Chiếc xe việt dã phi nhanh trên đường, lông mày trên trán Diệp Trạch Đào càng lúc càng nhăn lại. Tuy rằng khu kinh tế của Giáp Hà thuộc thành phố Lan Phong, thế nhưng nơi đây cũng cách xa thành phố Lan Phong cả hơn bốn chục cây số đường bộ. Đoạn đường này xem ra vẫn còn rất tĩnh lặng, xe qua lại rất ít mà người cũng hiếm gặp.
Mặt đường thì tốt, thế nhưng mảnh đất này thật vô cùng hoang vắng!
- Chủ tịch thành phố Diệp, khu phát triển kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia Giáp Hà được chọn đặt tại đây khiến thành phố chúng tôi rất lo lắng. Tuy rằng có không gian để phát triển đấy, nhưng vẫn còn cần phải có tài nguyên nước dồi dào, cần ở gần với thành phố nên cuối cùng đã chọn đặt tại Giáp Hà này.
Đi theo còn có Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Âu Dương Sơn, anh ta là người bản địa, nói giọng Cam Ninh rất nặng.
- Con đường cao cấp này thật là tốt!
- Trên tỉnh rất coi trọng khu kinh tế mới này, cho rằng muốn giàu lên thì phải mở đường trước, khu kinh tế mới cũng vậy, chỉ có giao thông thuận tiện thì mới thúc đẩy phát triển được, con đường này cũng vừa mới hoàn công xong.
Tỉnh Cam Ninh này làm công trình để lấy thể diện cũng rất hay. Làm một con đường đẹp, để cho người ta nhìn vào là thấy ngay các ông coi trọng việc này đến mức nào!
Ngồi trên xe còn có cả Cố Minh Trung, anh ta lần đầu tiên đến nơi này thế mà cũng sưu tầm được khối tài liệu rồi.
- Chủ tịch Diệp, hiện nay rất nhiều việc ở khu kinh tế này phải tiến hành làm lại từ đầu. Cố Minh Trung nói một câu.
Sớm đã tìm hiểu được rất nhiều thông tin từ Cố Minh Trung nên Diệp Trạch Đào có chút đau đầu với khu kinh tế mà tỉnh Cam Ninh mới mở ra này. Ở đây cơ bàn chẳng có chút nền tảng nào, tất cả đều bắt đầu từ con số không. Quan trọng nhất bây giờ là vấn đề làm thế nào để mời được mọi người đến đây đầu tư, chẳng có tài nguyên gì thì ai người ta chạy đến nơi xa xôi này để phát triển cơ chứ?
- Việc xúc tiến đầu tư ở tỉnh Cam Ninh như thế nào?
Diệp Trạch Đào quay sang hỏi Âu Dương Sơn một câu.
Âu Dương Sơn cười khổ:
- Không dám giấu gì Chủ tịch Diệp, hạng mục này ở đây của chúng ta rất khó khăn. Vung phía tây vốn dĩ đã là một vùng đất nghèo nàn lạc hậu mà tỉnh Cam Ninh lại nằm ngay chính giữa nơi lạc hậu nhất cho nên việc thu hút đầu tư vô cùng khó khăn!
Một nơi kêu gọi xúc tiến đầu tư khó khăn như vậy, muốn làm một khu kinh tế mới có kỹ thuật cao thì khó khăn phải đối mặt không phải là những khó khăn bình thường nữa rồi!
Diệp Trạch Đào nhắm mắt lại tự hỏi.
Từ sau khi đến tỉnh Cam Ninh, cũng đã tiến hành một số việc bổ nhiệm theo trình tự, bề mặt ngoài nhìn có vẻ như là từ trên xuống dưới thống nhất một phe rất có hòa khí, lãnh đạo các ban ngành của thành phố Lan Phong cũng rất nhiệt tình, Diệp Trạch Đào không hiểu được sau lưng mình mọi người nghĩ gì rồi.
