Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 1058: việc dùng người là một vấn đề lớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trịnh Thành Trung và Diệp Trạch Đào đã nói đến rất nhiều chuyện. Đối với sự phát triển tiếp theo của Diệp Trạch Đào cũng có không ít kế hoạch. Vốn dĩ cũng không có kế hoạch gì nhưng sau khi nghe Trịnh Thành Trung lên kế hoạch. Trong lòng cũng có chút kích động. Nếu như mọi chuyện diễn ra suôn xẻ bản thân mình lại có một bước phát triển mới.

- Trạch Đào à, đúng ra mà nói dựa vào công việc của con sớm đã có thể tiến bộ rồi, tại sao lại không chịu tiến về phía trước? Vấn đề quan trọng là tuổi tác. Thực ra, như thế cũng khá tốt trước khi ba mươi tuổi. Nếu như có thể làm việc ở những cương vị khác nhau thì sau này sự nghiệp mới có thể phát triển thuận lợi.

- Bố, cũng không cần gấp đến vậy đâu. Con vẫn luôn có cảm xúc như vậy. Từ một tên dân đen lại có thể phát triển đến như ngày hôm này thì đã vô cùng may mắn rồi!

Trịnh Thành Trung chăm chú nhìn vào Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Bố phát hiện ra một thứ không bình thường trên cơ thể con. Nếu như không có những người đứng đằng sau như bố thì con sẽ rất khó phát triển, cũng vì có được sự ủng hộ ngầm của bố và những người khác mà đã hạn chế sự phát triển của con. Ha ha. Có những lúc nghĩ lại cũng cảm thấy buồn bực đúng không?

Những lời nói này đúng là đã động đến tâm sự trong lòng của Diệp Trạch Đào. Khi có thời gian Diệp Trạch Đào cũng nghĩ tới vấn đề này.

Tuy nhiên, dù sao cũng cần có được những thế lực sau lưng hậu thuẫn thì mới có thể phát triển được. Về mặt này Diệp Trạch Đào cũng có thể nhìn ra.

- Những việc này cũng đã nghĩ đến. Những người chưa từng trải qua sự mài giũa thì không thể gánh vác được trọng trách được. Có được những sự mãi giũa đó con cảm thấy mình được tiến bộ rất nhanh về mọi mặt.

Cảm nhận được sự tự tin của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cười lên nói:

- Làm cán bộ là phải có khí thế như con. Chúng ta làm cán bộ khi tuyển chọn cán bộ cũng cần xem xét. Nếu người đó có biểu hiện yếu đuối thì cho dù người có có năng lực đi chăng nữa. Chúng ta cũng không thể giao phó trọng trách. Có những lúc cũng cần đường hoàng một chút như vậy lãnh đạo mới nhìn thấy ưu điểm của con. Đương nhiên rồi, nếu như có quá nhiều điểm mạnh thì cũng không thể yên tâm hoàn toàn. Trên thế giới này cần phải biết nắm lấy cơ hội.

Trịnh Thành Trung truyền thụ kinh nghiệm cho Diệp Trạch Đào trên con đường quan trường. Diệp Trạch Đào cảm thấy hết sức chính xác. Đây là việc mình cần phải cân nhắc cẩn thận.

- Bố, việc Bí thư Hạo Vũ đến Giáp Hà lần này lãnh đạo tỉnh đi đón là ổn rồi tại sao lại còn cần gọi đến con? Thực ra là không cần thiết mà.

Diệp Trạch Đào chuyển chủ đề, liền hỏi một câu.

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Vừa rồi đang biện luận về mạnh và yếu. Lần này việc Bí thư Hạo Vũ đến Giáp Hà cũng là một cách dùng người của lãnh đạo tỉnh các con.

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất lạ, nhìn về phía Trịnh Thành Trung.

Khó mà có được cơ hội như vậy, Trịnh Thành Trung cũng muốn dạy thêm Diệp Trạch Đào con đường trong chốn quan trường, mỉm cười nói:

- Việc phong thủy ở thành phố Lan Phong xem ra là hành vi của một số kẻ con ông cháu cha. Trong chuyện này còn bộc lộ ra một số nguyên nhân sâu xa. Con không biết đâu, vì chuyện này mà Bí thư Hạo Vũ đã rất tức giận, cũng cảm thấy bất an.

- Đúng vậy, nếu làm lớn chuyện này thì sẽ khó mà thu xếp được!

Trịnh Thành Trung lắc đầu nói:

- Con hãy nhìn chuyện này đơn giản một chút. Nói ví như con trai của Ông Vi Thiên đi. Đưa con trai của gã đến thành phố Lan Phong nhận chức Ủy ban chính trị pháp luật là có tính toán cả. Ý của gã là muốn ngày càng có chỗ đứng ở tỉnh Cam Ninh. Nhưng, kể từ khi xảy ra chuyện thì đã có suy nghĩ khác biệt rất lớn với Bí thư Hạo Vũ. Từ khi đến thành phố Lan Phong con trai của Ông Vi Thiên đã không làm theo ý của Bí thư Hạo Vũ là hợp tác với con, nghe lời chỉ huy của Đậu Bính Phú. Kết quả là... con đã thấy đấy. Gã ở cùng với mấy tên cậu ấm thủ đô. Con cháu nhà họ Ông sao lại xảy ra chuyện như vậy? Có phải là do có quan hệ gần gũi với con cháu của những gia đình đó? Con đã nghĩ đến nguyên nhân sâu xa của vấn đề chưa?

