Nữ Quyên run run cầm hưu thư trong tay, không có hé răng nửa câu, cũng không có lấy nửa giọt nước mắt, nhưng cõi lòng tan nát sâu thẳm trong con ngươi của nàng lại khiến Nữ Lăng nhìn đến mà đau lòng.
Nàng đi đến ôm lấy Nữ Quyên, đau lòng nói : “Nữ Quyên, ngươi nếu khổ sở thì cứ khóc đi, làm gì phải tự hành hạ mình như vậy, đại tỷ nhìn mà đau lòng lắm. ”
Nữ Quyên cắn môi lắc đầu. Nàng là đau lòng, là tan nát cõi lòng, nhưng đã không còn lệ để mà khóc nữa rồi, nước mắt của nàng đã sớm lưu hết trong dòng hối hận rồi.
A, rốt cục hắn vẫn quyết định như vậy ! Nàng trong lòng cười khổ, nàng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Đây chẳng phải là nàng khiến hắn làm vậy sao.
Nàng thật cẩn thận gấp lại hưu thư, đem nó cất kỹ trên người. Dù sao đã nhiều ngày như vậy rồi, đây là tin tức duy nhất nàng nhận được từ Sở Phong – dẫu chỉ là một bức hưu thư.
Nữ Lăng kinh ngạc nhìn động tác của Nữ Quyên : “Ngươi liền yên lặng mà chấp nhận ? Ngươi không muốn vãn hồi sao ? ”
Nữ Quyên rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói : “Nếu đây là hắn muốn thì tuỳ hắn đi. Dù sao cũng là ta nợ hắn. ”
“Nữ Quyên ! ” - Nữ Lăng mất hứng đi tới trước mặt nàng, buộc nàng đối diện với chính mình – “Ngươi đến tột cùng là thiếu hắn cái gì ? Ngươi nói rõ ràng cho ta biết đi. ”
Nữ Quyên cắn môi, nước mắt nguyên tưởng rằng đã cạn khô nay lại ở trước mặt Nữ Lăng mà rơi xuống.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì ? ” - Nữ Lăng thán khí, vì Nữ Quyên mà lau lệ.
“Ta đã phản bội tình yêu của hắn dành cho ta. Ta tặng hắn một ly rượu độc, tuy không thể giết chết hắn, nhưng tâm của hắn thì đã chết trong tay ta rồi …”
Nghe Nữ Quyên cúi đầu vừa khóc vừa kể lể, Nữ Lăng thở gấp một hơi : “Ngươi vì sao phải làm như vậy ? Chẳng phải ngươi cũng yêu hắn sao ? ”
Nữ Quyên buồn bã lắc đầu : “Không còn kịp nữa rồi ! Khi ta phát hiện ra mình cũng đồng dạng thương hắn như thế, thì thương tổn mà ta gây ra cho hắn đã quá sâu, mà hắn đối với ta cũng chết tâm rồi. ”
“Nhưng ngươi chưa bao giờ cho hắn biết ngươi thực sự yêu hắn, không phải sao ? ” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm trọng mà lược hiển thương lão, xen ngang vào cuộc nói chuyện của Nữ Quyên cùng Nữ Lăng tỷ muội.
Nữ Lăng không biết vị lão phụ nhân khí chất cao nhã này, nhưng Nữ Quyên lại kinh ngạc hoán một tiếng : “Can nương ! ”
Ngắn ngủi một tháng không thấy, Trình Như Phượng dường như đã già đi rất nhiều, ngay mà khuôn mặt thường ngày vẫn hoà nhã vui vẻ nay cũng nhuốm thêm mấy phần u sầu.
Trình Như Phượng trước nhìn nhìn Nữ Quyên, theo sau chuyển hướng về phía Nữ Lăng, hạ thấp người hành lễ : “Vị này hẳn là Phụ Chính vương vương phi nương nương ? ”
“Không dám nhận ! Thượng Quan phu nhân gọi ta Nữ Lăng là được rồi. ” Nữ Lăng cũng hướng nàng đáp lễ, đoán rằng vị can nương trong miệng Nữ Quyên này hẳn là mẫu thân của Thượng Quan Sở Phong.
“Quyên nhi … ngươi gầy đi rất nhiều …” Trình Như Phượng nhìn Nữ Quyên gầy yếu mà tiều tuỵ, thật sự cảm thấy đau lòng. Lại nhớ đến bộ dáng của chính con mình, nàng thở dài : “Sở Nhi cũng … các ngươi đã gây nên cái tội tình gì ? ”
“Hắn … có khoẻ không ? ” Nhìn vẻ mặt u sầu của Trình Như Phượng, xem ra Sở Phong tựa hồ cũng không tốt. Là thương thế của hắn chưa lành hẳn sao ? Nữ Quyên nhịn không được hỏi thăm.
“Vết thương trên ngực thì không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng một hồi xong cũng đã khá lên nhiều, nhưng …” Trình Như Phượng nhìn Nữ Quyên liếc mắt một cái, “Vết thương trong lòng e là khó chữa. ”
Nữ Quyên yên lặng cúi đầu, trong đầu hồi tưởng lại ánh mát đau buồn của Sở Phong trước lúc rời đi. Vết thương trên người có thể chưa, nhưng vết thương trong lòng chưa chắc có thể lành. Loại cảm giác này Nữ Quyên có thể cảm nhận được.
Thấy Nữ Quyên trầm mặc, Trình Như Phượng lại thở dài : “Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến ngươi hận đến mức đưa hắn vào chỗ chết như vậy ? Nay đổi lại là hắn khổ sở, ngươi vì sao cũng thương tâm ? ”
“Can nương, thực xin lỗi … ” Nữ Quyên hàm chưa lệ châu trong suốt quỳ gối trước mặt Trình Như Phượng.
“Ngươi đứng lên đi! Ta không phải đang trách ngươi.” Trình Như Phượng chạy nhanh đến kéo nàng đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Nữ Quyên lệ châu tung hoành, “Ta chỉ là không rõ, ngươi vì sao phải làm như vậy. Ta những tưởng ngươi không thương hắn, nhưng theo lời ngươi nói vừa rồi, ngươi chẳng phải cũng yêu Sở nhi sao?”
