Edit: Thu Lệ
Tống Tinh Thần bị Tô Thanh Triệt nửa ôm vào trong ngực, cả người lập tức cứng ngắc, không ngừng dùng một cái tay khác gãi hông của anh. "Tình huống thế nào?"
Tô Thanh Triệt chộp ngay lấy cái tay đang làm loạn của cô, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Chờ sau khi nắm bả vai cô đi đến bên cạnh xe, mở cửa ra đẩy cô lên. Lúc này mới chồm người qua tự mình cài dây an toàn cho cô, vừa cài vừa giờ tay lên điều chỉnh nút cài trên cổ áo, nhẹ giọng mà kiên định nói: "Mục tiêu xuất hiện."
Lúc này Tống Tinh Thần đã hoàn toàn cứng ngắc.
Tô Thanh Triệt cài dây an toàn xong, lúc này mới giương mắt nhìn cô một cái, thấy mặt cô sắc có chút tái nhợt, giơ tay lên nắm chiếc cằm tinh xảo của cô, khẽ lại gần. "Sợ?"
Tống Tinh Thần chộp ngay lấy tay của anh, nhiệt độ lạnh như băng của bàn tay cô truyền qua, anh khẽ cau mày, nắm ngược lại tay cô vỗ vỗ trấn an. "Tôi đưa cô ra ngoài là hết chuyện."
Tống Tinh Thần hắng giọng, quay xửa kiếng xuống nhìn thấy Hàn Tiêu Ly được Lục Quần đưa tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Một chút tôi cũng không muốn ở lại đây."
Tô Thanh Triệt nghe tiếng bước chân, liền buông lỏng tay của cô ra, tiện tay đóng cửa xe lại, để Hàn Tiêu Ly ngồi ở phía sau, trao đổi một ánh mới với Lục Quần mà ai nhìn cũng không thể hiểu mới lái xe đi ra cổng.
Trước cổng có một chiếc xe mui trần Ferrari đang đứng, màu sắc đỏ tươi, khoa trương lại diễm lệ.
Trên xe, người đàn ông đang ngồi trên cửa xe ngậm lấy điếu thuốc cười nhìn Tô Thanh Triệt lái qua, hai xe vừa muốn thoáng qua nhau, Tô Thanh Triệt liền giẫm thắng xe ngừng lại.
"Sao tôi không nghe ai nói anh Tô có người yêu nhỉ?" Anh ta cúi người xuống liếc mắt nhìn vào bên trong qua cửa sổ mở rộng của Tô Thanh Triệt, nhìn thấy Tống Tinh Thần khẽ sửng sốt một chút, cợt nhã huýt sáo. "Trông rất phù hợp đấy."
Tô Thanh Triệt híp híp mắt, tay cầm lái giống như lơ đãng nhưng cũng thật sự ấn lên chiếc còi xe vang lên tiếng chói tai ngắn ngủi.
Anh hơi không vui liếc người đàn ông này một cái, ánh mắt càng lạnh lẽo. "Đại ca của cậu không nói với cậu những lời có thể nói và những lời không thể nói sao?"
Thấy Tô Thanh Triệt nghiêm túc, người đàn ông trẻ tuổi mới cười híp mắt nói xin lỗi, "Vậy xin lỗi, đại ca của tôi thật đúng là không nói với tôi anh Tô là người trọng tình cảm. Làm chuyến đi này của chúng tôi không được gì, anh Tô quá nghiêm túc rồi."
Tô Thanh Triệt liếc anh ta một cái, giọng nói không được tốt. "Bây giờ biết vẫn còn kịp."
Người đàn ông trẻ tuổi giờ mới hiểu được Tô Thanh Triệt đã nổi giận, lập tức không dám nói giỡn, chỉ là ánh mắt kia trước sau vẫn nhìn chằm chằm lên người Tống Tinh Thần. Chốc lát mới nói: "Vậy Anh Tô đi chưa, đại ca của chúng tôi sắp tới rồi."
