Từ Tài ở Quý phủ đợi một hồi lâu mới thấy Quý Thanh Dân từ nha môn trở về, hắn luôn luôn ổn trọng mà lúc này ngay đến một lời cũng nói không rõ, khiến cho Quý Thanh Dân cũng hiểu cái được cái không, chỉ biết hẳn là muội muội cùng muội phu giận dỗi. Hắn hiểu tính tình muội muội rất rõ, luôn luôn dịu dàng, còn muội phu thì tất nhiên hắn cũng rất vừa lòng, thẳng thắn thiện lương, nhưng cũng nghe nói đến chuyện mấy hôm trước lại vào kỹ viện, sợ là Thanh Diêu ăn giấm rồi.
Thấy Từ Tài vẻ mặt khẩn trương, cũng không trì hoãn nhiều, đang định cất bước xuất môn thì nhìn thấy nữ nhi mình chạy ra, sau đó giống tiểu hầu tử bám vào chân mình. Nghĩ thầm sự tình thoạt nhìn thật sự khẩn cấp, mà nữ nhi của mình hắn lại quá rành rọt, không phải nói vài ba câu là có thể đuổi nó đi được, cũng không quản nhiều như vậy, ẵm theo tiểu Quý Bình bước đi.
Đến lúc đoàn người tới Từ phủ trời đã sập tối, Từ Phú Quý vẫn thẳng lưng ngồi đó, Từ Phát đã sớm choáng váng, ánh mắt đỏ bừng, chỉ biết hướng tới Quý Thanh Dân chỉ chỉ chỗ Từ Phú Quý. Quý Thanh Dân thật ra không nghĩ tới, bộ dáng ngốc muội phu này tựa hồ đã ngồi rất lâu, muội muội của mình sao lại nhẫn tâm như thế, cứ mặc cho nàng ngây ngốc ngồi đó.
Thở dài, đi lên trước, vỗ nhè nhẹ bả vai người đang ngốc ngồi ở dưới, chứng kiến Từ Phú Quý bộ dáng yếu ớt nhưng vẫn không quên nhìn mình hì hì cười. Lắc lắc đầu, khẽ gõ cửa phòng nói: “Thanh Diêu, là đại ca đây, có thể cho đại ca vào được không?” Sau đó, lập tức nghe được thanh âm, tiếp theo cửa mở, lộ ra khuôn mặt Đông Mai tươi cười như nhìn thấy cứu tinh.
Quý Thanh Dân cũng nở nụ cười trấn an Đông Mai, vào phòng, sau đó tiểu nha đầu kia lập tức biết điều lui ra ngoài. Trong phòng, Quý Thanh Diêu sớm từ thư phòng đi ra, nghi hoặc nhìn mình. Đối với nụ cười sủng nịch và khuôn mặt ôn hòa của hắn, không biết vì sao mặt đỏ lên, hỏi: “Sao đại ca lại tới đây?” “Hảo muội muội của ta cùng phu tế đã ra nông nổi này, làm đại ca như ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn đây?” Trông thấy tiểu muội thẹn thùng, Quý Thanh Dân cũng không để ý vẻ mặt ảo não của nàng, thản nhiên đáp.
“Là hắn tìm ca tới à?” Quý Thanh Diêu khẽ nhíu mày hỏi. Quý Thanh Dân lắc lắc đầu, nói: “Muội phu của ta đáng thương như vậy, làm gì còn khí lực đi tìm ta, là Từ Tài lo lắng cho chủ tử nên mới chạy đến Quý phủ tìm ta.” Vừa nói ra, Quý Thanh Diêu rõ ràng lộ vẻ mặt lo lắng, Quý Thanh Dân ý cười bên miệng càng sâu, hỏi: “Sao hôm nay Thanh Diêu lại nhẫn tâm thành như vậy? Muội phu ngồi ở ngoài phòng đã lâu, trời lại lạnh, aiya, chẳng thể trách vừa mới nãy bộ dáng yếu ớt như thế.”