Cũng chẳng có nhiều thời gian mà nghĩ nhiều về chuyện đó, bây giờ đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì việc đau đầu nhất là làm như thế nào để phát triển được khu kinh tế mới trên mảnh đất này.
Tuy đã có sự chuẩn bị về tư tưởng, nhưng đến nơi này rồi sau khi tận mắt nhìn thấy tình hình, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra sự chuẩn bị về tư tưởng của mình như vậy vẫn chưa đủ, mảnh đất này chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ - vô cùng lạc hậu!
Thảo nào mà Trung ương nói phát triển phía tây lâu như vậy rồi, nhưng thu hoạch lại thật không nhiều.
Nhìn thoáng qua người tháp tùng - Âu Dương Sơn, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được câu truyện truyền thuyết về nơi đây. Tự mình cũng có thể nhận ra, tuy rằng mọi người biểu hiện một vẻ gì đó rất nhiệt tình, thế nhưng kỳ thực ra lại chẳng có ai quan tâm đến việc của mình cả. Bí thư thành ủy là Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy Vu Chi Hán. Cái ông Sếp này lúc nào trên môi cũng giữ nụ cười nghe nói đang tranh cái ghế Phó Bí thư tỉnh ủy - chỉ mới gặp mặt một lần. Thị trưởng Quan Bạch Viêm là một người trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì mấy, đôi mắt rất nhỏ, có khi phát ra một ánh nhìn hoang dại, rất lanh lợi.
Khi vừa nghĩ đến hai nhân vật số một số hai này thì Diệp Trạch Đào biết rằng việc phát triển của mình thật vô cùng khó khăn rồi.
Mọi người đều đang trông ngóng!
Tuy đã đến nơi này rồi, tỉnh ủy vẫn phái một Phó chủ tịch thường xuyên đến để o ép mình, có thể nhận ra nếu mình thật sự muốn cắm một cái rễ xuống thì còn nhiều việc phải làm lắm.
Đang giành giật ở một nơi vô cùng sôi dộng bỗng chốc chuyển đến một mảnh đất nhỏ bé xa xôi hẻo lánh này, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng còn chưa thích ứng được thì có thể làm cho nơi này phát triển được không?
- Chủ tịch Diệp, phía trước kia là tới rồi.
Âu Dương Sơn chỉ phía trước mặt, nói với Diệp Trạch Đào.
Đưa mắt nhìn theo thì thấy một tấm biển lớn đứng sừng sững ở đó.
- Khu phát triển kinh tế kỹ thuật cấp Quốc gia Giáp Hà!
Rất dễ dàng để nhìn ra chín con chữ rất to và bắt mắt.
Nhìn thấy tấm biển, trong lòng Diệp Trạch Đào khoan khoái.
Đây chính là chiến trường mình sẽ chiến đấu đây mà!
- Chủ tịch Diệp, tất cả ở đây chỉ mới bắt đầu, cũng chỉ có một ban điều hành ở đây thôi, mặt bằng đã xong rồi, chỉ có vài căn phòng làm việc.
Âu Dương Sơn chỉ vào mấy căn phòng ghép trên khu đất đã được san phẳng rồi nói.
Nhìn thấy mấy căn phòng ghép đó, Diệp Trạch Đào biết đây quả thực là một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi rồi.
Cố Minh Trung nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, ở đây chẳng có chút nền tảng nào cả, ngoài thủy điện có đi qua đây ra thì chẳng có thêm nguồn tài nguyên nào nữa cả.
Cố Minh Trung cũng không thể ngờ rằng một khu kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia mà lại như thế này. Cho dù là bất cứ ai nhìn thấy tình cảnh này đều không thể cảm thấy dễ chịu được.
Khi từ trên xe bước xuống, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Có khiêu chiến mới có lòng hăng hái, được lắm!
- Chủ tịch Diệp, hiện nay ở khu này chỉ có hơn người, trong đó đồn công an đã có người rồi, anh đến đây rồi thì chỉ dựa vào một mình anh để triển khai thôi.
