Tử Vân ở trong Mạn Đà Sơn Trang được đối đãi không khác gì nữ hoàng, có nô tì sai khiến, có món ngon thưởng thức, lại được ngắm nhìn mỹ cảnh bồng cầm theo trái đào tiên hai mươi năm linh lực chạy đến tìm Đào Hoa, phát hiện cô ta đang nhìn chằm chằm vào một bức tường trống Vân dè dặt chạy lại hỏi chuyện: "Đào Hoa cô cô, cô đang nhìn gì vậy?"Cô không trả lời mà chỉ tập trung nhìn vào bức tường, trên tường vẽ một lối đi mờ nhạt, đích đến là Hồ Điệp Cốc, có một con hạc giấy đặt ở điểm xuất phát."Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?" Tử Vân bối rối cắn một miếng đào "Um, ngọt quá."Đào Hoa cau mày khó chịu: "Ngươi đúng là thứ vô tâm vô phế."Con hạc bắt đầu di chuyển, Đào Hoa liền cong môi cười tươi.
Cô ta chỉ vào con hạc: "Tình lang của ngươi đang ở Ma Quỷ Nhai, ngươi hãy thành tâm cầu mong hắn bình an trở về đi."Tử Vân buông trái đào xuống, giọng cũng trầm lặng vài phần: "Ý cô là sao? Tại sao Lạc Phong lại đến nơi quỷ quái đó?"Đào Hoa thi phép mở huyễn quang cho Tử Vân xem, nàng quan sát một hồi thấy chuyện không ổn liền gồng chặt tay lo lắng, hét lớn gọi tên chàng: "Lạc Phong, Lạc Phong.""Dư hơi quá, hắn không nghe thấy đâu."Tử Vân giật giật tay áo Đào Hoa: "Cô bảo Lạc Phong đến đó làm gì, nơi đó yêu khí tiên khí lẫn lộn, có nguy hiểm không vậy?"Đào Hoa tập trung quan sát con hạc, Lạc Phong là niềm hy vọng cuối cùng của cô, nếu ngay cả chàng cũng thất bại, e là không còn người nào vào được nữa.
"Ngươi yên tâm, ai chết hắn cũng không hết đâu, hắn vốn không phải kẻ tầm thường."Tử Vân tức tối giẫm chân, đôi tay lạnh ngắt nắm chặt vào nhau, toàn thân run rẩy quan sát Lạc Phong qua huyễn Hoa đánh năm dấu chéo trên tường, tượng trưng cho năm ải trận địa trong Ma Quỷ Nhai.
Con hạc đã di chuyển vào dấu chéo thứ nhất: "Hắn bước vào rồi, ngươi yên tâm, hai ải đầu chỉ là một số cơ quan nhỏ, không làm khó được hắn đâu."[Ải một - Bù nhìn che mắt]Dưới chân núi sắc khí đỏ như máu chủ yếu hù dọa để bọn họ không dám đi vào.
Sau khi đến ải thứ nhất, cảnh sắc đã trở lại bình thường, mặt trời và mây xanh xuất hiện, tâm trạng của chàng cũng bớt căng thẳng vài Phong đã bước vào ải một khá lâu nhưng vẫn chưa có chuyện gì quái dị xảy ra.
Bất giác, chàng đã đến một bãi đất hoang vắng, xung quanh không có bất cứ thứ gì ngoài hàng trăm con bù nhìn có kiểu dáng y trang nhau, quả thật rất khó phân Phong thiết nghĩ chúng chỉ là vật trang trí, thật chất chàng đã bước vào trận địa thứ nhất.
Một con bù nhìn tinh ẩn nấp ở một trong số đó, thật giả lẫn lộn khiến kẻ địch khó mà tìm không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ việc đi thẳng, bỗng phía sau vang lên lẹt xẹt hai tiếng, chàng cảm nhận được luồng gió nhẹ phát sinh từ việc di chuyển vị Phong lập tức quay ra sau, phát hiện hai con bù nhìn thay đổi vị trí, ngày càng tiến gần sau lại lẹt xẹt hai tiếng, chàng vừa quay qua thì năm con bù nhìn đang bao quanh chàng.
Lạc Phong giật mình nhẹ, nhanh tay rút kiếm chém nát chúng.
