- Trạch Đào, các lãnh đạo ở tỉnh Nam Nhiệt thật là tốt!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào cửa, Diệp Hằng Thành có vẻ có chút kích động, liền nói với Diệp Trạch Đào một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào biết bọn Tôn Nguyên đi về rồi mới đi vào phòng bệnh, nghe bố nói một câu như vậy, biết rằng bọn Tôn Nguyên nhất định đã bỏ một chút ít công sức nơi bố mình rồi.
- Bố, bây giờ bố đã khoẻ chút nào chưa?
- Trạch Đào, bố đã nghe Bí thư Tôn nói chuyện, Bí thư Tôn cũng không dễ dàng, phải quan tâm đến công việc ở tỉnh, cũng không có thời gian nhiều để quản lý chuyện nhà, chuyện mà con trai ông ta đánh bố con cũng đừng truy cứu nữa, tin rằng Bí thư Tôn sẽ trở về nhà dạy dỗ lại con trai mình.
Nhìn thấy thái độ đó của bố mình, đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu, bố đã bị thuyết phục.
Diệp Trạch Đào nói:
- Người mà đánh bố không phải chỉ có một hai người, bố chút nữa đã bị bọn họ đánh chết rồi!
- Bố biết việc này, Bí thư Tôn cũng đã giải thích, bọn họ là bố mẹ cũng có điểm khó khăn, bây giờ con cái rất bướng bỉnh, không phải bố vẫn rất khoẻ mạnh đấy sao? Chuyện cũng không có gì to tát đâu, con cũng đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Bố biết con có rất nhiều chuyện lớn cần phải làm, con làm việc con đi, lần này thật sự làm phiền đến mọi người rồi, đừng quấy rầy người ta quá nhiều, bố dự tính mau chóng xuất viện.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tư lệnh Thường nơi này là thuộc hạ cũ của thầy con, quan hệ giữa bọn họ rất thâm sâu, không có chuyện gì đâu, bố cứ dưỡng bệnh ở đây cho khoẻ hẳn đi.
Sau khi thăm bệnh bố đi ra, Diệp Trạch Đào cũng có chút do dự, việc này bố không muốn truy cứu nữa, mình vẫn còn phải tiếp tục truy cứu không?
Nếu như truy cứu, nếu làm không tốt thật sự sẽ dính líu đến một nhóm người, đây có lẽ là chuyện đắc tội với người ta.
- Lý Duy, cùng với tôi đi dạo quanh thành phố.
Dẫn theo Lý Duy, Diệp Trạch Đào đi ra khỏi quân khu.
Hai người đi vòng quanh thành phố một lúc, nhìn thấy phong cảnh phía nam đặc biệt đẹp, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm khen, đây đích thật là một nơi tốt để du lịch.
- Trạch Đào, anh đang ở đâu, em đã đến rồi đây.
Lúc Trịnh Tiểu Nhu điện thoại đến, Diệp Trạch Đào đang đứng gần bờ biển náo nhiệt ở đâu đó xem cảnh biển.
Diệp Trạch Đào liền nói địa điểm.
- Vậy thì em qua đó nhé.
- Để anh qua đó đón em.
- Không cần đâu, khó có được cơ hội như vậy, để em qua cùng anh.
Dù sao Lý Duy cũng không phải người ngoài, ít nhiều cũng biết chuyện của mình và Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ sẽ nói anh ta tránh mặt, liền tìm một nơi buôn bán nước giải khát ngồi đó đợi Trịnh Tiểu Nhu đến.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đang suy ngẫm lại toàn bộ sự việc, càng nghĩ càng cảm thấy trong việc này còn có rất nhiều điều mình vẫn chưa hiểu hết, cũng không có đơn giản thế!
Sau một lúc, Trịnh Tiểu Nhu dẫn theo một cô gái vội vã chạy đến.
Nhìn về phía hai cô, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Ba đã sắp xếp rồi, ba nói nơi này rất phức tạp.
