[
Chương Hỏa Ưng tấn cấp Linh thú
Minh mới giao thủ với mãng xà hai chiêu lưng đã toát mồ hôi lạnh, trên trán mồ hôi cũng đổ ra lăn xuống từng giọt, không phải vì Minh dùng quá sức mà vì khi gặp hiểm cảnh trong đầu quanh quẩn nhiều ý nghĩ. Tạc-Đao chẳng lẽ chỉ để dùng cho Tạc tượng sao, nếu mình dùng các tạc đao thế thần kỳ dù đánh trúng thì thế nào? Vô dụng thôi dù sao cũng không thể chém thủng lớp da mãng xà. Xem ra chỉ còn cách dựa vào Hùng Kê Quyền mà liều mạng.
Minh quyết định dùng quyết cước đã học được đấu với mãng xà nên vận khí theo Hùng Kê quyền rồi lao xuống khi chưa tới con mãng xà đã xông lại nhắm đầu Minh há miệng mà đớp, Minh vội nghêng đầu né tránh tay phải chém vào mang tai mãng xà làm đầu nó nghiêng về một bên chân phải đá cạnh bồi thêm vào mang tai nơi vừa chém thì thấy đuôi nó quật tới vội hụp người cho rơi nhanh xuống tránh thì đã đứng dưới đáy cốc. Vừa rồi đánh trúng mãng xà hai chiêu Minh đã cảm giác nếu cứ đánh như vậy chắc không xong, vì mãng xà da vảy dầy dị thường quyền cước mình không thể đả thương nó, thôi thì tạm thời tránh né rồi tìm nhược điểm của nó mà đánh mới hy vọng thắng.
Mãng xà lại xông đến Minh dùng lại chiêu Tam Cước đoạn cước ai dè nó đã một lần trúch chiêu này nên vội vàng dùng đuôi quất ra, đuôi mãng xà và cước chạm nhau, mãng xà bị chấn văng ra xa lại trườn tới còn Minh cũng bị chấn lùi bốn năm bước, tim nhịp đập mạnh hơn trước rất nhiều. Thì ra đòn roi của mãng xà bất quá so với tam cước của Minh chỉ ngang nhau không hơn không kém bất quá mãng xà còn đòn trói cuộn rất lợi hại, Minh đã thấy con Hỏa Ưng đã bị bại vì đòn này.
Đánh qua lại cả mấy trăm chiêu Minh như đem tất cả những chiêu số mình biết ra đánh, bất kể Vovinam, Kê Quyền vừa đánh vừa chú ý trốn tránh khi mãng xà xuất chiêu cuốn đuôi trói lại kia, Minh cũng không biết mình đã chiến đấu bao lâu chỉ nhận biết võ kỹ chiêu số của mình biết quá ít, sau này phải học nhiều hơn mới được, cũng tại mình ngu ngốc học trước quên sau. Minh càng đánh càng hăng không biết mệt không sợ đau vì khi bị trúng đòn bay đi lại được luồng khí mát lạ lùng nhanh chóng chữa khỏi nên cứ yên tâm mà chiến đấu, con mãng xà cũng không biết đau biết mệt nó cũng tinh ranh biết lừa thế mà đánh và khi thấy nguy hiểm cũng nhanh nhẹn tránh né chứ không giơ đầu cho đối thủ đánh, không biết đánh ra bao nhiêu chiêu nhưng vẫn chưa hạ được con mãng xà sau đó vô ý bị mãng xà dùng đuôi quất trúng người bay vào thác nước.
- Bùng!
Minh bị đánh bay vào thác nước đụng vào vách đá, bất giác vách đá lõm vào một lỗ hổng lớn Minh thấy cả người tê tái rã rời thì thấy mình bị rơi vào một thạch động. Minh vội vận kình thì thấy người vẫn bình thường chỉ bị thương ngoài da nên cũng an tâm, vừa đứng lên đã thấy đuôi con mãng xà đang cuốn lấy người mình lẫn tay thì cả kinh nghĩ “bây giờ trong thạch động thấp dù có muốn bay lên cũng không được rồi!” vội bình tâm vận hết nội kình trong người xuống trung bình tấn, hai tay chéo nhau đấm xuống dưới sau đó hai cạnh bàn tay chặt ra phía ngoài thì đuôi rắn buông lỏng ra một chút Minh vội rút hai tay ra từ trong giới chỉ lấy thanh Tạc-Đao số bốn ra vừa lúc thấy đầu rắn tiến đến gần Minh liền vận hết nội kình trong người sử dụng ngay chiêu “Nhất Tiễn Xuyên Tâm” đâm thẳng vào cổ rắn thì thấy một vòi màu phun ra bắn vào ngay mặt Minh. Tim Minh đập mạnh còn hơn trống làng thầm nghĩ “May mắn thật, chỉ cần chiêu này thất bại là nguy” trong lúc máu mãng xà bắn vào mặt vào miệng, bây giờ Minh mới giác tỉnh thì bất giác đã nuốt máy ngụm máu mãng xà rồi.