Diệp Trạch Đào nếu không nghe thấy Trịnh Thành Trung nói vậy thì cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Vừa nghe thấy chuyện này thì cũng cảm thấy kinh hãi. Nếu như sự việc như Trịnh Thành Trung phân tích thì vấn đề quả là không nhỏ!

- Bố, hành vi của con cháu nhà họ Ông có phải chỉ là hành vi của bọn bọ?

Trịnh Thành Trung lắc đầu nói:

- Rất nhiều việc không hề đơn giản như vậy. Nếu như không phải là ý tưởng của nhà họ Ông lộ ra ngoài. Con của ông ta liệu có làm những việc như vậy? Mọi người cũng đều hiểu tên tiểu tử Ông Như Trinh là một tên công tử thuần túy, không phải là người có đầu óc. Cũng là vì như vậy thì mới có thể nhìn ra một số chuyện. Con nên biết đến một giai đoạn nhất định tồn tại một vấn đề nhỏ cũng có thể mang tính quyết định.

Diệp Trạch Đào lại thở dài một tiếng có thể cho là gã hiểu rõ ý của Trịnh Thành Trung. Trong chuyện liên kết giữa Ông Như Trinh, Đoạn Nghĩa Hội và một số người khác liên kết với nhau đem đến rắc rối cho gia đình gã. Vốn dĩ Ông Vi Thiên có kỳ vọng rất lớn vào Bí thư Hạo Vũ, muốn dồn sức vào bồi dưỡng. Sau khi xảy ra chuyện như vậy rất có khả năng Bí thư Hạo Vũ sẽ đưa họ vào lãnh cung.

Tên Ông Vi Thiên này có phải là muốn đạp lên chiếc thuyền của tôi?

Ít nhất thì sự tồn tại của Trịnh Thành Trung đối với Bí thư Hạo Vũ cũng có chút vấn đề nhưng không hoàn toàn!

- Nghe lời nói của kẻ khác, nhìn hành động của họ. Càng cần nghe lời nói của họ hàng thân thích, nghe những bước đi của họ.

Trịnh Thành Trung lại nói một câu như vậy.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng gật đầu. Bất luận là Ông Vi Thiên có suy nghĩ như thế nào thì con trai của gã đã làm ra chuyện như vậy, Bí thư Hạo Vũ cũng không dám dùng nữa.

- Trạch Đào, xảy ra chuyện như vậy tuy rằng rất có thể Ông Vi Trinh sẽ đối phó với con. Nhưng con cũng cần coi trọng chuyện này, nhiều chuyện rất khó nói.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Nghe thấy được phân tích của bố con thấy cũng không cần lo lắng nhiều về Ông Như Trinh nữa.

Đến Bí thư Hạo Vũ cũng đã bỏ qua. Con của gã sao có thể đấu lại được với sóng gió này. Vốn dĩ Lưu Định Khải còn muốn gây khó dễ về vấn đề Pháp luật chính trị. Hiện giờ không làm khó Diệp Trạch Đào nữa rồi. Nếu đã như vậy thì cũng không cần phải giao quyền lực cho Ông Như Trinh.

Trịnh Thành Trung cũng mỉm cười ông ta rất thích cái thái độ không sợ áp lực của Diệp Trạch Đào. Có được trạng thái như vậy thì sao có thể không làm tốt việc được.

- Có thể dùng được một người hay không cần phải được kiểm nghiệm qua rất nhiều thử thách. Hiện tại con đã là cán bộ cấp Phó thành phố. Bố tin rằng có rất nhiều người muốn dựa vào con để phát triển. Không còn trong tình trạng mấy người có thể dùng nữa. Trong tình hình như hiện nay con có rất nhiều lựa chọn dùng người. Người nào nên dùng, người nào không nên dùng việc này đối với con mà nói là một thử thách lớn!

Việc này càng nói càng trở nên thẳng thắn hơn. Diệp Trạch Đào hiểu rằng Trịnh Thành Trung muốn dùng sức mạnh của mình để giúp cho mình nhanh chóng trưởng thành.

Từ chuyện này có thể thấy Trịnh Thành Trung suýt nữa thì khó mà giữ được chức vị. Trong lòng của ông cũng có rất nhiều cảm xúc. Lúc này mới hạ quyết tâm bồi dưỡng thế hệ sau của mình.

Mượn chuyện của Ông Như Trinh, Trịnh Thành Trung muốn Diệp Trạch Đào hiểu rằng khi dùng người cũng phải thận trọng rất nhiều.

Diệp Trạch Đào nghĩ tới những lời của Trịnh Thành Trung cũng cảm thấy rất có lí. Mình cũng cần thay đổi cách dùng người một chút. Trước kia có ít người dùng thế nên dùng người không có chọn lựa. Hiện giờ có rất nhiều người có thể dùng cũng cần phải phân loại sử dụng.