Lúc nhìn vào đôi mắt phát sáng của cô gái này, Diệp Trạch Đào liền biết cô gái này là một nữ vệ sĩ.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Sao lại nghĩ đến việc đi đến đây thế?
Lúc này Lý Duy và cô nữ vệ sĩ đó cố ý tạo khoảng cách với bọn họ một chút, đến một nơi khác ngồi.
Diệp Trạch Đào liền mang toàn bộ sự việc kể lại một lần với Trịnh Tiểu Nhu.
Sau khi Trịnh Tiểu Nhu nghe xong liền cười nói:
- Bố là một người có tấm lòng thật tốt, bị người ta lừa dối mà còn không chần chừ gì bỏ qua việc này.
Diệp Trạch Đào cũng cười khổ nói:
- Thực ra ba anh cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là ông ta không muốn gây phiền toái cho anh thôi, ông nhìn thấy một số lãnh đạo Tỉnh uỷ cũng đã đến đây, lại thấy trong việc này có sự tham gia của con trai Tôn Nguyên, ông ta sớm đã hiểu rõ mọi chuyện!
Trịnh Tiểu Nhu gật đầu nói:
- Bố thật sự không muốn gây phiền toái cho anh, hẳn là bố cũng đã đoán được một chút tình hình.
- Đúng rồi, bố anh bây giờ đã khác lúc trước rồi, lúc trước ông ta nhiều thứ vẫn không hiểu rõ, bây giờ gặp qua nhiều thế sự, chuyện như thế này ông ta chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, trong chuyện này liên luỵ không ít lực lượng lớn, ông ta lo lắng anh ở đây lại đắc tội với người ta!
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rõ rồi, bố mình chính là không muốn mình hao tâm tốn sức, và cũng không muốn mình vì ông ta mà đắc tội với người ta, chuyện bị đánh trọng thương ông ta tính cứ thế cho qua.
Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cũng định cho thôi sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Vừa rồi anh ngồi đây suy nghĩ, cảm thấy chuyện này như một cục diện đã có tính toán sẳn, có một số người muốn lợi dụng sự nông nóng của anh để khiến cho anh làm ra một số hành vi trả thù, bên trong chuyện này hẳn là có âm mưu nào đó đã được sắp xếp sẳn.
Trịnh Tiểu Nhu nghi ngờ nói:
- Có chuyện này nữa sao?
Diệp Trạch Đào đưa cho Trịnh Tiểu Nhu tài liệu danh sách có được từ chỗ Thường Ấn Thác nói:
- Em xem thử em quen biết được bao nhiêu người.
Trịnh Tiểu Nhu nhận lấy vừa xem, đã giật mình nói:
- Đây là Gia Đảo, sao lại có nhiều cậu ấm ở thủ đô thế?
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Có một vài người anh cũng chỉ từng nghe tên qua, cũng chưa từng gặp qua, bây giờ em nói thế thì anh hiểu rồi, lần này có lẽ ông bố cũng thật sự là vô tình gặp phải chuyện thôi.
- Trạch Đào, vấn đề không phải nhỏ, anh xem xem mấy người này, ông nội của Trang Bách Bưu bây giờ vẫn còn sống đấy, là Ủy viên bộ Chính trị của khóa trước, lực lượng nóng bỏng của Trang gia ở thủ đô cũng không phải nhỏ! Còn người này, Mai Lâm Hâm, ông nội của anh ta cũng đã từng là Phó Thủ tướng đấy! Người tên là Khu Đạt Bằng, ba của anh ta bây giờ đang là Phó Trưởng ban thường trực ban tổ chức…
Trịnh Tiểu Nhu chỉ từng tên và giới thiệu sơ lược về hoàn cảnh người đó.
Nghe Trịnh Tiểu Nhu nói xong, Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng, bố mình lần này thật sự là đụng phải vận may lớn rồi, không ngờ lại bị những tên cậu ấm này đánh.