Quý Thanh Diêu vừa nghe, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn về phía đại ca mình, định mở miệng, lại không nói chuyện, trong lòng bất ổn, người này lại thật ngốc nghếch, ngồi đấy cả ngày trời. Lập tức thở dài, nhẹ nhàng nói: “Đại ca, phu quân cảm thấy không xứng với Thanh Diêu, muốn đẩy Thanh Diêu đi đấy.” Nói xong, sâu kín thở dài. Quý Thanh Dân nhìn thấy cũng đau lòng, tiện đà nói: “Thanh Diêu à, muội phu cảm thấy không xứng với muội, muốn đẩy muội đi, đúng lắm, quả thật đáng giận nên phạt, nhưng, hắn nghĩ như thế cũng bởi vì hắn thật sự thích muội đấy.
Tình này một chữ, mỗi người một cách nhìn khác nhau, cách thực hiện cũng bất đồng, kẻ đơn thuần như muội phu chỉ biết mặc kệ bản thân có bỏ xuống được hay không, chỉ thầm nghĩ cho Thanh Diêu muội hạnh phúc. Cho nên, đừng giận nữa, đừng giống kẻ đại ca này, khi còn lại không biết quý trọng, đến khi ly khai mới hối tiếc cũng không kịp.” Nói xong, vẻ mặt ôn hòa nhìn Quý Thanh Diêu, trông thấy nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng mới yên lòng.
Tiếp theo, Quý Thanh Dân ý bảo muội muội mở cửa, Quý Thanh Diêu khẽ gật đầu, tay cầm lấy then cửa, đẩy nhẹ, nhưng lại ngây ngẩn cả người. Ở cửa phòng, thân ảnh thẳng tắp của Từ Phú Quý lập tức xuất hiện ngay trước mắt nàng. Quý Thanh Diêu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thấy nàng hai mắt che kín tơ máu, môi khô khốc, sợi tóc hỗn độn, tâm thật đau. Cúi người, nhìn nàng.
Mà Từ Phú Quý ngay khoảnh khắc gia nương mở cửa liền ngây ngốc, nương tử của nàng rốt cục chịu đi ra gặp nàng, sau đó cúi đầu hỏi han: “Nương tử có phải hết giận rồi không?” Yết hầu bởi vì ngồi suốt một ngày mà nói không ra hơi. Quý Thanh Diêu nhẹ giọng đáp ứng, ngốc tử này ngây ngốc ngồi suốt một ngày, trong lòng nàng cũng không còn tức giận, người ta đã như vậy, làm sao mình còn có thể buồn bực được. Sau đó, Từ Phú Quý nở nụ cười, lại cứ như vậy ngã nhào vào lòng nương tử, ngất đi.
Quý Thanh Diêu luống cuống, tâm cho tới bây giờ chưa từng rối loạn như thế, chỉ biết nén lệ, gọi nàng. Mọi người cũng bối rối theo, nhất thời không ai kịp phản ứng. Đột nhiên, trong đám người, một thân ảnh chen vào, rất nhanh chạy tới bên cạnh Từ Phú Quý, nhìn tiểu tử kia, Từ thúc thật sâu bất đắc dĩ. Lập tức gọi mọi người đang luống cuống ôm Từ Phú Quý vào phòng ngủ. Vừa đi vừa một bên mắng thầm, tiểu tử chết tiệt này hẳn là ăn rất nhiều bánh đậu xanh nên lúc này mới nặng như vậy. (Từ thúc tấu hài đúng lúc quá zậy )
Lập tức, mọi người đi theo hoàn hồn, Quý Thanh Dân nâng dậy tiểu muội, nay muội phu đột nhiên ngất đi, ngay cả mình cũng lúng túng. Đi theo Từ thúc vào phòng, lại thấy lão gia tử đặt Từ Phú Quý lên giường, bắt mạch, sau đó hướng ra ngoài cửa hô: “A Phát A Tài các ngươi vào đây.”
