Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 1029: cuộc tranh giành ngầm trong thành phố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một Phó chủ tịch tỉnh vào Ủy viên đã bày ra một thế trận làm khó mình!

Diệp Trạch Đào không muốn quan tâm cũng không được rồi. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tranh giành của một cá nhân. Chắc chắn là sau lưng ông ấy có không ít người hận Hô Diên Ngạo Bác đang ủng hộ. Đây là một lực lượng đối kháng.

Cứ nghĩ đến chuyện này là Diệp Trạch Đào lại đau đầu. Từ khi mình bước vào con đường chính trị, người ngoài đều cho rằng bản thân mình dựa bóng rất nhiều mới phát triển. Ai mà biết được những nhân vật lớn đó đã mang đến cho mình bao nhiêu phiền phức!

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đã tìm hiểu một vài tình hình, nghe nói bây giờ trong thành phố cũng xảy ra một vài tranh chấp!

Ôn Phương rất thông minh, hiểu ngay được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Bây giờ Dư Đạo Tranh đó bày ra thế trận muốn đối đầu với Diệp Trạch Đào, hoặc có thể nói là làm cho những người trong thủ đô kia thấy. Nếu bước tiếp theo, Dư Đạo Tranh trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Lan Phong thì rõ ràng công việc này sẽ khó khăn hơn rồi.

Làm sao bây giờ?

Điều mà Ôn Phương không nghĩ đến chính là chuyện Dư Đạo Tranh không đến thành phố Lan Phong công tác.

Nhưng, Ôn Phương cũng biết, về cơ bản Trung ương đã có quyết định thì căn bản không thể thay đổi. Chuyện Dư Đạo Tranh đến cũng không thể nào thay đổi.

Đã không thể nào thay đổi, Ôn Phương nghĩ đến chuyện Diệp Trạch Đào liên thủ với mọi người trong thành phố.

Diệp Trạch Đào lại rất vui, hỏi:

- Có những thay đổi gì?

Tuy Diệp Trạch Đào cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng cũng không quan tâm nhiều đến tình hình trong thành phố cho lắm, không hề biết gần đây trong thành phố có một vài thay đổi gì đó.

Diệp Trạch Đào hiểu ý của Ôn Phương, bây giờ phải lôi kéo một vài đồng minh. Sau khi Dư Đạo Tranh đến, tuy không thể can thiệp hoàn toàn vào chuyện của Giáp Hà. Nhưng, nếu mình không có chút lực lượng trong thành phố thì chiếc giày nhỏ của Dư Đạo Tranh cũng đủ cho mình mang. Nếu có thể có vài đồng minh trong Ủy ban thành phố thì dù Dư Đạo Tranh là Bí thư thì cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Ôn Phương mỉm cười nói:

- Từ sau khi Vu Chi Hán đến, trong tỉnh bỗng có thêm nhiều thứ. Lần trước không phải là có một khu biệt thự bị niêm phong sao. Không ngờ sau khi điều tra, Quan Bạch Viêm lại dính líu quá sâu. Bên trong rất rối loạn!

Cố Minh Trung cũng đã báo cáo chuyện này, nói là nơi đó đã điều tra ra vấn đề lớn. Diệp Trạch Đào bận chuyện của Gia Đảo, cũng không hỏi thăm gì. Lúc đó cũng chỉ biết Quan Bạch Viêm có dính líu vào.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào biết, chính vì chuyện đó mà bộ máy của Tỉnh ủy mới xảy ra chuyện. Rất nhiều người dính líu vào.

Thấy ánh mắt liếc qua của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương nói:

- Bây giờ Vu Chi Hán và Quan Bạch Viêm đã xảy ra chuyện, Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại còn cử tổ công tác ở lại Ủy ban Kỷ luật thành phố. Toàn bộ sự việc liên lụy tới rất nhiều người. Bây giờ các lãnh đạo trong thành phố, ai ai cũng cảm thấy bất an!

Diệp Trạch Đào thầm cảm thấy xấu hổ. Bản thân là một Ủy viên thường vụ, vậy mà chuyện này lại phải nghe Ôn Phương nói lại. Thật là không xứng với chức vụ rồi.

Chuyện Ủy ban Kỷ luật tỉnh cử tổ công tác là Ủy ban Kỷ luật Trung ương đang hành động đấy. Đối với chuyện này, Trung ương đã hạ quyết tâm rất lớn, bất luận là dính líu tới ai đều kiên quyết xóa sạch.

Sau khi Ôn Phương nói xong liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Cô biết sau khi nói những gì mình biết cho Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào sẽ giải quyết.

Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, mỉm cười gật đầu nói:

- Mọi người để ý đến công tác của Giáp Hà một chút. Lần này Bí thư Hạo Vũ muốn đích thân đến, không thể ngồi yên chờ được!

Lúc họp, Diệp Trạch Đào không hề nói ai sẽ đến, chỉ nói sẽ có người của Trung ương đến điều tra công tác, yêu cầu mọi người làm tốt công tác, phải xử lý hết mọi công việc tồn đọng.