Nghĩ đến những người này dựng chuyện đụng xe để lừa lấy tiền bảo hiểm, Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu ra, bọn họ căn bản là không quan tâm đến những đồng bạc lẻ đó, vài trăm ngàn đối với quần chúng dân nhân là một số tiền lớn, còn đối với bọn họ mà nói đó cũng chỉ là một trò giải trí.
- Trạch Đào, những cậu ấm này ở thủ đô đều rảnh rỗi đến nổi nhầm chán, bọn chúng không có việc gì làm nên đi tìm thú vui, xem ra lần này có lẽ là đang vui đùa thì gặp phải ông bố, đúng phải bọn họ nên mới thành ra cớ sự này!
Đích thực là như vậy, nhưng chuyện này cứ như thế mà cho qua, nhưng Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến vấn đề gì đó.
- Em nói thử những người đứng phía sau lưng bọn họ có biết rõ chuyện này không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ Trịnh Tiểu Nhu cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, bị Diệp Trạch Đào hỏi một câu vậy, trong lòng ngưng động một chút rồi nói:
- Em nghĩ chắc có lẽ là biết, nếu không bọn họ cũng sẽ không gọi điện thoại đến các lãnh đạo ở tỉnh Nam Nhiệt này, trong thời gian ngắn như vậy các nhân vật này cũng sẽ không đến đây.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Nếu như bọn họ đã biết, nhưng trong thủ đô lại không tỏ ra bất kỳ biểu hiện nào, đây là lý luận gì đây?
- Đúng vậy, em cũng đang suy nghĩ việc này, bất kể nói như thế nào, đánh người rồi, xin lỗi một tiếng cũng phải có chứ, nếu như tìm không thấy anh, cũng nên đến Lưu gia nói một tiếng, hơn nữa bọn họ hẳn là cũng biết mối quan hệ của anh ở thủ độ chứ!
Diệp Trạch Đào liền lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc hút một hơi rồi mới nói:
- Lần này bố nuôi bọn họ đắc tội với không ít người!
Trịnh Tiểu Nhu cũng có chút hiểu chuyện, nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh cho rằng bọn họ muốn mượn chuyện này để gây chuyện một cách công khai sao?
- Không phải gây chuyện công khai, mà anh thấy trong chuyện này những người ở thủ đô đang âm thầm quan sát, không phải quan sát tình hình Diệp gia của anh, mà muốn xem xem thái độ của bố em, bố của Mộng Y và bố nuôi trong chuyện này! Bố của anh vô tình dính phải chuyện này, có một số người liền muốn lợi dụng một chút.
Trịnh Tiểu Nhu gật đầu nói:
- Những điều anh nói hẳn là đúng, bọn họ cố ý thông qua những người cấp dưới đến đây để xin lỗi qua loa, bản thân bọn họ lại không đến xin lỗi, đúng thật là không nể mặt mà. Thông qua chuyện này đã biểu hiện rõ ràng bọn họ đã tạo ra một lực lượng lớn mạnh, đó cũng là một lời cảnh cáo!
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng đã thông hiểu rồi, nói với Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Bây giờ Em về thủ đô trước đi!
- Sao lại thế? người ta vừa mới đến mà!
Nhìn bộ dạng bĩu môi của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình ở Gia Đảo rất phức tạp, việc có mặt của em ở đây rất có thể đã bị người có dụng tâm theo dõi rồi, nếu như bọn họ lợi dụng chuyện của anh và em để tạo dựng lên chuyện gì đó, đến lúc đó em thử nghĩ xem sẽ xảy ra tình huống gì?
Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người hiểu chuyện, vừa nghe đã hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, giật mình nói:
- Anh cho rằng bọn họ thật sự sẽ lợi dụng chuyện này để làm ra một chút chuyện gì đó sao?