- Bố, khi dùng người con có một vài suy nghĩ nhân vô thập toàn. Nếu như muốn tìm được một người trung thành toàn diện. Con nghĩ sẽ không thể có được mấy người. Lại càng là khi đứng trước lợi ích. Trong lúc như vậy thì có thể phân từng người ra từng loại để dùng: lợi dụng, sử dụng và đáng trọng dụng. Căn cứ vào tình hình của từng người mà phân cho từng công việc.

Diệp Trạch Đào nói mình mới ngộ ra việc sử dụng nhân tài.

Trịnh Thành Trung mỉm cười đáp;

- Trong chuyện này con cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng. Hiệu sách có không ít sách nói về mảng này. Con có thể tìm hiểu. Quan trọng là học để dùng, quyết không thể dập khuôn máy móc. Người như thế nào thì phải dùng ở trình độ như thế. Việc này thì con phải tự nắm bắt.

Nói đến đây Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:

- Ở những cương vị quan trọng con cần phải cân nhắc một chút khi dùng. Nếu như không phân biệt sử dụng thì hậu quả sẽ rất nguy hiểm.

Khi nghĩ tới sự tình của Ông Vi Thiên Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Bí thư Hạo Vũ dùng người có liên quan tới đại cục thì càng cần phải nghiêm khắc.

Có lẽ người của Ông gia sẽ cảm thấy rất sầu não.

Nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa nói tới ý của tỉnh khi gọi mình tới. Hiện giờ Diệp Trạch Đào nói đến chuyện dùng người mới rõ được suy nghĩ của bọn người Đậu Bính Phú.

Đậu Bính Phú cũng coi như là một người rất được Bí thư Hạo Vũ coi trọng. Gã coi như cũng biết được không ít nội tình. Khi thấy Ông Vi Thiên xảy ra chuyện như vậy Đậu Bính Phú cũng rất lo lắng. Nếu như đưa mình tới, cũng có thể là khi nhìn thấy mình thì Bí thư Hạo Vũ sẽ ít nói hơn về những thứ chưa hài lòng về tỉnh Cam Ninh. Dù sao lần này Đậu Bính Phú cũng muốn mình làm giảm bớt sự phẫn nộ của Bí thư Hạo Vũ.

- Làm nhiều chuyện như vậy cuối cùng cũng chỉ để lấy mình ra làm giảm bớt cơn tức giận.

Diệp Trạch Đào mỉm cười.

Trịnh Thành Trung cũng cười đáp:

- Từ sau khi Đậu Bính Phú đến tỉnh Cam Ninh chưa có một thành tích nào. Suýt nữa còn bị kẻ khác kéo xuống. Đối với chuyện này trong lòng Bí thư Hạo Vũ cảm thấy rất không hài lòng. Nếu như không phải có điểm sáng là công việc của con thì Bí thư Hạo Vũ sẽ phái người tới làm cho gã mất mặt rồi. Việc điều chỉnh bộ máy hoạt động của tỉnh Cam Ninh càng trở lên khó khăn hơn. Đậu Bính Phú có thể làm chủ cục diện được hay không còn phải kiểm nghiệm. Lần này đến Giáp Hà Bí thư Hạo Vũ muốn khoa trương lực lượng. Còn một chuyện nữa đó là nhân cơ hội này hậu thuẫn cho Đậu Bính Phú. Bí thư Hạo Vũ cũng có áp lực không nhỏ.

Diệp Trạch Đào vốn không biết tình hình của cấp trên, hiện giờ nghe thấy Trịnh Thành Trung nói những lời này mới thấy rằng công việc của mình ở Giáp Hà sớm đã nhận được sự tác động trên thành phố. Đối với bản thân mình mà nói. Chuyện ở Giáp Hà chính là kết quả tiến lên của một con đường không có đường lui.

Diệp Trạch Đào hiểu một số dụng ý này của mình Trịnh Thành Trung rất vui, cười nói:

- Đương nhiên rồi, con cũng đừng nên quá coi trong mình. Con quan trọng là bởi vì con kết tụ lại lực lượng ở khắp nơi mà thôi. Bước tiếp theo con có thể đẩy mạnh để phát triển ở Giáp Hà. Nhưng điều kiện tiên quyết là con cần phải có được thành tích.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Giáp Hà đã phát triển được như hiện nay nếu nói là không có thành tích gì thì không đúng. Nếu như ai làm ảnh hưởng đến sự phát triển của Giáp Hà con sẽ là người đầu tiên không tha thứ.

- Con có được suy nghĩ như vậy bố cũng rất yên tâm. Bước tiếp theo tỉnh Cam Ninh chính là nơi diễn ra trận tranh đoạt. Vấn đề con phải đối mặt sẽ ngày càng nhiều, cũng ngày càng phức tạp hơn, không thể chủ quan được!

Thông qua lần nói chuyện này, Diệp Trạch Đào coi như cũng hiểu được một chút nội tình. Cảm thấy mình còn cần làm rất nhiều việc.

Truyện Chữ Hay