“Yêu hắn thì sao? Hết thảy đều đã quá muộn rồi.” – Nữ Quyên sâu kín nói.
“Chỉ cần có tâm thì có cái gì là không thể? Đi tìm hắn, nói cho hắn biết tâm ý của ngươi. Dù sao hai ngươi cũng là vợ chồng đã thành thân kia mà.”
Nữ Quyên lắc đầu rơi lệ, run giọng nói: “Ta không xứng, không xứng làm thê tử của hắn. Mt nữ nhân ý đồ mưu sát chồng, như thế nào còn có thể muốn vãn hồi lại tất cả? Ta chỉ hy vọng hắn rời xa ta, để những thống khổ ta gây cho hắn giảm bớt đi phần nào …” (Trong TH này thì càng xa càng thống khổ đó tỷ =.=)
“Chờ một chút. Nói lại rõ ràng cho ta xem nào.” – Nữ Lăng ở bên cạnh nghe không nổi nữa, không thể không xen vào.
Nàng trừng mắt nhìn Nữ Quyên: “Nói nửa ngày, ngươi cho là vì sao hắn phải rời đi?”
Nữ Quyên mở to một đôi thủy mâu mờ mịt, lóng lánh lệ châu nhìn Nữ Lăng: “Hắn hận ta, hắn đau lòng, hắn thất vọng, cho nên không bao giờ muốn nhìn thấy ta nữa. Không phải sao?”
“Cho nên ngươi mặc hắn yên lặng rời đi, rồi tự mình cho là hắn muốn thể?” – Trình Như Phượng kinh ngạc nhìn Nữ Quyên lệ rơi đầy mặt.
“Một hồi tịch mịch bằng ai tố? Sớm biết như vậy thì đã chẳng nên chuyện.” Nữ Lăng tức giận trừng mắt nhìn Nữ Quyên: “Ta lần đầu tiên gặp Sở Phong là khi hắn thổ lộ tâm tình sầu khổ của mình.”
Thấy Nữ Quyên trừng lớn mắt, nàng lại nói: “Ngươi tự cho là phụ hắn, nên hắn rời đi là hắn muốn. Hắn tự cho là phụ ngươi, cho nên rời đi ngươi là ngươi muốn. Hiện tại mời ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc hai người là ai phụ ai, ai muốn rời đi ai hả?”
“Hắn … hắn không hận ta, không oán ta, không phải muốn ta rời đi sao?”
Trình Như Phượng lại thở dài thật lớn: “Hắn nghĩ ngươi hận hắn, ngươi oán hắn, vì không muốn ngươi phải chịu thống khổ nên mới chấp nhận buông tay.”
Không thể tưởng tượng được, từ đầu đến cuối là hắn như vậy suy nghĩ cho nàng. Nữ Quyên đau lòng che mặt lại khóc: “Hắn vì sao lại đối tốt với ta như vậy …”
“Ngươi đã biết tâm ý hắn như vậy thì mau đi tìm hắn đi, nếu không thì sẽ thành quá muộn thật đấy.” Trình Như Phượng vội vàng lôi kéo tay Nữ Quyên: “Hắn đã quyết định sáng mai sẽ khởi hành hồi thành Lạc Dương rồi.”
“A? Chuyện đó không thể được. Ngươi mau giữ hắn lại đi.” Nữ Lăng nghe được tin tức này gấp đến độ cũng muốn kéo Nữ Quyên tha ra ngoài.
“Không! Ta không đi, ta không thể đi!” – Nữ Quyên giật tay khỏi hai người, lùi lại vài bước.
“Nữ Quyên!”
“Quyên nhi!”
Nữ Lăng cùng Trình Như Phượng hai người kinh ngạc. Các nàng không thể nào hiểu được, nếu đã muốn rõ ràng giữa hai người trong lúc đó có vấn đề ở chỗ nào, vậy tại sao Nữ Quyên vẫn không muốn đi tím Sở Phong.
“Ta không có tư cách giữ hắn lại, hắn tốt nhất là như vậy …” Nữ Quyên than thở khóc lóc, nguy chiến chiến khóc, nói – “Ta tàn nhẫn với hắn vậy mà hắn vẫn đối tốt với ta … ta không xứng làm thê tử của hắn! Ta không xứng …”
“Quyên nhi, ngươi nói điều ngu ngốc gì vậy. Sở nhi không trách ngươi, hắn vẫn luôn một lòng yêu ngươi.” Trình Như Phượng đi đến bên người nàng khuyên.
“Nhưng là ta tự trách chính mình.” – Nữ Quyên chủy tâm khóc kêu.
“Nữ Quyên, ngươi …”
“Không cần nói nữa! Ta không muốn nghe.” – Nữ Quyên đảo trụ lỗ tai, sống chết lắc đầu.
“Quyên nhi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Sở Phong thống khổ cả đời sao?”
“Can nương … Quyên nhi xin lỗi người, xin lỗi Sở Phong.” – Nữ Quyên lại hướng Trình Như Phượng qùy xuống, lôi kéo làn váy của nàng – “Thỉnh ngài nói cho hắn, hắn cái gì cũng không thiếu ta, xin hắn đừng tự trách mình mà tiếp tục thống khổ như vậy, ta mới là người phải tự trách mình. Chỉ cần hắn hiểu hắn không hề sai, không cần phải tự trách mình, ta nghĩ thống khổ của hắn sẽ tự tiêu tan thôi.” (Nếu dễ thế thì đâu gọi là yêu)
“Quyên nhi …” – Trình Như Phượng kéo Nữ Quyên đứng dậy, nhưng nàng bướng bỉnh không chịu đứng lên.
“Can nương, người không cần khuyên ta nữa. Quyên nhi không đủ tư cách, cũng không còn mặt mũi nào để gặp người và Sở Phong. Cho nên … người mau trở về đi.”
