Nhớ ái nhân, người người ghi tạc dạ.
Nguyện một đời, một kiếp chẳng phai.’
“Nhớ ái nhân, người người ghi tạc dạ, nguyện một đời, một kiếp chẳng phôi phai.. Hồng Ngân”. Thượng Thần thì thầm, trong vô thức một giọt nước mặt khẽ rơi xuống nhánh cây cháy đen.
…..
Một trăm năm, một ngàn năm trôi qua lặng lẽ, vườn đào khi xưa giờ đã nở hoa, những đóa hoa màu hồng phấn đã thay bằng màu đỏ rực, tựa như màu máu trong tim ai. Bóng dáng người xưa vẫn mãi không thể tìm thấy.
“Đã năm rồi, ngài vẫn không muốn quay về Cửu Trùng Thiên sao?”
“Nếu không có nàng ấy, ta về nơi đó để làm gì, làm Đế Quân để làm gì?” Thượng Thuần lạnh nhạt nói.
“Ngài biết rõ, nàng ta không thể nào?”
“Dù là không thể, nhưng ta tin điều kì diệu sẽ xảy ra, nàng ấy sẽ trở về bên ta”
“ năm chưa phải là cái giá để cho ngài từ bỏ sao?”
“ năm chẳng là gì, dù cho cả vạn năm ta cũng sẽ đợi”.
Đột nhiên giữa rường đào nổi gió, một trang y hồng phất thoát ẩn thoát hiện giữa chốn đào nguyên, làm nam nhân cùng nữ nhân kinh ngạc. Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, cùng dáng người mảnh khảnh dịu dàng, trên người lại toát ra mùi hương dịu dàng, càng tôn lên tước vị cao quý. Ấn điểm hỏa diễm trên vầng trán màu đỏ rực rỡ, làm cho mỹ nhân càng thêm khuynh quốc khuynh thành, càng chứng tỏ thân phận của nàng Đế Thiên Hồng Ngân, vua của muôn hoa khắp Thiên Giới, nhân giới, địa giới.
Bạch Tịnh luôn luôn tự tin với nhan sắc của mình, cả Cửu Trùng Thiên đều không ai sánh được với nàng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân trước mặt, làm nàng vừa thẹn vừa bị sắc đẹp của đối phương mê hoặc.
Nữ nhân tiến lại gần nơi Thượng Thần Đế Quân cùng Bạch Tịnh công chúa đang đứng, ánh mắt khẽ đảo nhìn công chúa rồi nhìn sang Đế Quốc. Nữ nhân nhẹ nhàng lướt qua, một cảm giác rất lạ ập đến. Không biết từ lúc nào bàn tay Thượng Thần Đế Quân vô tình hay cố ý giữ chặt lấy cánh tay của nữ nhân xa lạ vừa gặp, ánh mắt hai người nhìn nhau hồi lâu. Một viên tinh thạch trắng được đính trên ngọc bội khẽ nâng lên hòa vào hỏa diễm nơi vầng trán của nữ nhân trước mặt.
Đó là giọt nước mắt của Hồng Ngân, giọt nước mắt chứa đầy tình cảm của một tiểu yêu đối với Đế Quân cao quý.
“Là nàng, rốt cuộc nàng đã trở lại bên ta…”
Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt người trước mặt, ánh mắt đầy nhu tình. Nhìn nét mặt kinh hỉ của Thượng Thần, biết rằng người này vẫn luôn chờ đợi nàng. Thật ra sau trận Thiên Kiếp, nàng đã quên đi kí ức của mình. Quên đi người nam nhân trước mặt này, đã vì nàng mà từ bỏ ngôi cao địa vị, vì nàng mà không cần danh dự của mình, dù bị chê cười chàng cũng không quan tâm đến. Vì nàng, chàng đã tìm cách lấy kim xuyến giáp để bảo hộ tính mạng của nàng qua Thiên Kiếp. Nhưng kiếp số vẫn là kiếp số, nàng không muốn làm gánh nặng cho chàng, không muốn chàng vì nàng mà mất đi tất cả…
“Xin lỗi chàng…”
“Không, chỉ cần nàng quay lại, tất cả đều không quan trọng.”
Hắn biết nàng sẽ trở lại, chắc chắn trở lại bên hắn, không bao giờ rời bỏ hắn, bởi vì nàng chính là Hồng Ngân của hắn…
“Thiếp sẽ bù đắp cho chàng,bù đắp tất cả cho những năm tháng chàng đã chịu nhiều khổ sở, bằng sinh mạng vĩnh cửu của Thiếp, Thần Lang.”