Lúc đầu Ôn Phương cũng không xem trọng chuyện này, cảm thấy xử lý hết công việc hiện có là được rồi. Hơn nữa, công tác của khu kinh tế mới đều tiến hành theo quy tắc, cũng không có vấn đề gì.

Bây giờ nghe Diệp Trạch Đào nói Bí thư Hạo Vũ tới, quả thật Ôn Phương đã giật mình, kích động nói:

- Tổng bí thư sẽ đến?

Diệp Trạch Đào hiểu được tâm trạng của Ôn Phương và mọi người. Họ không như mình đã gặp Bí thư Hạo Vũ mấy lần. Họ chưa bao giờ gặp trực tiếp lần nào cả.

Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói:

- Việc giới thiệu khu kinh tế mới lần này do cô phụ trách. Cô là người phụ trách hướng dẫn, tháp tùng Bí thư Hạo Vũ đấy. Cô chuẩn bị kỹ càng một chút.

Nói như vậy là Diệp Trạch Đào có ý để Ôn Phương lộ diện trước mặt Bí thư Hạo Vũ, Ôn Phương liền kích động hơn, ngồi không yên, đứng dậy nói:

- Tôi phải đi chuẩn bị thêm một chút. Chuyện lớn như vậy không thể ngồi yên được!

Diệp Trạch Đào lộ vẻ cười. Lần này Bí thư Hạo Vũ tới, muốn thể hiện diện mạo mới của khu kinh tế mới Giáp Hà ở mọi phương diện.

Diệp Trạch Đào đã từng suy nghĩ nghiêm túc. Bí thư Hạo Vũ đến, chắc chắn ông có không ít chỉ thị. Sau khi Bí thư Hạo Vũ đi, Giáp Hà nhanh chóng khởi động công tác ký kết. Một đống dự án sẽ rơi vào Giáp Hà như vẽ lên một biểu tượng hài lòng về việc Bí thư Hạo Vũ đến. Chuyện này đối với Bí thư Hạo Vũ là chuyện thể diện, đương nhiên phải làm cho tốt.

Sau khi Ôn Phương đi ra, Cố Minh Trung lại vào.

Thấy Cố Minh Trung kẹp một cặp văn kiện đi vào, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh đã tìm hiểu được tình hình trong thành phố như thế nào rồi?

Tuy chỉ là tùy ý hỏi thăm, Diệp Trạch Đào cũng biết, với sự khôn khéo của Cố Minh Trung, chắc chắn gần như đã mò ra tình hình của thành phố Lan Phong.

Thấy Cố Minh Trung định nói, Diệp Trạch Đào nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Cố Minh Trung cận thận đặt văn kiện trước mặt Diệp Trạch Đào trước, rồi mới đi qua ngồi xuống, nói:

- Vì lần này thành phố Lan Phong gặp phải một vài công kích, người của bộ máy Thành ủy dính líu không ít!

Diệp Trạch Đào châm một điếu thuốc, nhìn Cố Minh Trung.

- Nghe nói khu biệt thự đó là sau khi Phó chủ tịch tỉnh Trần Đại Tường báo cáo với Trung ương, Trung ương mới cử người xuống điều tra. Lực lượng này vô cùng lớn!

Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động. Lần này sở dĩ Trần Đại Tường vào được Ủy viên thường trực, chắc chắn là vì có công lao trong chuyện này, lại nhờ có sự giúp đỡ của Vi Hoành Thạch nên việc mới thành. Lão già này cũng nhanh tay nhanh chân đấy!

Cố Minh Trung lại nói:

- Vì chuyện khu biệt thự này, có một loạt các quan chức tỉnh thành phố dính dáng vào. Tôi đã báo cáo chuyện này qua điện thoại với anh rồi.

Diệp Trạch Đào chưa bao giờ tra hỏi chuyện này tỉ mỉ, Cố Minh Trung đã báo cáo, lúc đó hắn không quan tâm lắm. Bây giờ biết Dư Đạo Tranh kia sắp đến, Diệp Trạch Đào càng muốn tìm hiểu tình hình trong thành phố này.

Sau khi đến tỉnh Cam Ninh, Diệp Trạch Đào không hề có nguồn tin tức nào, tất cả đều do Cố Minh Trung và mọi người đi tìm hiểu. Điều này khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy những nguồn tin có được rất khó khăn.

May mà Cố Minh Trung và Ôn Phương đều cố gắng tìm hiểu hết mọi sự tình, nên cũng không đến nỗi như là kẻ mù tình hình.

- Anh nói tình hình hiện nay trong thành phố một chút.

Diệp Trạch Đào càng muốn biết tình hình trong thành phố.

Cố Minh Trung nói:

- Sau khi Vu Chi Hán và Quan Bạch Viêm xảy ra chuyện, người dính dáng trong thành phố rất nhiều. Bây giờ trong những người còn lại trong Ủy ban thường vụ Thành ủy có Phó bí thư Ngũ Giải không dính dáng gì, dù sao ông ta cũng là người phía sau. Hai bên không hề nhờ vả, dựa dẫm gì nhau. Nhạc Hưng của Ủy viên chính trị quân phân khu cũng không sao. Nhưng về cơ bản ông ta không can thiệp chuyện trong thành phố. Trưởng ban tuyên truyền Mã Văn Diệu tuy có hậu đài là Phó chủ tịch tỉnh, lần này Phó chủ tịch tỉnh kia dính dáng bị điều tra, nhưng ông ta không sao, ở thành phố thì có thể qua được. Ngoài ra không có ai ở lại!