“Ngươi…” – Trình Như Phượng gặp Nữ Quyên cố chấp như thế, quả nhiên và bất đắc dĩ không biết nên khuyên nàng thế nào, nàng thở dài – “Được rồi! Ngươi đã không muốn đi gặp Sở nhi, ta cũng không bức ngươi nữa. Chỉ là ngươi không còn nhớ ta đã nói với ngươi chuyện khiến nam nhân thống khổ nhất sao? Không phải hận, không phải oán, không phải tự trách, mà là – yêu mà không thể có được.” – Trình Như Phượng xoay người đi tới cạnh cửa, quay đầu lại nói – “Nếu ngươi thật sự hy vọng hắn không phải thống khổ, vậy nên làm như thế nào, ngươi hảo hảo ngẫm lại đi.”
“Bang chủ, người thật sự phải về Lạc Dương sao?”
Trợ thủ kiêm tâm phúc tối đắc lực của Sở Phong trong Lang Thao bang – Tổng đường đường chủ Mạnh Trọng – đứng ở bến tàu nhìn thuyền buồm đã giương cao, lại hỏi Sở Phong đứng bên cạnh.
Sở Phong cười thản nhiên với Mạnh Trọng: “Ta đã hoàn thành di mệnh của sư phụ, đem Lang Thao bang hảo hảo chỉnh đốn lại rồi. Tổng đường đã có đại đường chủ vĩ đại ngươi nắm trong tay, ta thật sự yên tâm, cho nên cũng không tất yếu phải ở lại đây nữa.”
Lang Thao bang bốn vị trưởng lão ăn hối lộ phản bang đáng ra phải chịu bơi chi hình, nhưng Sở Phong niệm tình họ đã bán mạng cho bang hơn nửa cuộc đời, chỉ phế đi võ công rồi trục xuất bọn họ ra khỏi bang coi như là trừng phạt khiển trách.
Mà Phong trưởng lão nguyên là kiêm nhiệm cương vị tổng đường Đường chủ, cũng vì thế mà Mạnh Trọng không thể không tiếp nhận chức vụ này. Bằng vào Mạnh Trung trung trinh cùng chính khí đối với Lang Thao bang, đem tổng đường giao cho hắn, Sở Phong hoàn toàn có thể yên tâm. (nghe cứ như anh viên mãn rồi chuẩn bị chêt ý =.=)
Hiện tại Sở Phong thầm nghĩ rời đi thành Hàng Châu để tâm tình mình bình tĩnh lại phần nào.
“Nhưng là thiếu gia …” – Tiểu Hoàn đứng bên cạnh Mạnh Trọng, hồng mắt nhìn Sở Phong nàng đã hầu hạ nhiều năm qua.
Sở Phong vỗ nhẹ khuôn mặt lã chã nước mắt của nàng: “Tiểu Hoàn, sau này ngươi chính là Lang Thao bang tổng Đường chủ phu nhân, không còn là nha hoàn của ta nữa. Ngươi có thể gọi ta một tiếng bang chủ, nhưng đừng gọi ta là thiếu gia nữa.”
Tiểu Hoàn đâm bị thương Sở Phong, không nghĩ tới Sở Phong chẳng những không trách tội nàng, còn cứu nàng một mạng, giúp nàng chiếm được hạnh phúc chân chính thuộc về riêng mình.
Nàng nhìn về phía Mạnh Trọng luôn đối nàng thâm tình, lại nghĩ đến Sở Phong đối nàng lấy ơn báo oán, nàng nhịn không được liền khóc lên.
“Thiếu gia, người mãi mãi là thiếu gia của Tiểu Hoàn. Đại ân đại đức của người đối với Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn cho dù có làm nô tỳ mười kiếp cho người cũng không trả hết …”
“Nha đầu ngốc! Chỉ cần ngươi hạnh phúc khoái hoạt thì với ta đó đã là báo đáp tốt nhất rồi.” – Sở Phong lại quay sang Mạnh Trọng nói – “Trọng này, Tiểu Hoàn cũng như muội muội của ta, ngươi phải hảo hảo đối đãi nàng.”
“Bang chủ, ngài yên tâm.” Mạnh Trọng đem nàng ôm vào trong lòng, trên mặt không giấu nổi vui sướng, cười cam đoan với Sở Phong: “Ngài tặng cho thuộc hạ một viên minh châu thế này, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận bảo bọc nàng trong tay, hảo hảo quý trọng.”
Sở Phong cười nhìn một đôi hữu tình, trong lòng cũng nảy lên một trận chua xót. Thiên hạ hữu tình, người với người rồi cũng sẽ thành thân thuộc,vì sao chỉ có mình hắn cô đơn.
Nữ Quyên a! Hắn lấy từ trong lòng ra một cái lạc đan phượng điệp Chức Nhi giao cho hắn, trong lòng ảm đạm nhớ kỹ cái tên làm hắn đau lòng.
Tuy rằng từ miệng Trình Như Phượng, hắn đã biết được nàng cũng thương hắn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không muốn trở về bên cạnh hắn, không phải sao? Thôi, nếu nàng thật sự không thể tiếp nhận hắn, vậy hắn cũng không cưỡng cầu nữa.
“Nương, lên thuyền đi.” – Sở Phong đứng ở bên bờ, quay đầu lại nói với Trình Như Phượng đang nhìn ngó xung quanh.
“Chờ một chút, Sở nhi, đợi một lát nữa thôi.” – Trình Như Phượng vẫn chưa từ bỏ hy vọng nhìn lại bên bờ tìm kiếm.
“Nương, không cần chờ. Nàng sẽ không đến.” Sở Phong đương nhiên biết mẫu thân đang đợi cái gì, hắn cười khổ nói – “Nếu muốn đến … thì nàng đã sớm đển rồi …”
“Nhưng là …”
Sở Phong không khỏi phân trần mang theo Trình Như Phượng hướng trên thuyền đi tới: “Hữu duyên thiên niên lại tương hội. Nếu đã vô phận … vậy cưỡng cầu thì có tác dụng gì?”
Hắn dương tay, ý bảo thuyền phu xuất phát, cố nén không nhìn lại phía bờ.
“Không! Chớ đi.” Nữ Quyên kéo theo la quần, nghiêng nghiêng lảo đảo chạy tới bến tàu.
Nữ Quyên một đêm vô miên, tự hỏi chính mình, thật có thể trơ mắt nhìn hắn rời khỏi cuộc đời nàng như vậy sao? Tự hỏi chính mình, thật có thể chịu được thống khổ cả đời mất đi hắn sao?
