Sáng sớm, đến khi ánh dương quang chiếu rọi qua phòng ngủ, Quý Thanh Diêu mới ý thức trời đã sáng. Khe khẽ thở dài, đứng lên đến sau tấm bình phong. Đứng đó mới nhận ra chưa gọi Đông Mai chuẩn bị nước, trong phòng chỉ có nước từ đêm qua. Tựa hồ không muốn tiếp tục phiền toái, tùy ý dùng nước lạnh như băng rửa mặt.
Sửa sang lại thoả đáng, đi tới bên giường, người trêи giường vẫn chưa tỉnh. Cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, cho nên đêm qua sau khi ly khai đã phái Từ Tài đi chiếu cố nàng. Nhìn thấy nàng uống đến mơ hồ vẫn gọi tên mình nhưng nói không được câu nào trọn vẹn. Chỉ gọi lên vài lần.
Tâm rất đau đớn, rất muốn hỏi nàng rốt cuộc bị làm sao vậy, nhưng vừa nghĩ tới đêm qua dưới tàng liễu, hai người dựa sát vào nhau, nên cái gì cũng không muốn biết, không muốn nghĩ tới. Quý Thanh Diêu biết, nàng kia chính là Mặc Ngọc, người có thể làm điểm tâm rất ngon, trước giờ không biết nguyên lai người đó lại bộ dạng thanh tú đến vậy, cũng không biết người ở trước mặt mình vẫn giữ khoảng cách lại có thể tự nhiên cùng nàng ta ở chung như thế.
Đêm qua mới phát hiện, nguyên lai mình lại ích kỷ nhu nhược như vậy, trong lòng đã sớm minh bạch tình cảm đối với Từ Phú Quý, lại không dám nói ra miệng, sợ nói ra trái lại sẽ phá hỏng cái an nhàn hạnh phúc mà mình rất lưu luyến. Nhưng mình chưa từng hỏi qua, người kia, có phải tâm tư cũng giống mình, có phải cũng nguyện ý bồi mình bất chấp cả thiên hạ này. Hoặc là từ lúc mới bắt đầu, nàng chỉ là bất đắc dĩ cùng mình làm đôi phu thê hư hoàng giả phượng.
Nghĩ vậy, tâm đau đến hô hấp cũng khó khăn. Nhưng nàng không dám hỏi, cũng vĩnh viễn không muốn hỏi. Tình nguyện bảo trì hiện trạng, có thể tham lam hưởng thụ nàng ôn nhu cùng săn sóc, có thể may mắn cùng nàng kɧօáϊ hoạt cùng bi thương. Chỉ cần nàng không nói rời khỏi mình, như vậy mình sẽ không hỏi không biết, bồi nàng một đời một thế.
Lệ đã sớm rơi xuống như nước vỡ đê, Quý Thanh Diêu lấy ra khăn tay, lau lau. Nhìn về phía người trêи giường vẫn đang ngủ rất an tĩnh, phu quân, coi như là kiếp trước người nợ ta, cho nên đời này phải để ta vĩnh viễn ở cùng người, được không?
Bữa sáng, Từ Phú Quý cúi đầu ăn cháo nhưng hai con mắt luôn chuyển hướng nương tử. Đầu còn đau ê ẩm, đương nhiên không quên đêm qua uống đến say mèm, chỉ kỳ quái là nương tử lại chưa từng nói chưa từng hỏi. Có thể là nương tử không nghe cũng không thấy, cũng có thể nương tử vốn không để nàng trong lòng, nghĩ vậy, cảm thấy ủy khuất cực kỳ.
Như là trốn tránh, Từ Phú Quý buông bát, ngẩng đầu nhìn hướng Quý Thanh Diêu nói: “Chà, sắp hết năm rồi, Từ thúc tuổi cũng lớn, ta nghĩ trước khi sang năm mới phải giúp Từ thúc xử lý công việc, cho nên sẽ ở lại Phú Quý lâu nghỉ ngơi.” Quý Thanh Diêu vừa nghe, trong lòng liền đau nhói, cách năm mới còn hơn hai mươi ngày, sớm như vậy mà đã bắt đầu xử lý công việc.
Nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dạng bình thản, nhẹ gật đầu, rồi sau đó dặn Từ Tài về sau chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Từ Phú Quý nhiều một chút. Từ Phú Quý thật không dự đoán được nàng lại đáp ứng dễ dàng đến vậy, quả nhiên mình hiểu không sai, cho tới bây giờ mình vẫn là cái người có cũng như không. Đột nhiên đến đây tức giận, đứng lên nói có việc vội đi mất.
Quý Thanh Diêu mỉm cười nhìn nàng rời đi, nhưng đáy lòng đã sớm đau đến không tưởng. Nàng muốn ly khai mình như vậy sao, ngay cả ở lại cái nhà này thêm một khắc cũng thấy phiền sao? Là vì trong lòng đã có đối tượng hay là từ đó đến giờ đều do mình ép buộc nàng? Không muốn tiếp tục suy nghĩ, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh mình là đủ rồi.
—
Ngược thì phải ngược cả đôi, để mình Phú Quý ủy khuất là ko đc
Hôm này và vài hôm sau sẽ ko có cẩu lương rồi, ahahah