Thấy mình đã vô tình uống mấy ngụm máu mãng xà thì nghĩ “Uống nhiều hay ít cũng giống nhau!” Minh liền ghé miệng uống thật nhiều không biết bao nhiêu, đến khi thấy trong bụng nóng lên liền vận khí cho chạy mười mấy chu thiên thì thấy giảm nóng trong khi miệng vẫn tiếp tục uống tiếp khi cảm thấy nóng lại vận khí, mãi đến lúc không còn máu chảy ra mới thôi ngồi xuống xếp bằng tiếp tục vận khí thì thấy bây giờ nội khí bây giờ mạnh hơn trước không biết mấy lần khi vận tới bảy bảy bốn mươi chín tiểu chu thiên mới dừng lại thì cảm thấy một luồng khí mát mẻ từ trên đầu não chuyển theo kinh mạch chạy xuống đan điền hợp với nội khí trong đan điền rồi theo các kinh chuyển về đầu não. Minh cũng không hiểu ra sao nên không nhĩ đến nữa.
Khi đứng dậy hoạt động thì đuôi con mãng xà đang cuốn trên ngươi Minh rơi xuống, hoạt động chân tay một lúc thấy mình cũng không bị thương gì liền an tâm nghĩ ngợi: “Xác con mãng xà này còn nhiều giá trị, nguyên lớp da của nó đã không tồi, bỏ thì thật uổng vậy cứ đem nó về” sau đó bỏ xác mãng xà và Tạc đao vào giới chỉ sau đó bước ra ngoài. Bên ngoài lúc này đã bắt đầu tối vì ở dưới đáy cốc nên trời tối nhanh hơn nên Minh vội vàng tìm con Hỏa Ưng thì thấy con Hỏa Ưng lúc này nằm một chỗ lông trên thân xơ xác, xương bị gãy nhiều nơi. Minh ngồi xuống theo cách chữa gà truyền cho nó một ít nội khí sau đó cẩn thận lấy tay nắn mấy chỗ xương gẫy cho thẳng ráp những mảnh xương cho về vị trí sau đó lấy cây và dây leo cột lại. Cuối cùng Minh cẩn thận đem nó đặt trong giới chỉ.
Khi Minh bay ra khỏi cốc thì trời đã tối nên không kiêng dè ai bay thẳng một mạch về nhà. Sau khi ăn tối với Mẹ Minh mới đem con mãng xà ra làm Mai-Nhị thất kinh, sau lại nghe Minh kể đã uống máu mãng xà thì lo lắng hỏi:
- Con cẩn thận xem kỹ tình trạng trong người xem. Mấy tháng trước trong tỉnh ta có mấy người bắt được một con trăn rồi uống máu của nó cuối cùng phát hiện trong máu có vi trùng nguy hiểm, người uống máu trăn vào mất hết sức lực cuối cùng không biết có chữa được không nữa!
- Mẹ yên tâm! Sau khi con uống hết máu con mãng xà này con thấy trong người nóng lên con đã vận khí lưu chuyển khắp toàn thân thì cơn nóng hạ xuống sau đó cảm thấy người khoẻ hơn trước rất nhiều. Con đoán con mãng xà này đã thành linh xà cấp một chứ không phải con trăn tầm thường. Mai mẹ cứ lấy thịt của nó nấu ăn thử xem sao, nếu không việc gì thì đem ra bán hay biếu các người thân lấy thảo.
Minh lại đem con Hoả Ưng ra thì thấy khí sắc đã đỡ hơn trước nhiều, lần này Minh xem xét con chim kỹ càng hơn thì ngạc nhiên vì thấy nó nhỏ chưa tới nửa thước sao hôm trước mình thấy nó to hơn nhiều mà cả lúc nó đánh với con mãng xà rõ ràng nó to ít nhất một thước rưỡi, cánh phải rộng đến bảy thước. Minh thấy hơi thở nó vững vàng những chỗ xương gãy vẫn còn đúng vị trí thì yên tâm.