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu liếc nhìn Tống Tinh Thần, ánh mắt thâm trầm lại mang theo chút tình cảm, Tống Tinh Thần còn chưa học thấu, Tô Thanh Triệt đã nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Người phụ d/đ"l;q"d nữ của tôi ầm ĩ đòi về, lần sau sẽ dẫn đến gặp đại ca cậu. Bên này tôi còn để lại một người, chờ đưa cô ấy về tôi sẽ quay trở lại ngay không chậm trễ đâu."
Tô Thanh Triệt nói như vậy, người đàn ông trẻ tuổi dĩ nhiên không có quyền can thiệp, lập tức đưa tay nghiêng người qua vỗ vỗ trước mui xe của Tô Thanh Triệt, phun ra một luồng khói thuốc, chậm rãi nói: "Anh Tô đi thong thả, không vội."
Tô Thanh Triệt nhìn anh ta một cái, không thèm đáp lại nửa câu, trực tiếp đạp chân ga vượt qua, lúc vượt qua còn xoay tay lái một cái.
Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy sườn xe chấn động, cô giật mình nhìn qua thì thấy Tô Thanh Triệt đang nghiêm mặt, toàn thân nháy máy nhắt tản ra khí lạnh. Anh nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong kính chiếu hậu một cái, lúc này mới đánh tay lái rẽ qua đường nhỏ đi ra ngoài.
Tống Tinh Thần quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy trên sườn của chiếc xe Ferrari xinh đẹp kia đã bị móp méo một đường rõ ràng.
"Xin lỗi, tôi không muốn kéo cô vào chuyện này." Sau khi lái đi một đoạn khá xa, anh giơ tay vuốt vuốt ấn đường hơi bất đắc dĩ. "Tôi đưa cô trở về trước, lát nữa sẽ phái thêm cảnh sát phối hợp bảo vệ cô, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc."
Trong lòng Tống Tinh Thần vẫn còn có chút sợ hãi, vừa nghe anh nói như vậy, càng phát run. "Tôi cũng gặp nguy hiểm?"
Tô Thanh Triệt dừng một chút, lúc này mới xoay đầu lại nhìn cô, trên mặt rốt cuộc có nụ cười. "Cô không phải nguy hiểm, bạn gái của tôi mới nguy hiểm." Rất không đúng dịp, vừa rồi anh chỉ có thể thừa nhận thân phận của cô.
Tống Tinh Thần thoáng cái đã hiểu rõ, cô kéo dây an toàn trước ngực một hồi lâu, mới cắn răng nghiến lợi nói điều kiện. "Không chỉ như vậy, tôi còn muốn phí tổn thất tinh thần!"
Tô Thanh Triệt nhíu mày, rất dứt khoát từ chối. "Cô nghĩ hay nhỉ."
Tống Tinh Thần: "......" Do dự một chút cũng không được sao?????
Cho đến khi xuống xe rồi Hàn Tiêu Ly vẫn còn mơ mơ màng màng nhìn chiếc Maybach xinh đẹp nhanh chóng rời đi, xoa tay Tống Tinh Thần hơi có chút kỳ lạ. "Mình không ngờ lần đầu tiên mình ngồi Maybach lại…. Dưới tình huống kỳ lạ này."
Sắc mặt Tống Tinh Thần vẫn không được tốt, cô thở dài, vội giáo hành lý cho Tiêu Ly. "Cậu mau đến chỗ Tô Khiêm Thành đi."
Hàn Tiêu Ly nháy mắt mấy cái, "Tại sao?"
Tống Tinh Thần nhìn bốn phía một chút, lúc này mới kéo Tiêu Ly lại. "Cậu không phát hiện có chút phiền phức sao?"
Hàn Tiêu Ly vẫn luôn ở trạng thái bên ngoài có chút không xác định hỏi: "Nhưng không phải cậu nói bọn họ đang diễn tập sao?"
"Diễn tập?" Cô lặp lại một lần nữa, cuối cùng cũng nhớ tới đây chỉ là cái cớ mà hôm qua cô lấy để cho Tiêu Ly nằm yên ổn.