Là người của phe Thị trưởng nên dường như Âu Dương Sơn không hề coi trọng Diệp Trạch Đào một chút nào, trên đường đi chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng để lộ ra chút tin tức gì.
Diệp Trạch Đào không hề biểu hiện chút phật ý nào, trên mặt vẫn nở nụ cười, vừa bước đi, vừa hỏi thăm một số tình hình.
Theo lý mà nói thì đây là một khu kinh tế kỹ thuật cao cấp quốc gia thì Thị ủy phải vô cùng coi trọng mới phải. Thế nhưng, chẳng có lấy một vị lãnh đạo Thị ủy tháp tùng mình đến đây, chỉ tùy tiện gọi một tay trưởng phòng xúc tiến đầu tư dở ông dở thằng đi theo, đây chính là một hành động làm bẽ mặt mình đây mà!
Muốn tuyên bố với mọi người rằng cái chức phó Thị trưởng cỏn con của mình chẳng có mấy tí quyền lực gì trong tay đấy!
Cười thầm, mình vừa mới chân ướt chân ráo tới đây đã có người bài xích rồi, bọn họ chính xác là muốn dùng khó khăn này để hù dọa mình, hòng qua đó để đuổi được mình đi khỏi đây!
- Trưởng phòng xúc tiến Âu Dương, từ khi khu kinh tế xây dựng đến nay chưa có một doanh nghiệp nào đến đâu tư ư?
Nhìn thấy khu đất trống trơn Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Chủ tịch Diệp, nói thật nhé, nơi này trên không tới trời dưới không chạm đất, rất nhiều người đến xem rồi chạy mất!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, câu nói này thật chính xác, đúng là có tình hình như vậy.
Đối với những tính toán nhỏ nhặt của một số người trong thành phố, trong lòng Diệp Trạch Đào biết rõ cả.
Một nơi rất thú vị đây!
- Phòng làm việc của tôi đã chuẩn bị xong chưa?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Đã chuẩn bị xong lâu rồi! Âu Dương Sơn cười nói.
Đúng lúc này, một thanh niên chạy tới nói:
- Trưởng phòng Âu Dương, anh đến rồi à?
- Trương Vũ Sở, đây là Phó Chủ tịch thành phố Diệp, cũng là Bí thư Đảng ủy kiêm chủ nhiệm khu kinh tế.
Cái người tên Trương Vũ Sở liền nhìn sang Diệp Trạch Đào, trong lòng chấn động. Có thể nhận ra anh ta và Diệp Trạch Đào xấp xỉ tuổi nhau.
- Phó Chủ tịch Diệp, tôi được điều tới tạm thời giữ chức chủ nhiệm văn phòng – Trương Vũ Sở.
Lúc này, lại có mấy người thanh niên nữa bước tới.
Nhìn thấy tất cả đều rất trẻ, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Toàn thanh niên với nhau cả nhỉ!
Âu Dương Sơn nói:
- Lần này Thành ủy rất coi trọng, nên điều đến đây các đồng chí có năng lực tốt.
- Trương Vũ Sở, cậu vừa mới tham gia công việc à?
Diệp Trạch Đào lại hỏi Trương Vũ Sở một câu.
- Chủ tịch Diệp, tôi vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ liền thi đậu công chức, mới vừa đi làm năm nay thôi.
- Quả nhiên là một người tài giỏi!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Âu Dương Sơn chỉ còn cách cười cười, người khác thì không biết nhưng trong lòng Âu Dương Sơn thì biết rõ, vốn dĩ mọi người đều tranh giành khu kinh tế này, kết quả là cấp trên ném Diệp Trạch Đào tới. Như thế cho nên rất nhiều người liền có ác cảm với Diệp Trạch Đào, vốn dĩ đã muốn điều động tinh binh mãnh tướng nhưng đã chặn lại rồi. Lần này trên Thành phố cố ý điều tới một loạt những người trẻ vừa mới tham gia công việc chưa lâu. Nhìn thì thấy thành tích học tập của họ cũng cao, kỳ thực ra đây là một hành vi phá hoại, muốn cho những con người không thể dùng được vào tay Diệp Trạch Đào, muốn cho khu kinh tế này tàn lụi đi xuống.