Minh ngẫm nghĩ rồi lấy Tạc Đao số bốn ra xem không biết thanh đao này lợi hại hay chiêu Nhất Tiễn Xuyên Tâm lợi hại đã đâm chết được con mãng xà. Thật ra còn một yếu tố quan trọng nữa sau này Minh mới biết là chỗ bị thương đúng vào vị trí bảy thốn nhược điểm của loài rắn, ông ngoại của Minh đã có lần kể nhưng Minh bị quên đi. Minh lấy đao ra vận sức rạch một đường nơi bụng thì thất mội viên màu nâu tín liền đoán chắc đó là mật mình nên lấy ra cho con Hỏa Điêu ăn cứu nó một mạng vì đã có lần nghe ông ngoại kể chim rất thích ăn mật rắn.
Minh cẩn thận một tay banh mỏ con Hỏa Ưng ra thật lớn tay kia lấy mật rắn bỏ ngay vào sau đó khép mỏ nó vào giơ cao mỏ nó lên bắt nó nuốt xuống chờ một chút rồi lại đem con Hỏa Ưng và mãng xà trở lại nhẫn chỉ.
Hôm sau sau khi thức dậy Minh xem trong giới chỉ thì thấy con Hỏa Điêu đã tỉnh, nó vẫn nhỏ như hôm qua nhưng khí sắc khá hơn nhiều, lông trở nên mượt mà so với hôm qua chẳng khác nào thiếu nữ trước và sau khi trang điểm chải đầu làm tóc. Minh bắt nó đưa ra ngoài thả nó ra thì nó bay đậu lên vai Minh chứ không bay đi. Xem kỹ nó một hồi từ đầu, mỏ mắt, chỗ xương gãy đã lành, lông, cánh, chân, móng chân thì nó cứ để cho xem lại còn lim dim đôi mắt xem như thoải mái dễ chịu hay như đang thưởng thức đấm bóp. Minh đem nó lại con chim khướu cho chúng nó làm quen hòng khi cần thiết chúng chiếu cố cho nhau thì con chim khướu giật mình sợ hãi bay tứ tung, Minh vội huýt lên mấy tiếng trấn an nó mới bình tĩnh lại. Mẹ thấy tiếng chim hót và tiếng chim đập cánh hỗn loạn cũng lại xem thì thấy trên vai Minh có thêm một con Hỏa Ưng thì giật mình vì biết loài chim này rất dữ chuyên bắt gà, thỏ rừng, rắn vv.. Người ta hay dùng nó để đi săn. Cũng may hôm nay thân nó không biết tại sao nhỏ đi nhiều rồi nếu không Mai-Nhị còn sợ hãi hơn nữa. Mai-Nhị thấy nó có móng sắc bén thì sợ gây thương tích cho Minh thì thấy nó đứng trên vai, móng chỉ để hờ chứ không bấu xuống da nhưng nó vẫn đứng vững tự nhiên. Mai-Nhị tò mò định đưa tay sờ nó thì nó chực mổ, thấy vậy Minh trợn mắt đe dọa nó mới để cho vuốt ve.
Đã đến giờ đi học Minh vội nhìn Hỏa Ưng khẽ huýt sáo ra dấu cho nó bay đi chơi, kiếm ăn chiều hãy về thì một lúc nó mới hiểu bay vút lên trên trời cao rồi biến mất. Chiều về nhà ông bà Ngoại đã thấy Hỏa Ưng đang bay trên không liền huýt sáo kêu nó xuống, đem nó cho ông bà Ngoại xem một chút rồi lấy con mãng xà ra, lóc thịt rồi cắt ra từng miếng khoảng hai kg đưa cho ông bà Ngoại nấu ăn thử. Minh cũng đưa thịt sống cho Hỏa Ưng ăn thì nó vui mừng chộp lấy xé nhỏ ra ăn. Thịt mãng xà ăn thật ngon, thấy mình và ông bà ngoại ăn không có tác hại gì, ai nấy vừa ăn vừa chép miệng vừa xuýt xoa khen ngon không dứt.
