Đệ Nhất Lâu, nhóm người Từ Phú Quý uống đã quá tam tuần, hiện tại chính là ngươi một ly ta một ly vừa trò chuyện vừa uống. Từ Phú Quý uống cạn rượu trong chén, trêи mặt vẫn haha cười nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Người đối diện, tuấn mỹ thiếu niên kia rõ ràng là nữ tử. Có lẽ lúc mới nhìn sẽ không phát giác, nhưng nàng vừa đi vào liền phát hiện.(Phú Quý của chúng ta ko ngốc mn nhé, ngáo gái tí thôi :)
Từ Phú Quý đầu óc cũng không quá tinh tế, nhưng tốt xấu cũng đã phẫn nam trang mười tám năm, loại sự tình này so với những người khác nhạy bén hơn nghìn lần. Nàng hiện tại chỉ lo không biết đối phương đã nhìn ra mình chưa? (Sao lại không, ta mới vừa khen cưng đó =)))) )
Chu Kiện bất động thanh sắc uống rượu, nhưng kẻ thông minh như nàng làm sao không phát hiện thân phận thật sự của Từ Phú Quý. Nàng thật không ngờ, người nhận được tú cầu, được Thánh Thượng ban hôn lại là nữ tử, cũng giống như mình, là nữ phẫn nam trang. Hơn nữa, hẳn là nàng cũng đã phát hiện thân phận của mình, lại không cảm thấy được chút kiêng kị, chỉ cảm thấy thú vị. (Ủa vậy ra là ta thông minh giống ngươi hả Chu Kiện )
Bởi vì người trước mặt hoàn toàn mang bộ dạng tiểu hài tử, nghĩ gì đều thể hiện qua ánh mắt, cùng mình đúng là tương phản, lại khiến cho mình lần đầu tiên có cảm giác thân cận với người lạ. Nguyên bản mình bởi vì nàng cùng Mặc Ngọc say rượu mà tức giận cũng trở nên bình tĩnh, có lẽ là trực giác mách bảo nàng không phải là người Mặc Ngọc ái mộ, cùng lắm chỉ là thân cận. Vì thế cười nói: “Từ huynh, ta một đường vào kinh nghe thấy thiên kim Tể tướng ném tú cầu tìm vị hôn phu, đang tò mò là người phương nào phúc khí tốt như vậy, không nghĩ lại tình cờ gặp ở nơi đây.”
Từ Phú Quý vừa nghe thấy, trêи mặt cười hắc hắc, ánh mắt lại ảm đạm. Chu Kiện tất nhiên thấy được, liền bỏ qua đề tài này, nói về chuyện lí thú dọc đường. Từ Phú Quý nghe cũng cảm thấy thú vị, đáp thượng mấy câu, không khí vì thế cũng khá hơn.
Uống đến gần canh bốn, Từ Phú Quý không chịu được Từ Phát Từ Tài lải nhải, đành phải ôm quyền cáo từ. Chu Kiện ôn hòa cười, lập tức cũng ôm quyền đáp lễ, nói: “Chẳng hay đêm mai Từ huynh có rảnh không, ta muốn cùng huynh uống rượu tán gẫu.” Từ Phú Quý trải qua một đêm này đã sinh ra cảm giác thân cận cùng Chu Kiện, liền sảng kɧօáϊ đáp ứng, vì thế hai người hẹn đêm mai, gặp nhau tại Đệ Nhất Lâu. (Giống phần mở đầu của đam mỹ zị pa, quăng bà chị của tui ra sau đầu hả )
Nhìn thấy Từ Phú Quý ba người rời đi, Đỗ Nhược Chi một đêm chưa nói gì, buột miệng hỏi: “Vương gia, đêm mai người lại muốn gặp hắn ta?” Chu Kiện chỉ cười, nói: “Khó tìm được người thú vị như vậy, bổn vương tự nhiên sẽ không bỏ qua. Nhược Chi không thích hắn, chẳng lẽ bởi vì hắn đoạt đi Quý tiểu thư của ngươi?” Đỗ Nhược Chi chỉ khẽ cau mày, không nói thêm gì nữa.
Đêm hôm sau, Từ Phú Quý ngay cả bữa tối cũng chưa dùng liền tắm rửa thay quần áo, sau đó chỉ dẫn theo Từ Phát, không để ý tới Từ Tài cũng muốn đi cùng, hoan hoan hỉ hỉ xuất môn. Không muốn để cho chính mình rảnh rỗi, như vậy trong lòng sẽ có thêm nhiều chua xót, nhiều tưởng niệm, giống như muốn giết chết tâm này.
Trong chốc lát đã đến Đệ Nhất Lâu, quả nhiên thấy bên cạnh Chu Kiện vẫn là thư sinh tối hôm qua, Từ Phú Quý mang ý cười đi lên, nói: “Chu huynh, Đỗ huynh đợi lâu rồi.” Chu Kiện không để ý, cười, Đỗ Nhược Chi chỉ ôn hòa gật đầu, vì thế mấy người họ liền do Chu Kiện dẫn đường, đi về hướng Thành Tây.
Mọi người đi không lâu lắm, tựu đi tới một cái ngõ nhỏ, Từ Phú Quý chưa từng đến nhiều ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ, thanh âm hoan tiếu không ngừng, thanh âm mời chào không ngớt, nơi nơi màu sắc rực rỡ diễm lệ. Người ngốc như Từ Phú Quý cũng biết nơi đây là nơi nào. Hơi hơi chần chừ nhìn Chu Kiện, hỏi: “Chu huynh, nơi này chính là kỹ viện?”
Chu Kiện sớm rảo bước tiến lên đại môn, nghe được thanh âm, xoay người nhìn Từ Phú Quý vẻ mặt khó xử, cười nói: “Đương nhiên. Chả nhẽ Từ huynh chưa từng tới? Trước mặt chúng ta là kỹ viện nổi danh nhất kinh thành, Ỷ Nguyệt lâu. Từ huynh không dám tiến, chẳng lẽ sợ vợ sao.” Từ Phú Quý vừa nghe nhắc tới nương tử, lại nghĩ tới mấy ngày nay nàng thái độ thờ ơ lãnh đạm, đột nhiên một bụng ủy khuất, cũng trở nên bướng bỉnh, không để ý tới Từ Phát kêu gọi, đi theo Chu Kiện vào cửa.