Nàng cả đêm suy tư về lời Trình Như Phượng đã nói với nàng: Một nam nhân thống khổ nhất không phải oán, không phải hận, mà là yêu nhưng không thể có được.
Nàng thủy chung không có cách nào phân ra rõ ràng, như thế nào là đúng, như thế nào là sai.
Cho đến khi sắc trời sáng rõ, Nữ Quyên rốt cục hạ quyết định, mặc kệ là đúng hay là sai, nàng không thể để hắn đi. Cho dù không phải vì sợ hắn thống khổ cả đời, cũng là vì hắn thiếu nàng cả đời một chữ “tình”, nói cái gì cũng không thể để hắn cứ như vậy rời đi được.
Ý niệm này trong đầu vừa quyết, nàng liền vội vàng từ trong phòng chạy ra, thầm nghĩ đuổi theo ngăn hắn lại trước khi xuất phát, lại đã quên bảo Mạc thúc giá xe ngựa đưa nàng đến.
Thật vất vả, rốt cục nàng cũng tới được tàu biên, lại đã thấy thuyền nhổ xa bờ, từ từ xuôi dòng mà đi. Nàng tình thế cách bách chạy dọc theo bờ sông mà hô: “Sở Phong! Ngươi trở về, ngươi đừng đi.”
Nghe thấy thanh âm luôn làm hắn tương tư tưởng niệm kia, Sở Phong không khỏi giật mình , lại chậm chạp không dám quay đầu lại. Hắn sợ những gì hắn nghe được chỉ là huyễn âm từ trong lòng vọng lại thôi.
“Thượng Quan Sở Phong, ngươi trở về, ngươi trở về cho ta.” - Nữ Quyên rốt cục không chạy nữa, nàng ngã ngồi bên bờ sông, hướng con thuyền đã ngày càng xa bất lực hô.
Thật là nàng? Sở Phong nhìn lại thân ảnh quen thuộc xa xa trên bờ, hắn quả thật không thể tin được vào mắt mình. Nàng thật sự tìm đến hắn? Nàng thật sự không muốn hắn đi.
Nhìn con thuyền đã ngày càng cách xa, mà Sở Phong chính là giật mình đứng ở đuôi thuyền, không có chút ý tứ quay đầu, Nữ Quyên vừa giận vừa vội, nàng tuyệt vọng hô to: “Thượng Quan Sở Phong! Ngươi là kẻ nhu nhược phao thê khí tử. Ngươi không trở lại, ta đây chết cho ngươi xem.” (phao thê khí tử: buông vợ bỏ con)
Phao thê khí tử? Sở Phong đúng là phao thê thật, nhưng còn khí tử …. Hắn nhìn thấy Nữ Quyên quả thật đứng dậy liền hướng thủy diện khiêu đi, trong lòng quýnh lên. Không suy nghĩ nhiều, hắn liền lấy khinh công chuồn chuồn lướt nước chạy gấp ở trên mặt nước, trong nháy mắt lúc Nữ Quyên rơi vào trong nước, kịp thời kéo nàng lên bờ.
“Nàng điên rồi sao?” – Hắn hổn hển mắng Nữ Quyên trong lòng.
“Đúng! Ta điên rồi.” Gặp Sở Phong thì nàng thế này cũng phải lấy cái chết ra mới bức được hắn bằng lòng quay đầu. Nàng cũng tức giận, nhưng cuối cùng lại là khổ sở khóc la: “Tướng công của ta không cần ta, muốn hưu ta, ta sống ở trên đời liệu còn có nghĩa lý gì?”
Sở Phong thấy nàng khóc đến lê hoa đái vũ, hắn đau lòng lau đi những giọt lệ của nàng, nhưng lại nhìn không được vì nàng biểu lộ chân tình mà phát ra nụ cười từ nội tâm.
“Nói như vậy … nương tử của ta không cần ta, ta cũng nên đi tìm chết?”
Nữ Quyên hung tợn đẩy hắn ra, hai tay chống thắt lưng, nghiễm nhiên có một bộ dáng người đàn bà chanh chua, “Là ai không cần ai? Là ai viết hưu thư muốn bỏ ai? Là ai ngay cả giải thích cũng không nói, liền mang theo cái đuôi mà bỏ chạy?”
Nàng nói xong lại thương tâm nhào vào trong lòng hắn, khóc thút thít nghẹn ngào: “Là ai ngay cả cơ hội giải thích cũng không cấp cho ngươi ta … thật muốn làm cho người ta hối hận tự trách cả đời sao?”
Sở Phong ôm lấy tiểu thê tử khóc sướt mướt trong lòng, cũng là cảm động lại đau lòng dỗ dành: “Là ta, là ta! Đều là ta sai, đều là ta không tốt. Đừng khóc nữa có được không?” (ôi Phong ca của lòng em ! ^^ Đáng yêu quá!)
“Không … không phải là ngươi sai, là ta …”
“Ừ …” Sở Phong nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, “Không cần nói nữa, coi như cả hai chúng ta đêu sai. Tất cả hãy làm lại từ đầu, được không?”
Nữ Quyên nâng hai mắt đẫm lệ lên, mỉm cười nhì Sở Phong: “Ngươi sẽ không rời đi ta nữa sao?”
Sở Phong cười thâm tình với nàng: “Lần này nàng giữ ta lại, sau này cho dù có đuổi ta đi, ta cũng sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa đâu.”
“Thật không?”
“Thật! Nhưng mà …”
“Nhưng mà cái gì?” – Nữ Quyên trong lòng lại căng thẳng.
Sở Phong hai mắt lưu ở trên người nàng: “Vừa rồi nàng mắng ta ‘phao thê khí tử’ … ‘tử’ này chẳng lẽ đang nằm trong cái bụng nhỏ mê người của nàng sao?”
Nữ Quyên trên mặt đột nhiên đỏ lên. Vừa rồi là nàng tình thế cấp bách, nhất thời thuận miệng nói ra. Nhưng nàng lập tức nhớ tới, cái sự nên đến tháng này hình như vẫn chưa tới …
Nàng hờn dỗi: “Ta nào có biết. Khả năng có, cũng khẳ năng không. Ta đâu phải đại phu.”