Minh lại cắt ra mười kg đem đến nhà cụ Thứ biếu, sau đó biếu nhà hàng xóm mỗi nhà năm kg, đợi mẹ về đem ra tiệm bán thịt bán một trăm kg được sáu chục triệu. Tối đến Minh bay đến nhà Tuân biếu mười kg, số còn lại để cho hai con chim, ông bà ngoại và hai mẹ con nấu ăn trong vòng hai tuần mới hết. Bây giờ còn lại bộ da Minh chưa biết xử lý ra sao đành cất giữ ở trong giới chỉ.
Minh tiếp tục đi vào rừng mạo hiểm lục lọi, trước tiên đi vào trong động phía trong thác nước. Nhìn lại vết tích chiến đấu hôm trước vẫn còn Minh cảm thán suy nghĩ không thôi, con mãng xà này mạnh mẽ giảo hoạt khác thường không còn là mãnh thú bình thường, xem ra khắp khu rừng này mãnh thú, dã thú đã bị nó nuốt sạch, một con thằn lằn hay một con thỏ cũng không thấy chính mình cùng con Hỏa ưng may mắn thoát chết. Chẳng lẽ nó đã là linh thú.
Minh xem xét khắp động thì không có gì đặc biệt đang muốn trở ra thì một tia ánh sáng lạ lùng lúc thấy lúc không từ trong một góc động nên đi lại lấy Tạc-Đao số đào xuống thì thấy cả trăm cục đá thỉnh phát ánh sáng liền cầm lên thì thấy bàn tay ấm áp dễ chịu vô cùng. Minh không biết đây là đá gì liền nhặt hết bỏ vào Giới chỉ cất.
Minh ra khỏi động thì thấy trên bầu trời xanh con Hỏa Điêu đang bay lượn liền huýt sáo gọi nó. Khi nó xuống dưới cốc thì Minh ngạc nhiên vô cùng, cứ trố mắt nhìn nó, thấy vậy nó như muốn diễn tả Minh điều gì nhưng Minh không hiểu.Thì ra con Hỏa Ưng bây giờ đã lớn lên so với mấy hôm trước còn lớn hơn nhiều, cánh của nó xoè ra bây giờ rộng có đến ba chục thước, thiếu chút nữa che kín cốc, khiến đáy cốc bỗng nhiên tối sầm mãi đến khi nó thu cánh lại trời dưới cốc mới sáng lại. Con Hỏa điêu hót lên rồi diễn tả đủ kiểu lại thấy Minh vẫn không hiểu gì thì bực mình rồi chợt biến nhỏ lại.
Minh giật mình thấy cảnh tượng lạ lùng này vội dụi mắt mấy cái sau đến sờ xem thử thì con Hỏa Ưng bỗng toả ánh sáng màu đỏ luồng ánh sáng sau đó thu nhỏ lại bay vào mi tâm của Minh. Minh bất giác nhắm mắt lại, cảm thấy trong đầu một chùm ánh sáng bay sẹt qua đám mây trắng biến mất.
- Chủ nhân! Chủ nhân.
- Ai đó, ai kêu chủ nhân gì gì đó? Minh nghe ai vừa gọi “chủ nhân” thì ngạc nhiên nhìn chung quanh tìm kiếm nhưng nào có thấy ai.
- Chính là ta kêu đây mà.
- Ngươi là ai, đang ở đâu?
- Là ta, là Ưng nhi đây.
- Chim Ưng con? Minh bỗng nhìn vào Hỏa Ưng ngạc nhiên.
- Đến khi nào chim Ưng biết nói kìa!
- Đây không phải là nói mà là dùng thần niệm trao đổi.
- Sao trước đây mày không trao đổi?
- Bữa trước không thể trao đổi. Hôm nay nhờ ơn đức của chủ nhân Ưng nhi hôm trước cứu sau đó còn cho ăn mật Linh Xà nên hôm nay Ưng nhi tiến cấp Linh Ưng cấp một, sau đó xuất ra kết ấn nhận chủ nhân mới có thể trao đổi với chủ nhân được.
- Cái gì! Vừa rồi luồng ánh sáng bay vào đầu tao là ấn ký nhận chủ của mày à?
- Đúng vậy! Bây giờ chủ nhân sai làm gì ta cứ theo đó mà làm..
- Vậy mà tại sao trước kia lớn, sau lúc bị thương lại nhỏ, bây giờ lại lớn ra.
- Đây là “Súc Cốt Thuật” truyền thừa của Thú tộc chúng tôi. Một khi luyện đến một trình độ nhất định thì có thể biến lớn nhỏ.