Cỏ rơm tan rã bay tứ tung, trong lúc hỗn loạn phi tiêu tám hướng ném thẳng về phía Phong cắm mệnh kiếm xuống đất, hai tay thi phép tạo ra vòng quang ngăn lại loạt mũi tên có độc, sau đó đẩy ngược về phía chúng.
Chúng chỉ là một đống cỏ rơm không xác thịt, dù trúng độc hay chém nát cũng không hề hấn chút cơ quan nhỏ này quả thật không làm khó được chàng, nhưng đống bù nhìn này đánh rã rồi tự trở lại nguyên dạng, đi đến đâu cản đến đó, bất thình lình khởi động cơ quan, ném ra hàng ngàn phi tiêu nhọn, làm sao thoát khỏi nó đây?Lạc Phong nghĩ thầm trong bụng: “Bù nhìn tinh? Nhất định phải tìm được chân thân thật sự của nó.”Chàng định dùng lửa đốt cháy bọn chúng nhưng nghĩ lại vẫn thấy không ổn lắm.
Nhỡ đâu bọn chúng đồng loạt tấn công thì khác gì tự đào hố chôn Phong cắm Hàng Ma vào vỏ kiếm sau lưng, chàng giả vờ nhún vai ủ rũ: “Haizz, mới ải đầu mà đã khó vậy rồi, thôi ta về nhà ngủ một giấc còn hơn.”Chàng quay đầu rời đi, âm thầm cười đắc ý.
Đám bù nhìn đó thấy chàng rời khỏi liền di chuyển về vị trí ban đầu.
Lúc này, Lạc Phong thả chậm bước đi, thấy chúng im hơi lặng tiếng thì biết con bù tinh đang thả lỏng cảnh bất thình lình quay ra sau, thi triển chiêu thức tầng bốn “Hoá Kiếm”, cây kiếm như con công xòe đuôi, nhân ra mười bản sao uy lực vô cùng.“Lên” Chàng hét lớn một tiếng, những cây kiếm đó nghe lệnh phi thẳng về phía trước, đồng loạt chém bay tất cả bù nhìn, con nào con nấy chạy tứ tung loạn mắt đã diệt hết hàng trăm con, chỉ dư lại một con bù nhìn duy nhất, cũng là con có hình dạng thấp bé nhất, nó cố tình tạo ra những con cao to để che đậy bản Phong thu hồi kiếm pháp, mười cây kiếm hợp nhất thành một cây, tự cắm vào vỏ kiếm sau lưng Phong từng bước đến gần, phát hiện ngay dưới chân bù nhìn đang nhiễu máu, chàng biết thế nào cây kiếm cũng đâm trúng nó, con này chắc chắn là bù nhìn thành tinh.“Hiện thân đi, ngươi chỉ ta hướng đi đến Hồ Điệp Cốc, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”Thấy nó không lên tiếng đáp trả, Lạc Phong liền âm thầm đưa tay ra sau nắm lấy cây kiếm.
Con bù nhìn run rẩy quỳ xuống, mãi chỉ về hướng tay trái của chàng, nó mở lời, giọng nói chói tai như chim chóc: “Đi thẳng về hướng đó.”Lạc Phong gật đầu: “Đa tạ.” Chàng đặt tay ra sau lưng, ung dung tiến vào cửa ải thứ hai.
Con bù nhìn muốn nhân cơ hội đánh lén nhưng Lạc Phong không cho phép, chàng đã sớm hơn nó một bước, bắn ngọn lửa màu xanh dương vào người nhìn đau đớn hét lên, cỏ rơm gặp lửa liền cháy mạnh không thể kiểm soát, chớp mắt nó đã bị thiêu rụi thành một đống tro Hoa và Tử Vân vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của chàng.
Thấy Lạc Phong an toàn vượt qua, Tử Vân nhẹ nhõm mỉm cười.
Đào Hoa cũng vui mừng cười theo: “Thấy chưa, ta nói rồi, ải một rất dễ, các ngươi giết được thuỷ quái mà sợ ba cái trận địa cỏn con này sao?”Nhưng Tử Vân vẫn rất lo lắng, tự cổ như lai chưa có ai vào được Hồ Điệp Cốc “Đào Hoa, ải tiếp theo là thứ gì?”“Cũng là một số cơ quan nhỏ, hắn dư sức giải quyết.”.