Sở Phong nhếch miệng cười, hai tay ẵm nàng lên, đứng dậy định đi.
“Ai nha! Chàng làm cái gì vậy?” (Quân: Ta đổi xưng hô nha. Giờ hết giận, hết hận rồi, tình thâm ý ngọt thì phải thế này chứ ^^)
“Ta muốn mang nàng đi để đại phu nhìn một cái. Nhìn cái bụng nhỏ mê người của nàng kia, có phải hay không đã có ‘đồ xấu xa’ của Thượng Quan Sở Phong ta?”
Nữ Quyên thẹn thùng cuộn người trong lòng Sở Phong, vòng tay ôm lấy gáy hắn, trong lòng ngọt ngào nghĩ: lần này bắt được hắn, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
“Còn nhìn? Nhìn cái gì a? Trò hay đã xong! Quay lại, cập bờ đi, ta không về nữa. Ta lúc này thật sự muốn định cư ở thành Hàng Châu này nha.”
Trình Như Phượng hô quát mấy thuyền phu vẫn còn đang xem diễn, đắc ý dào dạt chỉ huy.
Cảm Nhận
Đây là bộ truyện hoàn đầu tiên của ta. Tuy nó chỉ ngắn ngủi có chương, và cũng là truyện thứ hai ta làm, nhưng với ta nó vẫn có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Và hôm nay, ta muốn viết một bài cảm nhận dành tặng bộ truyện này, để kết thúc cho một quá trình phấn đầu, hậu kí cho một mối tình đẹp, cũng là dư âm những xúc cảm trong ta khi làm bộ truyện này.
Bình thường, ta không đọc trước truyện rồi mới edit vì ta nghĩ làm vậy sẽ mất đi cái mới mẻ cùng hứng thú khi edit truyện. Nhưng riêng bộ này, vì nó chỉ có chương và cũng vì cái tính tò mò khó cưỡng, ta đã đọc xong nó chỉ trong phút. Tất nhiên đó chỉ là đọc lướt thôi. Và vào mấy ngày trước, khi ta edit cẩn thận kĩ càng đến chương , ta nhận ra rằng – mình sai lầm rồi. Lúc đầu, khi ta mới đọc xong, ta cảm thấy câu chuyện thực bình thường, ko có gì nổi bật cả. Và rồi khi ta edit nó, ta biết mình đã sai, sai rất nặng. Đây cũng là lần đầu tiên ta hối hận khi đọc lướt một cái gì đó. Có lẽ ta đã quá vội vàng để thoả mãn trí tò mò của bản thân mà quên đi việc cảm thụ cái hay sâu sắc của tác phẩm. Quả thật, làm đến đoạn Phong ca uống ly rượu độc kia, ta đã biết mình sai lầm.
Thoạt đầu, HTTL cũng thực bình thường, thậm chí có chỗ hơi dài dòng không cầnhiết. Nhưng càng về sau, có lẽ mọi người cũng thấy mình bị nó cuốn hút nhiều hơn. Bản thân ta cũng thấy vậy. Nhân vật chính của chúng ta:
- Nữ Quyên: Cũng không hẳn là một tiểu thư khuê các mềm yếu, suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng thêu thùa may vá hay chơi đàn than ngắn thở dài vì mối tương tư, nhưng dẫu sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân mềm yếu. Quyên tỷ là người yêu thích công việc, hơn cả là muốn tự mình làm mà không phải dựa vào người khác. Có lẽ nhiều người nghĩ đó thực ngu ngốc, nhưng ngẫm lại, nếu là việc do chính tay ta làm thì cảm giác thành công chẳng phải cũng ngọt ngào hơn hay sao? Nếu hoàn thành được nhiều thì đó chẳng phải là những bằng chứng hùng hồn cho năng lực bản thân hay sao? Bởi vậy, điều đầu tiên ta thích ở Quyên tỷ là ý chị và nghị lực cũng như lòng đam mê công việc. Nói chính xác hơn, có lẽ là ta ghen tỵ. Thực ngốc khi ghen tỵ với một nhân vật trong truyện, nhưng tiếc thay ta lại là kẻ ngốc đó. Đã từ rất lâu, ta nhận ra rằng mình chẳng đặc biệt đam mê yêu thích cái gì cả. Ta học tập, làm mọi việc chỉ đơn giản vì đó là việc phải làm. Không ham thích, không đam mê, buồn chán, tẻ nhạt, nhanh cóng muốn bỏ cuộc … Đó là cảm giác của ta mỗi khi làm một việc gì đó. Bởi vậy, ta ghen tỵ với bất kỳ ai có niềm đam mê nào, dù chỉ là rất nhỏ. Cái tưởng chừng như ai cũng có, nhưng ta lại không có, thế nên ta ghen tỵ.
+ Một điểm thứ hai mà ta thích ở Quyên tỷ đó là tâm hồn thực trong sáng và ngây thơ, thuần khiết không vẩn đục, cũng mơ mộng, cũng nhạy cảm, cũng tràn đầy tình yêu như bao cô gái bình thường khác. Đọc nhiều truyện, ta thấy nữ chính có đôi khi quá lạnh lùng, lãnh đạm, thậm chí là vô tình, vậy nên ta vẫn thích cái “tình” giản đơn của người con gái nơi Quyên tỷ. Yêu thì ai chả có, nhưng yêu trọn vẹn, tình nguyện dâng hiến cả con tim, một tình yêu thuần khiết nhất, thì đâu dễ ai có được. Tuy phải rất lâu Quyên tỷ mới nhận ra được điều đó, nhưng tình yêu không phải thứ người ta dễ dàng cảm nhận được nên đây cũng là lẽ thường tình. Một người chưa bao giờ yêu, cũng không cắt nghĩa được tình yêu thì thử hỏi làm sao để họ biết đó là yêu. Người ta thường nói, khi mất đi một thứ gì đó là khi ta chân chính hiểu được ý nghĩa của thứ đó với ta. Câu này cũng rất đúng với Quyên tỷ. Yêu cùng hận đan xen, hận có khi lại lấn lướt cả yêu, nhưng hận càng nhiều thì yêu càng sâu. Quyên tỷ không phải không biết, mà là cố tình lờ đi một chữ “yêu” trong lòng, vì hoang mang, vì hận thù, vì không muốn thừa nhận, và vì không muốn tổn thương. Tuy nhiên, cô giáo ta có nói lại một câu của Mác: “Hạnh phúc là đấu tranh.” Đúng vậy, không có đấu tranh thì không có hạnh phúc, không có thử thách thì tình yêu cũng chẳng thể lâu bền. Vậy nên, ta nghĩ đây có lẽ là thử thách cho Quyên tỷ trước khi nắm giữ được hạnh phúc của mình. Có đôi khi hơi cố chấp, để hận thù lấn lướt, hay là yếu mềm, nhưng với ta dẫu sao tình yêu của Quyên tỷ vẫn là một tình yêu đẹp.