Sau đó liền nhìn thấy hai thân ảnh rất nhanh chạy vào, trước đối với Quý Thanh Diêu gọi phu nhân, sau đó hướng lão gia tử gọi Từ thúc, liền cúi đầu. Từ thúc híp mắt hỏi: “Gia gần đây nghỉ ngơi thế nào?” Từ Tài trả lời: “Gần nhất cũng không quá chú tâm, ngày hôm qua lại một đêm không ngủ.” Từ thúc híp mắt, tiểu tử chết dẫm này ngốc thế không biết, một đêm không ngủ, bộ muốn làm ăn trộm chắc.
Tiếp đó lại hỏi: “Gần đây ăn uống thế nào?” Từ Tài trả lời: “Không có quy luật, hôm nay đến một giọt nước cũng chưa uống.” Chuyện này càng làm cho lão gia tử nóng nảy, Quý Thanh Diêu đôi mi thanh tú cũng nhíu lại. Từ thúc đứng lên, đi đến bên người Quý Thanh Diêu, lễ độ cung kính nói: “Phu nhân cứ yên tâm, gia không có gì đáng lo ngại, chỉ do gần đây nghỉ ngơi không tốt ăn uống không điều độ mới thành ra như vậy, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Lão hủ đi giúp gia bốc ít thuốc, uống hơn mấy liều thì ổn rồi.”
Nói xong, cúi đầu đi ra ngoài, nhưng không quên trừng mắt nhìn Từ Phát Từ Tài. Quý Thanh Diêu khẽ thở dài một cái, đi đến bên giường Từ Phú Quý, nhìn thấy nàng ngủ còn cau mày, hơi hơi đưa tay xoa nhẹ, giúp nàng cởi giày, đắp lại chăn. Quý Thanh Dân thấy các nàng đã hòa hảo, vừa định cáo từ, lại phát hiện tiểu nữ nhà mình vào phòng, còn vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía mình hỏi: “Phụ thân, cô phụ bị làm sao vậy?”
Quý Thanh Dân hồi đáp: “Cô phụ con vừa mới ngất đi, hiện tại….” Không đợi hắn nói hết lời, tiểu Quý Bình nghe thấy Oaa một tiếng khóc lên, còn vừa khóc vừa chạy tới bên Từ Phú Quý, tả hữu nhìn xuống người trêи giường vẻ mặt không huyết sắc, càng khóc đến thương tâm, cuối cùng trực tiếp ghé vào bên giường khóc lên, Quý Thanh Dân, Quý Thanh Diêu hoàn toàn không biết tiểu Quý Bình bị cái gì.
Lại thấy tiểu Quý Bình ngẩng đầu khóc, nhìn về phía Từ Phú Quý nói: “A! Cô phụ ơi, người không cần chết a, người tỉnh dậy đi mà, Bình nhi không bao giờ … khi dễ người, không bao giờ… nói người không xứng với cô cô nữa đâu. Người tỉnh tỉnh đi a.” Vì thế, mọi người rốt cục rõ ràng, nguyên lai tiểu hài tử mới sáu tuổi này cùng với người hôn mê ở trêи giường kia là có liên quan đến nhau.
Sau đó, hai huynh muội Quý gia cũng dần hiểu được vấn đề. Rối ren lâu như vậy, nguyên lai người khởi xướng không ngờ là tiểu Quý Bình.
Vì thế, Quý Thanh Dân một tay nhấc tiểu nữ lên, nói cho nó biết, cô phụ sẽ không chết, sau đó xấu hổ vội vàng cáo biệt Quý Thanh Diêu, ôm lấy tiểu Quý Bình bước đi. Tiếp theo, ở trong xe ngựa bốn bề vắng lặng, Quý Thanh Dân rốt cục rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, vẫn không quên trùng điệp đánh vài cái vào ʍôиɠ nữ nhi bảo bối của mình để trừng phạt, vì thế tiếng khóc mới vừa dừng không lâu lại càng lớn hơn.