Hồng Mông Linh Bảo

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Hai mẹ con bị bỏ rơi

Tây Nguyên, tỉnh Đắc Lắc, huyện Krông Buk xã Chư KBô một buổi chiều mùa hè bị trận mưa lớn hiếm có, đạo màu xanh tia chớp ở tối đen trong trời vừa hiện lướt qua, đẹp mắt quang mang chiếu sáng chung quanh quay cuồng u ám, theo sau dựng lên lôi đình càng ngày càng vang, toàn bộ thiên địa giống nhau yếu sụp đổ xuống dưới bình thường, gió thổi ào ào làm cây cối nghiêng ngả từng đợt, nước mưa chảy lũ lượt dồn dập tràn qua đường theo rãnh mương chảy xuống cuối dốc.

Giữa con dốc trong một căn nhà xây nhỏ rộng chỉ một gian sau một vườn hoa của hai mẹ con Mai Nhị và Lã Thanh-Minh đang sinh sống. Mai-Nhị là người dân tộc Êđê, thuở nhỏ rất xinh xắn lại thông minh lanh lợi nên được đi học cho đến khi tốt nghiệp đại học sư phạm mới về dạy trường Trung học cấp hai ở Tỉnh.

Vì nàng con nhà tương đối khá nên từ nhỏ được đi học không phải dầm mưa dãi nắng nên da trắng không kém những cô gái người Kinh, khi vào tuổi mười sáu đã thành một những đệ nhất mỹ nữ của trường trung học. Tuy không dự thi Hoa hậu học đường nào nhưng được danh hoa khôi học đường. Sau trung học nàng thi đậu rồi vào đại học sư phạm ở thành phố Sài-Gòn. Nàng cao khoảng thước dáng người thon, cân đối và kiến thức văn hóa đạt tiêu chuẩn dự thi hoa hậu quốc tế, mặt trái soan, mắt đen sáng hai mí rõ rệt, mi dài, mày tằm mũi thẳng cao, tất cả cân đối bổ sung hài hòa lẫn nhau tạo thành nét đẹp linh động lôi cuốn, tự nhiên, lại thêm tính tình hoạt bát nhưng không làm kém phần đoan trang thùy mị, lên đại học vẫn tiếp tục được mang danh Hoa-Khôi Học-Đường. Đúng là một mỹ nữ, một thời đã làm cho bao nhiêu trái tim rung động, đau khổ vì mơ tưởng si tình. Bao nhiêu cuộc tranh tài văn võ đã xảy ra rồi cũng không đi đến đâu. Nhiều chàng tài năng vượt trội, kẻ giàu có, chàng phong lưu cũng không ít kẻ lưu manh, du đãng, con ông lớn nọ bà kia... những cuối cùng cũng không động làm nàng động lòng, vì nàng đã quyết tâm dồn hết thời giờ và tâm trí cho việc học nên khéo từ chối hết thảy, khi gặp phải những chàng trai mặt, lì lợm thì nàng trổ tài làm cho họ rút lui trong trật tự.

Cuối cùng sau khi tốt nghiệp đi dạy học thì kết hôn với một người Kinh Lã Văn Nhàn ở trên tỉnh sau hai năm đi lại tìm hiểu kỹ càng. Hai vợ chồng gom góp tiền bạc cùng với sự giúp đỡ của đôi bên xây một căn nhà nhỏ ở Chư Kbô, sống với nhau hòa thuận, chồng đi buôn bán cà phê, vợ dạy học Mai-Nhị vì đi học với người kinh nên sống theo tập tục người kinh ngoại trừ những tập tục và luật lệ căn bản của Bản tộc nên không gặp khó khăn gì.