+ó hai điểm thích rồi, giờ thì đến điểm không thích nhé: Quyên tỷ đôi khi thật nhu nhược và thiếu quyết đoạn, cố chấp. Điểm này thì điển hình là ở chương , chương chắc nàng nào cũng biết. Hiểu rõ tất cả rồi mà vẫn cố chấp, yếu đuối không muốn vãn hồi lại một đoạn tình, đó là điều ta không thích ở Quyên tỷ. Khi hiểu rõ tình cảm của bản thân và khi người mình yêu sắp rời xa mình thì lại thiếu quyết đoán, do dự không muốn giữ người ta lại, đây là cái không thích thứ hai. Không phải ta không hiểu tất cả những hành động này đều có nguyên do của nó, nhưng về cảm tính, ta vẫn thấy không thích vì có những người cũng như tỷ nhưng mạnh mẽ, quyết đoán hơn nhiều.Cũng vì cái này mà Quyên tỷ suýt nữa thì bỏ lỡ hạnh phúc cả đời của mình nên ta mới không thích.
- Giờ thì đến Sở Phong: Ta chả ghét Phong ca ở điểm nào cả, cái gì cũng thích nên không giống như Quyên tỷ, ta phân làm hai cái thôi nhé.
+ Đầu tiên là diện mạo: Danh hiệu “Ngọc diện thư sinh” đã nói lên tất cả. Đẹp! Cái này thì nam chính nào cũng có, và là điều kiện tiên quyết để một nhân vật trở thành nam chính. Vì một hoàn cảnh đặc biệt, anh đã phải cải nữ trang từ khi vừa sinh ra (tội nghiệp quá =.=) nhưng điều đó không những che giấu mà còn phô bày ra vẻ đẹp hoàn mỹ như thiên tiên hạ phàm của anh, tăng mị lực vốn đã nhiếp hồn đoạt phách làm cho anh trở thành một công tử phong hoa tuyệt đại nhưng cũng là miếng mồi béo bở cho những sắc lang. Anh không thích người khác khen mình đẹp, vì lý dó tất nhiên thứ nhất là anh là nam nhân, không nam nhân nào muốn được khen là đẹp cả. Lý do thứ hai là vì khi anh cải nữ trang, sắc đẹp này của anh suýt nữa đã làm hỏng cả một đời nam nhi của anh bởi tên sắc lang ven đường. (Hừ! Tức quá!). Thành kiến của anh với nữ nhân có lẽ cũng từ đó mà sinh ra. Vì phẫn nữ nhân từ bé nên đương nhiên anh cũng được học cầm kì thư hoạ, nữ hồng trù nghệ cho xứng với danh tiểu thư khuê các nhà danh gia vọng tộc, vậy nên anh quan niệm nữ nhân thì phải ở nhà giúp chồng dạy con, không được bước ra khỏi phòng chứ đừng nói đến chuyện bôn ba làm ăn buôn bán. Thứ hai, bản thân anh phải phẫn nữ trang, lại chịu sự quản thúc của mẫu thân nên anh luôn nghĩ nữ nhân thực phiền phức. Thứ ba, tuy phẫn nữ trang nhưng anh vẫn là nam nhân, nhu cầu sinh lý là tất yếu nên vẫn thường phẫn hồi nam trang đến nơi phong hoa tuyết nguyệt (lầu xanh ^_^). Thằng bạn ta nó bảo con trai nhìn phụ nữ đẹp mà không nổi lòng dục vọng ham muốn thì có hai loại, thứ nhất là bất lực, thứ hai là gay. Vậy nên nhu cầu này của anh ta không có ý kiến, với lại nam chính nào chả háo sắc, thế nên điểm này bỏ qua. Anh không tin vào tình yêu cũng là từ chuyện này mà ra. Với diện mạo xuất chúng, anh đã gặp và “thưởng thức” không ít danh hoa phố kĩ, ai cũng nói là yêu anh trong khi ngay ngày hôm sau đã ngã vào vòng tay của nam nhân khác. Hơn nữa, mấy ai tin chữ “tình” của gái thanh lâu là thật bao giờ đâu. Vậy nên, qua “kinh nghiệm” tình trường bấy lâu, anh rút ra kết luận tình yêu là thứ nhàm chán và giả dối. Nói là có kinh nghiệm tình trường thế thôi chứ Phong ca chả hiểu yêu là cái gì đâu nên vẫn được coi là một người ngây thơ (cái này ta thích nè ^^). Diện mạo của anh đẹp thật, nhưng người con gái anh yêu cũng đẹp chả kém, hơn nữa trong mắt nàng không quá coi trọng vẻ bề ngoài nên dù đẹp cũng chưa chắc sẽ được yêu. Thế nên diện mạo chỉ là yếu tố phụ thôi. Nhưng cũng từ diện mạo này mà gây ra không ít rắc rối cho anh, khởi nguồn của hiểu lầm là việc anh giả trang nữ nhân nên chuyện tình hai người mới dây dưa không rõ thế này.