Diệp Trạch Đào dùng sức gật đầu một cái nói:
- Anh cho rằng rất có khả năng đó, em thử suy nghĩ một chút, bố của em đang trong thời gian quan trọng, nếu như mượn em để gây khó dễ với ông ta, và cộng thêm một chút ít nội dung nào đó, như vậy sẽ đẩy bố em lên trước đầu mũi nhọn. Đặc biệt trong chuyện đánh người lần này, nếu như bố em nhúng tay vào, đối phương rất có thể làm ra một chút ít văn kiện, không có việc gì cũng sẽ làm ra một văn kiện có nội dụng chèn ép người, bọn họ không nhất thiết phải làm quá phức tạp, chỉ cần dẫn dụ bố em vào tròng đó là được rồi. Đến lúc đó trong cuộc nghị luận tiến hành mọi phương pháp dẫn dụ một chút, rất có khả năng sẽ làm dao động việc bảo vệ vị trí của bố em. Vì thế, trong thời gian này người của Trịnh gia các em tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện này!
Trịnh Tiểu Nhu cũng hiểu rõ, chuyện mình và Diệp Trạch Đào là chuyện không thể nào công khai, mình đến đây thật sự cũng không có suy nghĩ đến chuyện đó quá nhiều.
- Trạch Đào, chuyện này anh tính cho qua sao?
Trịnh Tiểu Nhu ít nhiều có chút buồn bực, rất khó khăn mới có thể gặp Diệp Trạch Đào một lần, không ngờ lại bị Diệp Trạch Đào nói như vậy, việc này đã thăng lên cấp độ châm chít vào bố mình.
Hừ một tiếng, Diệp Trạch Đào nói:
- Có một chút lực lượng nhìn có vẻ mạnh, nhưng cũng không phải mạnh mẽ như biểu hiện bên ngoài, lần này có một số người muốn chơi lớn một ván, vậy thì để cho mọi người chơi một chút là được rồi, em yên tâm, cho dù không có sự giúp đỡ từ phía thủ đô, anh cũng sẽ làm cho ông ta một trận long trời lở đất!
Diệp Trạch Đào đã nổi giận rồi, từ trong việc này có thể nhìn ra được, mọi người đã xem mình thành một mục tiêu, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra lực lượng công kích với mình.
- Trạch Đào, em cảm thấy có một số người đang muốn xem thử anh sẽ hành động thế nào, cố ý khinh thường anh, ép anh phải hành động. Chỉ cần anh có bất kì động thái gì, bọn họ sẽ mượn chuyện này để sinh chuyện, từ đó mà châm ngòi lữa.
Trịnh Tiểu Nhu có chút lo lắng nhìn Diệp Trạch Đào.
khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này anh hiểu, suy nghĩ của bọn họ chính là không nhìn thấy sự hiện hữu của anh, sau đó tìm cách làm cho anh nổi giận, làm ra một chút chuyện, từ đó mượn chuyện của anh để gây sức ép bên phía bố em.
- Anh cũng đã hiểu rõ như thế rồi vẫn còn muốn hành động sao?
- Có một vài cậu ấm thân thế vẫn còn trong sạch, nếu như bọn họ muốn gây chuyện, vậy thì anh cùng chơi với họ một chút là được rồi!
Thực ra Diệp Trạch Đào cũng có một suy nghĩ khác, áp lực của Trịnh Thành Trung bọn họ bây giờ đã quá lớn rồi. Từ bên phía Thường Ấn Thác đã tìm hiểu được những người này rất có khả năng liên quan đến việc buôn lậu, Diệp Trạch Đào chính là muốn làm một chút văn kiện về việc này, nếu như đem việc này làm mồi nổ, Trịnh Thành Trung bọn họ có thể nhắm vào chuyện này mà bước lên mục cao trong cuộc hội nghị, từ đó tiến hành khởi xướng công kích.
Hai bên cũng đều đang xuất chiêu, nơi mình chính là một cục diện chiến trường, có lẽ trong ván cờ cục diện chiến trường này cũng rất có thể đạt được tác dụng rất lớn.