Cô lặng yên một chút, lúc này mới có chút bất đắc dĩ nhìn Hàn Tiêu Ly nói: "Cậu từng thấy diễn tập nào lại có tiết tấu chậm như thật vậy không?"
Hàn Tiêu Ly gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, rất thành thật trả lời: "Mình chưa từng nhìn thấy diễn tập bao giờ."
Tống Tinh Thần: "......", mau đóng gói đưa đi, mắt không thấy, tâm không phiền. Chậm trễ thêm chút nữa cô thật sự muốn bóp chết Hàn Tiêu Ly.
Tạm thời xảy ra tình huống, dĩ nhiên là phải báo cáo lên cấp trên điều chỉnh kế hoạch.
Tô Thanh Triệt nhận được điện thoại của Lục Quần nói người bên kia yêu cầu đổi chỗ bàn bạc thì không bất ngờ chút nào.
Đây là công xưởng bỏ hoang đã lâu, tường cũ ngói nát hoang vắng gần như trộn lẫn vào cả một vùng hư vô sau lưng nó.
Anh ngừng xe, từ trong cóp sau lấy cây súng lục ra giắt sau hông, lúc này mới liên lạc với Lục Quần đang ở gần đây chờ tụ họp cùng anh.
Bàn bạc với Tô Thanh Triệt chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi gặp Tô Tinh Thần tên Chim Ưng và Phi Phàm là hai cánh tay đắc lực của đại ca bọn họ.
Nhiệm vụ lần này của Tô Thanh Triệt chính là thay thế nhóm người Cô Lang đã bị cảnh sát giam lỏng đi bàn bạc với bang tội phạm buôn lậu súng ống đạn dược này, cùng lúc một lưới bắt hết ông trùm phía sau.
Nhóm người buôn lậu này hoạt động mạnh ở biên giới thậm chí là trong nước, ngoại trừ súng ống đạn dược còn có một lượng ma tuý rất lớn, sức ảnh hưởng vô cùng ác liệt.
Vì Tô Thanh Triệt phù hớp với điều kiện người liên hệ nhất nên nên đã sẵn sàng hiến dâng tính mạng, tạm thời cắt cử nhiệm vụ.
Trong đêm anh gặp Tống Tinh Thần ở nông trại vui vẻ, chính là đi bắt nhóm người Cô Lang phối hợp với hành động của cảnh sát.
Chim Ưng đang đợi ở tại cửa ra vào, thấy hai người bọn họ từ từ đi tới, nhíu mày, "Anh Tô, thật đúng giờ nha, không lăn lộn cùng chị dâu à?"
Tô Thanh Triệt cau mày, đôi con ngươi càng lộ vẻ lạnh lùng. "Ở lập trường buôn bán, tôi thật sự không thích nghe tên tuổi của bạn gái tôi từ miệng người đàn ông khác."
Chim Ưng sửng sốt một chút, ngay sau đó vểnh môi cười đến vô cùng lưu manh. "Xin mời, Phi Phàm đang chờ bên trong."
Tô Thanh Triệt đi theo Chim Ưng qua mười kho hàng bỏ hoang mới thấy được người.
Người đàn ông được gọi là Phi Phàm đang bắt chân trên bàn cúi người hít đất, nghe động tĩnh liền quay đầu ra nhìn, toàn thân đều cho người ta cảm giác chính là âm trầm và máu lạnh.
Sắc mặt của anh ta hơi tái nhợt còn có vẻ màu da rất là kỳ lạ, trong tròng mắt hơi có tia máu, lúc nhìn thấy người đi tới mơ hồ còn có chút ánh sáng khát máu.
Tô Thanh Triệt chậm rãi đi tới, thấy người đó thật sự là Phi Phàm, kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống.
Trong nháy mắt anh vừa ngồi xuống, Phi Phàm đang chống đất lập tức đứng dậy, anh ta hơi nghiêng đầu nhìn kỹ anh trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi cười cười."Anh Tô, chậm trễ rồi."