+ Thứ hai là chung tình: Cái này thì khỏi nói, quá chung tình, và nam chính nào cũng thế (=.=). Tạm thời bỏ qua quá khứ oai hùng tung hoành ở phố hoa của anh, Phong ca một khi đã yêu thì rất chung tình. Từ chương trở đi là các nàng đã rõ anh chung tình thế nào rồi ha. Chuyện với Tiểu Hoàn cũng thế, từ khi bắt đầu gặp Quyên tỷ thì trong anh không còn hình bóng của bất kì nữ nhân nào khác, rồi mọi người có nhớ lúc anh bắt gặp Quyên tỷ đang tắm không ạ, kiềm chế dục hoả khốn khổ nhưng đêm đó anh không có đi trêu hoa ghẹo nguyệt hay ghé phố thanh lâu đâu. Điều này chứng tỏ người người con gái mình yêu, anh không ham muốn bất kì nữ nhân nào khác. Điểm này đã là quá chung tình rồi. Thứ hai, tình yêu của anh sâu sắc và cao cả, không bá đạo cưỡng ép, cũng không ích kỉ chỉ nghĩ cho riêng mình. Tuy rằng thứ tình cảm giản dị không ham muốn nhiều của anh cũng khiến trắc trở giữa hai người nhiều hơn nhưng nó vẫn rất đẹp. Rời xa người mình yêu, tuy thống khổ khôn cùng nhưng vì nghĩ cho người ấy mà anh chấp nhận buông tay. Khi đã hiểu mình yêu Quyên tỷ, anh chưa một lần nào dùng vũ lực để cưỡng ép, cũng không bá đạo chiếm làm của riêng. Khi Quyên tỷ hận và muốn giết anh, anh tuy đau nhưng vẫn quyết định chấp nhận. Chỉ cần là ý muốn của Quyên tỷ, anh đều chấp nhận mà không cần biết đó có phải là Quyên tỷ thực lòng muốn vậy không, đó là không ích kỉ chỉ nghĩ cho riêng mình mà luôn hướng đến người mình yêu. Khi biết Quyên tỷ thực sự bỏ độc vào rượu, tất cả còn lại trong anh chỉ là đau thương cùng tuyệt vọng không cùng, đó là vì anh yêu đã quá sâu sắc, sâu đến mức không cứu vãn được nữa, không từ bỏ được nữa, thậm chí anh còn nói nguyện chết trong tay của Quyên tỷ chứ không phải ai khác. Tình cảm của anh, vì nó là tình cảm của người chưa yêu bao giờ nên rất mới mẻ, cũng trong sáng thuần khiết, không bị vấy bẩn bởi bất kì ham muốn hay ý nghĩ xấu xa ích kỉ nào, đơn thuần mà cao cả. Nhưng không phải như thế là anh không sai, yêu mà không có dũng khí cùng quyết tâm để chiếm đoạt thì tình yêu đó vẫn chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ sâu sắc. Anh chỉ nghĩ cho Quyên tỷ bất chấp đó là thật hay giả cũng không hẳn là tốt, vì lý do này mà hai người hiểu lầm lẫn nhau để rồi phải dằn vặt thống khổ trong một thời gian dài. Dù sao cái gì cũng có hai mặt của nó, vậy nên ta cũng hãy thông cảm cho một người thiếu kinh nghiệm yêu như anh. Với lại, nếu ngay từ đầu tình cảm của anh đã quá hoàn thiện, không có thiếu sót nào thì ta nghĩ hạnh phúc của anh cũng chẳng dài lâu. Vì nó thiếu sót, chưa hòn thiện nên anh mới cần đấu tranh, cần cố gắng, cũng từ đó mà biết quý trọng nó hơn. Kết quả chẳng phải chúng ta được chứng kiến một khung cảnh lãng mạn, ngọt ngào của hai người ở cuối chương đó sao.
Trên đây là phần cảm nhận của ta về hai người, còn giờ ta xin giải thích về hành động cũng như diễn biến tình cảm của cả hai nhé. Tuy chỉ là ý hiểu của ta thôi, nhưng ta hy vọng qua đây mọi người phần nào cũng hiểu được hai người họ.
+ Phong ca cưỡng ép Quyên tỷ thành hôn: Có lẽ vì lý do này mà Phong ca bị mọi người ném đá sỉ vả nhiều nhất (tất nhiên đó là khi mọi người chưa hiểu tình cảm của Phong ca ^^). Và ta xin biện hộ cho hành động đó như sau: thứ nhất là vì anh đang tức giận, tâm tình không tốt dễ dẫn đến mất lý trí, phân tích sự việc không đúng đắn, dễ dẫn đến sai lầm trong hành động. Thứ hai, vì anh không hiểu cái gì là yêu. Lý do này nghe như không liên quan gì nhưng thật ra lại là nguyên do chính cho hành động này. Vì không hiểu cái gì là yêu nên anh không biết ý nghĩ mạnh mẽ muốn chiếm đoạt Quyên tỷ là xuất phát từ đâu, vậy nên anh đã bắt tỷ ấy thành hôn với mình bằng vũ lực,đây cũng là kiểu chiếm đoạt nguyên thủy nhất, gần như là do bản năng của con người hình thành. Vì không hiểu yêu là gì, nên theo bản năng anh đã ép buộc Quyên tỷ mà không phát hiện ra phương thức này là sai lầm và không khôn khéo. Cũng như chúng ta hồi bé, mỗi khi thích thứ gì thì muốn có cho bằng được mà không nghĩ ra cách nào có được cho khôn khéo nên chỉ toàn khóc nhào đòi bố mẹ. Phong ca cũng vậy, đối với tình yêu, anh chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện nên hoàn toàn hành động theo bản năng và tình cảm. (Người ta thường bảo khi mới yêu mỗi chúng ta đều là một đứa trẻ mà ^^)
+ Phong ca quyết định rời đi Quyên tỷ, không muốn gặp lại nữa: Cái này thì phải thông cảm cho anh, bị người mình yêu hận đến muốn giết chết mình như vậy mà tiếp tục ở chung thì có ích gì. Ở ngay cạnh nhau mà không thể chạm vào nhau, không thể cảm nhận tình cảm của nhau là khoảng cách xa vời đau khổ nhất của con người, vậy nên anh chấp nhận ra đi, dù rằng anh cũng đau khổ không kém nhưng thà thế còn hơn là ngày ngày chứng kiến Quyên tỷ hận mình rồi rơi lệ. Không gặp lại nữa, thì như anh có nói là vì anh nghĩ Quyên tỷ muốn thế. Tuy lúc sau Quyên tỷ nhận ra mình muốn có anh bên cạnh nhưng lại không chịu nói cho anh biết, không đến tìm anh, không cho anh cơ hội giải thích nên anh cũng bất lực, chẳng làm gì được. Và hơn cả, có lẽ là vì anh đã quá tuyệt vọng. Ngày anh bị thương, Quyên tỷ cũng đã hạ độc vào rượu muốn giết anh, thế nên đau khổ cùng tuyệt vọng đã khiến anh không thể nào ở bên Quyên tỷ được nữa. Tổn thương trong lòng quá lớn nên anh cần thời gian và không gian để làm nó dịu lại, để bình tâm suy nghĩ và chờ vết thương liền da.