Sau nửa năm hai vợ chồng vui mừng vì tình yêu được mang lại hoa trái. Gia đình trẻ đang sống trong ngập tràn hạnh phúc thì người chồng cùng gia đình bên chồng vô cớ mất tông tích, nhà cửa tại thành phố Buôn Ma Thuột cũng đổi chủ mới. Mai-Nhị khóc mất bao nhiêu nước mắt, nhờ người quen tìm khắp mấy tỉnh cũng không thấy tăm hơi. Sau nhờ người tra xem hồ sơ tỉnh mới biết, giấy tờ tình trạng gia đình của chồng gốc đã bị sửa đổi thành độc thân, và cả gia đình chồng đã xuất ngoại sang Hoa-Kỳ. Mai-Nhị cũng không tiếp tục đi tìm chồng, vì biết mình, hai mẹ con đã bị phụ bạc và bị gia đình nhà chồng lừa, dù có tìm lại được cũng chỉ là vô nghĩa nên nàng chỉ còn cách khổ cực kiếm sống nuôi con.

Năm nay Thanh-Minh đã lên ba, khoẻ mạnh khác thường đã nói sõi tiếng bản tộc và tiếng Việt, Mai-Nhị cũng được an ủi vì con từ khi sinh ra đến nay không bị bệnh bao giờ, khi nhỏ thì dễ nuôi, học đi học nói cũng nhanh hơn những trẻ bình thường. Nhờ nó nàng vui vẻ luôn phấn đấu vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống quên đi và chấp nhận những bất hạnh đã gặp phải.

Ngày Chủ Nhật hôm nay Mai-Nhị ở nhà với con như mỗi tuần như thường lệ, thời khóa biểu của hai mẹ con đơn giản, từ thứ hai đến thứ bảy nàng dạy cấp hai trường tỉnh, mỗi sáng đem con gởi ông bà ngoại trông coi trong bản, buổi chiều nàng lại đón về nhà. Cũng may Thằng Minh khoẻ mạnh dễ nuôi nên không thành vấn đề. Hôm nay Mai-Nhị đang nấu cơm chuẩn bị bữa tối thì một cơn mưa lớn, thằng Minh nàng để nó chơi một mình trên nhà trên, thỉnh thoảng nàng trông xem nó đôi chút.

Thằng Minh rất ngịch ngợm tay chân động không lúc nào yên, tất cả đồ vật trong nhà, từ đồ chơi đến đồ dùng nó đều động tay chân, trong nhà mỗi góc mỗi cạnh đều quen thuộc, chui rúc gầm giường, gầm bàn, trèo cột nhà, lên trên tủ, trần nhà không bỏ sót chỗ nào. Hôm nay mưa lớn nó tò mò đến cửa ghé mắt nhìn ra ngoài, cơn mưa muốn tạnh bỗng một tiếng sét đánh ngay trước nhà, thằng Minh giật thót mình một cái sau đó lại tiếp tục xem, nó tò mò nhìn thấy một vầng sáng bảy màu từ một cục đá tròn đang lăn vào nhà đến gần nó thì dừng lại hẳn, rồi vầng sáng bảy màu đẹp kia trước khi vào trong nhà ánh sáng của nó cũng tắt. Nó thích thú cúi xuống nhặt hòn đá đen bóng lên xem lật qua xoay lại thì thấy lớn bằng hòn bi nó hay chơi, đáng tiếc chỉ có một nửa, cầm trên tay thấy mát rượi, khí mát truyền qua tay lan ra khắp cả người gây dễ chịu đê mê, rất thoải mái làm nó cười lên khanh khách.

Mai-Nhị sau khi nghe tiếng sét đánh quay ra xem thấy nó vẫn chơi cười đùa nên an tâm tiếp tục công việc của mình và không biết trên tay nó có thêm một món đồ chơi lạ.

Thằng Minh cầm nửa hòn bi đen chơi một hồi lại ngắm tới xem lui, thắc mắc sao hòn bi này lạ quá, vừa có thể phát ra ánh sáng màu lại làm cho mát người thật thoải mái. Nó lại đưa nửa hòn bi lên gần sát mắt xem cho rõ. Bất chợt nửa hòn bi sáng lên, nó giật mình chưa kịp phản ứng thì luồng áng sáng chui thẳng vào mi tâm nó làm nó đau đớn ngất, lăn ra bất tỉnh. Nửa hòn bi và luồng ánh sáng liền biến mất không dấu tích.

Truyện Chữ Hay