Tô Thanh Triệt cụp mắt vỗ vỗ tay phủi phủi bụi bị dính trên tay áo, giọng nói nguội lạnh lại nhạt nhẽo. "Chỉ có hai người các cậu?"
Phi Phàm rót cho anh ly nước, vừa cười theo nói: "Đại ca có chuyện tạm thời không tới được, cũng không phải đã nói trước với anh Tô rồi sao."
Tô Thanh Triệt khẽ nhếch nhếch khóe môi, nhận lấy ly trà anh ta đưa tới nhấp một ngụm, lúc này mới giương mắt nhìn sang. "Hẹn ở chỗ này là do không tin tưởng các người hay là không tin tôi?"
Chim Ưng vẫn đứng bên cạnh Lục Quần cau mày, khẽ cất cao giọng nói: "Anh Tô, lời này của anh làm tổn thương cảm tình quá."
Tô Thanh Triệt lại thong thả ung dung uống một hớp trà, lúc này mới không chút để ý nói: "Các cậu còn chưa xứng nói chuyện tình cảm với tôi, để cho đại ca các cậu tới nói."
Yên tĩnh trong phút chốc, giớ từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ bể tan tành, lung lay sắp đổ tạo nên tiếng động kẽo kẹt kẽo kẹt.
Không biết là người nào động trước, trong nháy mắt bốn người liền một chọi một.
Tô Thanh Triệt ra quyền vừa nhanh chóngvừa lại mãnh liệt, trực tiếp phủ trước mặt Phi Phàm. Tiếng xé gió vù vù của quyền cước, cho dù là thân kinh bách chiến như Phi Phàm cũng tuyệt đối không dám coi thường một phần.
Chim Ưng vừa thấy hai người đánh nhau, lập tức xông về phía trước. Tuy nói Tham mưu trưởng Lục có chút cà lơ phất d/đ"l;q"d phơ, nhưng tư cách quân sự cũng tuyệt đối vượt qua thử thách, hơn nữa còn am hiểu tâm lý chiến đấu.
Trong nháy mắt Chim Ưng hành động, anh cũng lập tức ngăn cản anh ta. Một con dao trực tiếp bổ tới sau gáy Chim Ưng, trước đó Chim Ưng đã đánh giá thấp một tay sai thoạt nhìn trắng noãn này nên hiện tại đã ăn thiệt thòi lớn.
Chợt lách người một cái, tuy Lục Quần không bổ tới tay anh ta nhưng cũng rơi trúng vai của anh ta.
Anh ta xoay người lại quét nhanh qua, mới vừa ra chiêu, Lục Quần đã lui về sau một bước tránh thoát, nhanh chóng rút cây gậy gỗ bên cạnh bổ tới!
Ánh mắt Tô Thanh Triệt liếc chiêu này của Lục Quần, khẽ nhếch khóe môi cười. Bên này anh cũng dốc hết sức khiến cho Phi Phàm không thể đứng lên được.
Đánh xong một trận, Tô Thanh Triệt không bị thương chút nào, ngược lại Phi Phàm khớp xương khắp nơi nhìn như chỉ là vết thương nhỏ nhẹ nhưng thật ra nhiều cú bị Tô Thanh Triệt làm tổn thương đến xương cốt.
Tô Thanh Triệt chống góc bàn nhảy lên một cái, áp chế Phi Phàm trên mặt đất, đè chặt cổ anh xuống sát mặt đất, vừa nhanh chóng rút súng từ sau lưng ra, kéo chốt bảo hiểm bóp cò súng trực tiếp dí vào huyệt thái dương của anh ta.
Lúc này, Phi Phàm mới thấy rõ ánh mắt của Tô Thanh Triệt, trong đôi mắt kia cũng không cảm xúc có dư thừa, bình d/đ;l;q"d tĩnh thậm chí có chút nhạt nhẽo lạnh lùng. Một vẻ không giận mà uy, biểu tình nắm chắc phần thắng cũng không mãnh liệt nhưng lại cố tình chân thật như vậy để cho người ta cảm nhận được, cũng —— hơi bị run mật.