- Vậy mà dạy tao đi, tao cũng muốn luyện thử một chút.
- À tao quên mất, mày đã có tên chưa để tao cho mày một tên cho dễ gọi.
- Dạ! chưa có.
- Vậy cứ gọi là Hỏa kê kê đi.
- Không được, ta đâu có phải là con gà nhỏ!
- À, ta quên tưởng mày là con gà. Vậy gọi là Hỏa nhi đi.
- Tên này ta thích a.
- Vậy mà còn nhỏ lắm à?
- Dĩ nhiên, ta mới tám tuổi mà.
- À, con mãng xà hôm trước sao mày lại đánh nhau với nó?
- Nó là linh xà cấp một, lúc trước nó chưa tấn cấp nó vẫn thường tranh quyền lợi với Hỏa nhi, không ngờ nó lại tấn cấp trước nên vô ý suýt chết về tay nó.
- Vậy thuộc tính của nó là gì?
- Thì cũng là Hỏa, nó là hỏa xà mà.
- Sao không thấy nó phun hỏa?
- Khi nào nó luyện ra Hỏa đan mới có thể phun hỏa.
- Vậy tiến trình tu luyện của thú tộc thế nào?
- Khi luyện khoảng bốn năm cấp thì có thể tụ đan, tới mười hai cấp trải qua Thiên kiếp thì có thể hóa hình thành người, cũng có loại sau mười cấp đã có thể hóa hình tùy theo mỗi tộc khác nhau..
- Tại sao phải hóa hình thành người? Để nguyên hình không tốt sao?
- Hình người mới là tốt nhất hoàn hảo nhất, theo truyền thừa cho biết, đấng Tối Cao chí Thánh, chí Tôn, Toàn năng có hình ảnh Người. Nhân loại may mắn nhất có được hình ảnh giống Đấng Tối Cao còn Yêu Thú thì kém may mắn hơn nhưng có thể hoá hình thành hình người.
- Thì ra thế, chẳng trách ông Ngoại giảng Dân tộc Ê Đê là con của Thượng Đế. Phải chăng các dân tộc loài người khác cũng vậy.
Minh lấy “Súc Cốt Thuật” của Hỏa nhi luyện một tháng thì thành công sơ cấp, vận khí dùng thử thích nghe thấy các khớp xương kêu lách cách một tràng rồi thân hình biến nhỏ lại hai phần ba, da đang hơi đen bóng bây giờ trở thành đen như cục than. Minh thấy quần muốn trụt xuống vội vàng ai tay chộp lấy kéo lên rồi cầm dây lưng xiết chặt vào, còn áo rộng thùng thình thì cứ để vậy. Xong thử bay lên nghiêng mình uốn lượn vài vòng thì thấy tốc độ phi hành tăng nhanh gấp đôi thì cả mừng sau lại đang định thử biến lớn hơn thì chợt ngừng lại:
- Ấy chết, bây giờ mà biến lớn lên thì quần áo rách hết.
Minh bây giờ chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi đi học. Mỗi khi vô rừng thì chỉ mặc một cái quần đùi lưng để trần, hôm nay ra thử thuật Súc Cốt một chút đã quên thay quần đùi mặc nguyên bộ sơ mi, quần tây.
Minh nhìn xem chung quanh không có ai liền len lén cởi hết quần áo ra vận “Súc Cốt Thuật” cho lớn lên thì lại một tràng lách cách vang lên, nhìn lại thì mình đã cao lên một thước sáu, làn da trắng trẻo hồng hào bóng lắng. Đang ngắm nhìn tay chân và các bắp thịt trên người thì bổng nghe tiếng hét:
- Aaaahhh!
Minh giật mình nhìn lại thì thấy một đám con gái đang ôm mặt bỏ chạy thì cười ha hả một hồi rồi xấu hổ xả Xúc Cốt Thuật mặc quần áo vào đi về nhà trong lòng cứ thắc mắc.
- "Không biết đám con gái này là ai ở đâu chui ra, vừa rồi thấy chỗ này kín đáo và đã xem một lần không có ai sao bất chợt xuất hiện làm mình quần còn chưa kịp mặc. Rõ ràng nhĩ lực của mình khá lắm, ai đi tới trong vòng ba mươi mét liền phát hiện. Phải chăng trong khi dùng Súc Cốt thuật nhĩ lực giảm xuống."