Đây chính là một hành vi phá hoại!
Xem ra Diệp Trạch Đào cũng là một người hiểu chuyện, hắn đều đã nhìn thấy cả!
- Chủ tịch Diệp, Thị trưởng Quan rất ủng hộ cho khu kinh tế này đấy! Âu Dương Sơn lại nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào bèn nhìn Âu Dương Sơn, gật đầu nói:
- Có được sự ủng hộ của Chính phủ Thành ủy thì tin tưởng rằng khu kinh tế này nhất định sẽ phát triển tốt!
Diệp Trạch Đào thấy Âu Dương Sơn đại diện cho Quan Bạch Viêm có ý lôi kéo, nhưng cũng chẳng biểu lộ gì, hắn biết mọi người bây giờ đều đang dò xét hắn.
Không cần gì phải gia nhập vào đội ngũ của chúng cả!
Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có sự quyết định từ lâu, sau khi đến nơi này việc mình cần làm là phải nhanh chóng tập trung phát triển khu kinh tế. Nếu mấy người trong Thành ủy đã không chào đón gì mình thì dứt khoát mình sẽ dồn toàn bộ tinh lực vào khu kinh tế này rồi.
- Lý Duy, cậu đưa Trưởng phòng Âu Dương về trước đi, từ hôm nay tôi sẽ làm việc tại đây luôn!
Âu Dương Sơn sửng sốt, vốn dĩ chỉ là muốn đi xem qua một chút rồi sẽ quay trở về, không thể ngờ rằng Diệp Tạch Đào dứt khoát không trở về thành phố nữa, ở lại để làm việc luôn, kiểu này là kiểu gì đây?
Nhìn theo Lý Duy đưa Âu Dương Sơn đi rồi, Diệp Trạch Đào mới quay sang đám thanh niên nói:
- Chúng ta vào văn phòng nói chuyện nhé!
Nói hết câu, liền bước nhanh tới văn phòng.
Lại nói đến tay Âu Dương Sơn khi vừa về đến thành phố liền chạy ngay đến phòng làm việc của Quan Bạch Viêm.
Thực ra Quan Bạch Viêm cũng đã chờ đợi từ lâu rồi.
Đối với tay Phó thị trưởng Diệp Trạch Đào mới đến này, Quan Bạch Viêm vẫn có không ít băn khoăn. Một người còn trẻ như vậy mà đã leo được lên chức phó Thị trưởng rồi, mà lại là một phó Thị trưởng do được cấp trên phái đến để phụ trách khu kinh tế mới nữa, có thể nghĩ ra được rằng thế lực đằng sau lưng người này là rất mạnh .
Quan Bạch Viêm là một người thông minh, nhìn thấy Diệp Trạch Đào hùng mạnh, nhất thời còn chưa biết lai lịch của Diệp Tạch Đào rốt cuộc là người như thế nào, nên chọn dùng phương pháp ổn thỏa nhất chính là xem chừng.
Âu Dương Sơn tới phòng làm việc bèn thuật lại hết một lượt những hành vi, lời nói hôm nay của Diệp Trạch Đào.
Sau khi chăm chú lắng nghe một hồi, Quan Bạch Viêm nói với Âu Dương Sơn:
- Cậu vất vả rồi, hãy đi về nghỉ trước đi.
Cũng chẳng nói thêm lời nào nữa cả để Âu Dương Sơn ra về.
Nhìn theo cánh cửa văn phòng đã đóng, Quan Bạch Viêm nhíu mày, xem ra cái tay Diệp Trạch Đào này là một người khá lợi hại đây.