+ Quyên tỷ không tin Phong ca yêu mình: Cái này chắc cũng không cần phải nói nhiều thì mọi người cũng hiểu nhỉ. úc trước, vì hạnh động cưỡng ép thành hôn của anh mà Quyên tỷ hận anh thấu xương, luôn nghĩ Phong ca kết hôn với mình đơn thuần chỉ vì lợi ích cá nhân. Vậy nên, khi anh nói yêu mình, Quyên tỷ không tin đó là sự thật vì chính anh cũng bảo anh không tin. Và hơn cả là một khi đã bị tổn thương thì con người ta không muốn tin tưởng thêm một lần nữa. Nói chính xác ra, Quyên tỷ sợ phải thừa nhận điều đó, tin rằng anh yêu mình vì sợ phải thất vọng, đau khổ thêm lần nữa. Không phải không muốn tin, mà là nếu tin nhưng đó lại là lừa gạt thì thật đáng sợ.
+ Quyên tỷ sau khi hiểu hết mọi việc, giải toả hiểu lầm, biết Phong ca yêu mình nhưng lại cố chấp không muốn gặp lại anh, không muốn vãn hồi sự việc: Vì nghĩ mình không xứng! Phải, khi biết Phong ca yêu mình và luôn nghĩ cho mình như vậy, Quyên tỷ nghĩ tình cảm của mình thật hèn mọn, nhỏ bé, bản thân thật ích kỷ xấu xa, không xứng đáng đứng bên cạnh anh nên không muốn đi gặp. Vì đã thương tổn anh, vì đã làm anh tuyệt vọng nên không muốn phải đối mặt với anh lần nữa. Biết rõ tình cảm của bản thân nhưng lòng ân hận cùng tự trách đã khiến Quyên tỷ trù trừ do dự khi quyết định đưa tay ra vãn hồi lại tất cả. Và một điều nữa, là vì tỷ ý chỉ nghĩ theo ý nghĩ bản thân mà không để tâm đến cảm nhận của anh, suy nghĩ xem anh sẽ thấy thế nào với quyết định của mình. Vậy nên phải mất một đêm dài tỷ ấy mới “thông” được và chạy ra bến tàu giữ anh lại.
Xong phần giải thích. Ta không biết mình có bỏ sót phần nào không, nếu có thì mọi người cứ nói, ta sẽ tiếp tục giải đáp.
Nếu mọi người nói truyện này không cảm động thì chắc ta sẽ tức giận lắm đấy. Tuy rằng, nó không khiến ta rơi lệ nhưng ta vẫn thấy nó có những đoạn thực cảm động làm ta phải đau lòng. Khi con người ta đau khổ cũng không nhất thiết phải biểu thị bằng nước mắt, điển hình là ta. Từ năm ta lên lớp , ta đã không hề khóc bất kì một lần nào trước bất kì sự việc nào. Cho dù là một câu chuyện đau lòng, một bộ phim hay cuộc tình cảm động, một bi kịch, một cái chết tang thương, một sự hành hạ về thể xác hay tinh thần trong một bộ truyện ngược … tất cả chỉ đổi lại là một bộ mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc của ta. Có người nói ta vô tình, cũng có người bảo ta máu lạnh, không có trái tim, không biết đồng cảm. Ta không quan tâm đến điều đó, vì chỉ mình ta biết lúc đó trái tim mình nhói đau thế nào, chỉ là ta kìm chế không bộc phát ra thôi. Vì một lời hứa với một người, ta đã quyết tâm không khóc nữa và mạnh mẽ hơn, thế nên ta không cho phép mình rơi lệ trước những sự việc như vậy. Đọc truyện này cũng vậy, khi edit đến gần cuối chương , mặt ta vẫn lạnh tanh vô cảm, nhưng trong lòng đã ẩn ẩn đau rồi. Cách viết đơn giản, không hoa mỹ màu mè, cũng không sâu sắc khó hiểu nhưng tác giả Cung Sơn Thiến vẫn khiến trái tim chúng ta phải rung lên cảm động. Đây cũng là điều ta thích ở truyện này, cái đẹp không che lấp bởi sắc diện màu mè hoa mỹ là cái đẹp chân thật nhất. Ngoài ra, nó cũng giúp ta khảo nghiệm rất nhiều điều ta chưa hiểu về tình yêu: tình yêu biến chúng ta thành những kẻ ngốc, hay lúc mới yếu chúng ta đều là đứa trẻ, yêu thì phải mạnh mẽ mà chiến đoạt, phải biết đấu tranh đến cùng, phải quan tâm đến suy nghĩ tình cảm của cả hai, …. Nhiều và rất nhiều nữa, nó giúp ta hiểu thêm nhiều lắm. Vậy nên, ta quyết định viết bài này để trải lòng mình ra, cũng là bày tỏ tình cảm của ta với bộ truyện “Hồng Trang tình lang”.
Lời cuối, cám ơn mọi người khi đã bớt chút thời gian đọc đến tận đây. Chân thành cảm ơn những ai đã chịu lắng nghe ta, với ta đó là điều đáng quý không gì bằng. Ta không yêu cầu mọi người phải comment hay gì cả, chỉ cần lắng nghe thôi ta cũng vui rồi. Đó là lý do vì sao ở nhà ta chả nhiều người comment mà ta vẫn vui và làm tiếp, vì ta biết vẫn có nhiều người đang xem những gì ta làm, nhìn thành quả công việc của ta nên ta phải tiếp tục cố gắng để cảm tạ họ, để không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Một lời cảm ơn chân thành nhất gửi đến tất cả những người ủng hộ ta và theo dõi blog của ta trong thời gian qua! ^^