn. Từ Phú Quý chỉ lo cúi đầu uống trà, ánh mắt cũng không thèm nhìn tới các nàng, trong lòng dần dần hiểu được, chẳng thể trách Tương Vương trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, lại mặt dày đến ở Từ phủ, nguyên lai cũng là vì Mặc Ngọc.
Đang nghĩ vậy, chợt nghe Mặc Ngọc nói: “Đông gia, vừa rồi…vừa rồi là do ta vướng chân nên té ngã, Tương Vương vì đỡ ta, nên mới cùng nhau té ngã trêи đất, vừa đúng lúc người tiến vào.” Vừa nói ra, Từ Phú Quý lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai người bên cạnh. Mặc Ngọc đỏ mặt xem như hiếm lạ, nhưng Tương Vương điện hạ da mặt còn dày hơn tường thành cũng đỏ lên, đây có thể tính là ngạc nhiên quá đỗi. Từ Phú Quý cảm thấy giống như vừa phát hiện một sự kiện trọng đại chăm chú nhìn Chu Kiện, khiến cho nàng ta chau mày thật sâu.
Sau đó Chu Kiện hắng giọng một cái, nói: “Từ huynh hôm nay tới là để?” Từ Phú Quý lúc này mới nhớ lại ý đồ đến đây, ahihi cười nói: “Chu huynh đã ở quý phủ một thời gian, nhưng ta lại chưa từng làm tròn bổn phận của gia chủ, cho nên hôm nay muốn mời Chu huynh xuất môn đi dạo, Mặc Ngọc cũng đi cùng luôn nhé, khó mà có được thời tiết tốt thế này.”
Chu Kiện đối với việc đi dạo phố không hưng trí cho lắm, nhưng nếu Mặc Ngọc cùng đi, thì miễn bàn. Gần đây nàng trở nên thành thật nghe lời vô cùng, luôn luôn dính theo sau Mặc Ngọc, cho nên không khí giữa hai người tốt hơn nhiều, bất quá Chu Kiện nghĩ nếu lại có thêm chút gì đó đột phá thì tốt hơn. Nghĩ vậy, lập tức dò xét nhìn về phía Mặc Ngọc, chỉ thấy nàng hơi hơi cười sau đó hướng nàng gật gật đầu. Vì thế, Chu Kiện vui vẻ đáp ứng.
—
Gần mực thì đen, lại thêm thê nô xuất thế