Sau khi Diệp Trạch Đào về liền quay lại Giáp Hà luôn, quả thật là không biết có nhiều thay đổi như vậy. Cứ như vậy thì có thể toàn bộ thành phố Lan Phong sẽ bị chia năm xẻ bảy!

Cố Minh Trung nói:

- Nghe nói Ngũ Giải có bối cảnh lớn trong thủ đô, vẫn luôn khiêm tốn. Lần này rất có khả năng sẽ thăng lên Chủ tịch thành phố. Dạo này ông ta cũng đang âm thầm thu phục nhân viên. Chủ tịch thành phố Diệp, tuy công tác của anh trọng điểm ở Giáp Hà, dù sao cũng là Chủ tịch thành phố, phải chăng nên tranh thủ lúc này hành động một chút?

Những gì Cố Minh Trung nói cũng chính là chuyện mà Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ. Vốn dĩ Diệp Trạch Đào không muốn hỏi chuyện trong thành phố. Bây giờ đã có sự thay đổi, thái độ của Ngũ Giải không rõ ràng, Dư Đạo Tranh có thế mạnh kia lại sắp đến. Nếu mình cứ tiếp tục ở Giáp Hà như thế này, sẽ bất tiện cho rất nhiều chuyện.

Lúc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ chuyện này thì bất ngờ nhận được điện thoại của Ngũ Giải.

Ngũ Giải này lần đầu tiên gọi điện tới. Thấy là điện thoại của ông ta, trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, biết hẳn là Ngũ Giải muốn đứng về một phía với mình.

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi nghe nói cậu đã về. Sao, đến thành phố một chuyến. Có chút chuyện chúng ta trao đổi một chút?

- Được, tôi đang định đi vào thành phố đây.

- Vậy được, đến thành phố rồi thì gọi cho tôi.

Ngũ Giải tỏ ra vô cùng khách khí.

Cố Minh Trung nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi ra ngoài trước.

Biết Diệp Trạch Đào cần suy nghĩ sự việc, Cố Minh Trung cũng không ở lại thêm, liền vội vàng đi ra.

Thấy Cố Minh Trung đi ra, Diệp Trạch Đào ngồi đó cẩn thận suy nghĩ chuyện của thành phố.

Ngũ Giải đã có bối cảnh ở thủ đô, hẳn là ông ta cũng biết không ít chuyện ở đó. Đã biết một vài tình hình ở thủ đô thì chắc chắn biết Dư Đạo Tranh sẽ đến thành phố Lan Phong nhận chức Bí thư Thành ủy.

Khi Dư Đạo Tranh chưa đến, mọi người đều có quá nhiều chuyện phải làm.

Ngẫm nghĩ tình hình trong thành phố bây giờ. Mình, thêm Ngũ Giải, ngoài ra còn Nhạc Hưng, Mã Văn Diệu, tổng cộng bốn Ủy viên thường vụ. Nhân lúc chỉ có bốn Ủy viên thường vụ, Ngũ Giải chắc chắn muốn mở cuộc họp, tranh thủ điều chỉnh nhân viên lại một chút.

Nhạc Hưng có mối quan hệ đồng minh với mình. Mã Văn Diệu đó rất có khả năng đã bị Ngũ Giải kéo qua rồi. Như vậy thì hai phiếu chống lại hai phiếu. Người chủ trì công tác của Tỉnh ủy bây giờ là Đậu Bính Phú. Nếu Ngũ Giải đã biết tình hình, thì nên hiểu, sự sắp xếp này, bất luận như thế nào cũng không lách qua được mình.

Sau khi Diệp Trạch Đào hiểu được những điều này liền bấm số gọi cho Nhạc Hưng.

Lần này đến thủ đô, sau khi nói chuyện với Điền Lâm Hỉ, đã tiến hành tìm hiểu tình hình của Nhạc Hưng. Người này vẫn luôn là người giúp đỡ Điền Lâm Hỉ, nói nghiêm túc thì là người một phe của Hoa Uy. Chỉ là cách hơi xa một chút thôi. Sau khi Hoa Uy chết, ông ta luôn theo sát Điền Lâm Hỉ.

Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Nhạc Hưng cũng cảm thấy vui. Hai người trao đổi cách nhìn nhận về tình hình trong thành phố.

Sau khi có được sự ủng hộ của Nhạc Hưng, Diệp Trạch Đào cũng tự tin hơn rất nhiều.

Làm xong những chuyện này, Diệp Trạch Đào mới ngồi vào xe.

Xoa huyệt thái dương, Diệp Trạch Đào biết những chuyện trong thủ đô kia là làm giúp người ta. Chuyện ở thành phố Lan Phong mới là chuyện của mình. Lần này Dư Đạo Tranh đến đã bày ra thế trận, mình quyết không thể bại.

Truyện Chữ Hay